XA GẦN CAO THẤP


Đứng lên, ầm ĩ
......
Cô y tá được Vương Lê thuê cũng là người Bách Châu, cô Tôn này làm việc cẩn thận nhưng dễ cáu, không ngừng nói đi nói lại khi Bạch Mão Sinh thay đồ lót cho Triệu Lan: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi, tuy mắt nhắm nhưng cơ thể vẫn cảm thấy đấy."
Xong xuôi, đưa quần áo cho Bạch Mão Sinh: "Đi, cô dạy cách giặt quần áo." Hướng dẫn mọi việc cho Bạch Mão Sinh cũng là do Vương Lê yêu cầu.
Bước ra khỏi hành lang, cô Tôn liếc nhìn bác gái của Mão Sinh đang ngồi như một vị phật già.

Rẽ vào nơi góc cuối, cô nhìn chằm chằm đứa trẻ chưa kịp lớn: "Đáng lẽ cô là người nên giặt, nhưng sư phụ cháu bảo phải để cháu bắt đầu học."
Cô Tôn hỏi thêm: "Đó là bác gái của cháu à? Bác trai bác gái của cháu không định quay lại Bách Châu nữa à?"
Bạch Mão Sinh nói họ thay nhau ở lại bệnh viện, bác trai cháu về trước.
Dì Tôn "hừ" một tiếng, quay người lại dạy Bạch Mão Sinh cách nhúng ướt quần áo và vò tay, luôn miệng nói: "Họ đang nhắm tới khoản tiền bồi thường.

Cô không nên nhiều chuyện, nhưng 20 năm trước cô từng ngồi dưới sân khấu xem Vương Lê và Triệu Lan hát "Tây Sương Ký", có duyên phận thế này, cô phải nhắc nhở cháu - cháu phải đứng ra bảo vệ mẹ."
Mão Sinh nghe, gật đầu im lặng vò quần áo.

Được cô Tôn dạy các quy trình rửa sạch, vắt khô và giũ thẳng, đôi bàn tay cô tê cóng, đỏ lựng vì nước lạnh, trong khi xương và máu thì nóng bừng.
Sư phụ dặn cô đừng nhường khoản bồi thường đó, đến cả cô y tá cũng dặn cô phải đứng lên bảo vệ mẹ.

Bạch Mão Sinh đột nhiên cảm thấy gia đình bác mình thật xa lạ và khủng khiếp: Tại sao họ vẫn còn ở bệnh viện? Tại sao họ chỉ ở đây mà không giúp đỡ và cũng không chi trả bất cứ thứ gì?
Bác trai luôn có mặt khi thương lượng trách nhiệm pháp lý, chỉ nghe thấy bác ta gầm lên với bên vi phạm: "110.000 tệ? Ông bố thí cho người ăn xin dưới quê à?"
Bạch Mão Sinh phơi khô quần áo xong trở lại phòng bệnh, bác gái không còn ngồi trong hành lang nữa.

Bạch Mão Sinh đang định đẩy cửa thì thấy qua khe hở bác gái đang cúi đầu nhìn mẹ chằm chằm, không thể biết rõ biểu cảm của bác gái từ đằng sau, nhưng Mão Sinh nhìn thấy nụ cười khe khẽ sau khi bác gái đứng thẳng người lên.
Khuôn mặt ấy chợt cứng đờ khi nhìn thấy Bạch Mão Sinh, chỉ một giây sau lập tức diễn một nét u sầu rất tự nhiên.

Bác gái gật đầu: "Bác đang xem mẹ cháu có nghe thấy không." Giải thích vậy, lại cau mày nặng nề: "Vẫn chưa nghe thấy."
Bạch Mão Sinh cũng gật đầu, ngồi xuống bên giường Triệu Lan, nắm tay mẹ đặt vào lòng mình như cách sư phụ đã làm.


Bên ngoài truyền đến giọng bác gái gọi điện thoại: "200.000 tệ? Chỉ riêng chân đã bị thương cấp độ 6, ấy là chưa kể đến tổn thương não? Cô ấy còn chưa tỉnh, sau này biết mong cậy vào ai? Bảo em hầu hạ cô ấy suốt quãng đời còn lại sao? Đừng quên anh còn một người mẹ..." Vì chuyện chăm sóc người già, bác gái rất có thành kiến với Triệu Lan.

Chị dâu em chồng biết bao năm qua vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng.

Mắt Mão Sinh chua xót, cúi người xuống bảo vệ bờ vai mẹ trong lòng mình, nghe bác gái tranh cãi mặc cả ở ngoài: "Em không đồng ý, hơn nữa, nếu cả nhà ta phải đánh mất sự nghiệp để chăm sóc cô ấy, chúng ta cũng phải có phí mất việc."
Dường như Triệu Lan không vui trong giấc ngủ, lông mày cô luôn nhíu lại, Mão Sinh nắm chặt ngón tay cô: "Mẹ, mẹ có thể tỉnh lại được không? Mẹ, con sợ." Nước mắt rơi lã chã xuống má Triệu Lan, Triệu Lan lại cau mày.
Bác gái bị y tá nhắc nhở quá ồn ào nên đã đi xa gọi điện thoại, không còn nghe thấy tiếng bác ta bàn luận về Triệu Lan như đang đòi giá một miếng thịt nữa.

Bạch Mão Sinh cắn môi, nghĩ đến lời sư phụ dặn dò, trong tim dần dần hình thành một ý tưởng: Mình phải bảo vệ gia đình của mình.
Nếu Du Nhậm ở đây thì tốt biết mấy, bạn ấy thông minh và có nhiều ý tưởng.

Bạch Mão Sinh bắt đầu nhớ Du Nhậm, cho dù chỉ cần được nhìn thấy Du Nhậm hai phút hoặc nói chuyện điện thoại vài lời cũng được.
Khi Bạch Mão Sinh ngủ say trên đầu giường của Triệu Lan, Du Nhậm đã đến thủ phủ của tỉnh sau ba tiếng đi xe buýt.

Cô xuống xe, lập tức từ chối chiếc taxi đen đang cố đón khách, đi bộ qua hai con đường rồi bắt taxi đến bệnh viện tỉnh.

Cô nhỏ tuổi, trông khuôn mặt càng trẻ măng hơn, khi bị những tài xế taxi gặng hỏi, cô trả lời: "Cháu tan học đến bệnh viện làm bài tập.

Mẹ cháu làm việc ở đó".
Du Nhậm lanh lợi hơn Bạch Mão Sinh rất nhiều, thế nên tại bệnh viện tỉnh, Du Nhậm ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tỏ ra đã quá quen thuộc với nơi đây, chỉ cần nhìn theo chỉ dẫn là đã thành công tìm được phòng bệnh nơi Triệu Lan nằm.

Bên ngoài không có ai, trong phòng chỉ có cô Triệu Lan chưa tỉnh và Bạch Mão Sinh đang gục bên cạnh.
Hai mẹ con lẻ loi ôm nhau dưới ánh đèn sợi đốt, thấy cảnh này, mũi Du Nhậm đau rát.

Cô lặng lẽ đi vào, nhìn Triệu Lan, kéo góc chăn lên cho cô, sau đó gọi Bạch Mão Sinh: "Mão Sinh?"
Bạch Mão Sinh cũng không được yên trong giấc ngủ, đôi lông mày rậm nhíu lại, hàng mi khốn khổ cố gắng đánh thức đôi mắt, bỗng, mở mắt ra, tất cả đột nhiên rõ ràng đến nỗi không thể tin được: "Du Nhậm?"

Không phải mơ, khuôn mặt non trẻ của Du Nhậm đỏ bừng, kéo Bạch Mão Sinh đi: "Ra ngoài nói."
Trong phòng giặt còn có những người khác, Bạch Mão Sinh nắm tay Du Nhậm, dồn hết những giọt nước mắt muốn khóc thành một hơi hít thật sâu: "Mẹ mình đã mất một cẳng chân."
Du Nhậm nói mẹ mình quen rất nhiều bác sĩ, có thể lắp chân giả cho cô Triệu Lan.
Mão Sinh lại sụt sịt nhìn Du Nhậm, run rẩy: "Bác trai mình..."
Du Nhậm ôm cô: "Không sao đâu, Mão Sinh.

Chắc chắn sẽ có cách, cậu có khó khăn gì cứ bảo mình."
Cuối cùng Bạch Mão Sinh cũng khóc thành tiếng.

Những bộ quần áo chưa vắt khô trong phòng giặt nhỏ nước xuống cổ Bạch Mão Sinh, cảm giác lạnh lẽo nhưng không thể lạnh bằng lòng người nhà.

Khi hoảng loạn và lạc lối, cô lặng lẽ nhẩm lại những lời sư phụ dặn và nghĩ về Du Nhậm.
Vương Lê chỉ mới rời đi vài tiếng, nhưng Bạch Mão Sinh dường như đã một mình lênh đênh trên biển trong vô số đêm đen.

Và rồi xuất hiện cô gái từ trên trời rơi xuống này, khiến cô trông thấy con tàu cứu hộ đang rú còi trước mắt.
Mặt Bạch Mão Sinh kề lên mặt Du Nhậm: "Mình không biết phải làm sao nữa.

Du Nhậm, thật tốt khi có cậu ở đây, thật tốt."
Du Nhậm áp tay lên mặt cô: "Đừng sợ."
Mão Sinh kể với Du Nhậm về cảnh khốn cùng của mình, bất giác bắt đầu mong đợi và dựa dẫm vào suy nghĩ của Du Nhậm.

Tuổi của hai cô bé cộng lại chỉ bằng ba mươi, mà đã suy nghĩ nên đọ sức với người lớn như thế nào.

Du Nhậm có ý tưởng: "Cậu tham gia vào chuyện thương lượng với bên kia đi, đừng để bác trai cậu giải quyết một mình."
Bạch Mão Sinh yếu ớt hỏi: "Mình tham gia kiểu gì?"
"Động não đi, gọi cho đội cảnh sát giao thông xử lý vụ tai nạn này, đòi thông tin liên lạc của các bên liên quan..." Du Nhậm sưởi ấm tay của Bạch Mão Sinh trong lòng bàn tay mình: "Đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện."

Trước khi rời đi, Du Nhậm ôm đầu Bạch Mão Sinh xuống, hôn lên mặt cô, Du Nhậm cảm thấy đôi vai cô nặng trĩu: "Mão Sinh, cậu phải cố lên."
Bạch Mão Sinh kiên định gật đầu: "Mình sẽ cố!" Trong mắt ánh lên sự tự tin có thể đập vỡ nồi niêu và dìm một con thuyền.
Bạch Mão Sinh nói với cô Tôn đến thăm rằng muốn đi ăn trước, sau đó cùng Du Nhậm vào một cửa hàng đồ ăn nhanh bên ngoài bệnh viện tỉnh.

Du Nhậm vừa ngồi xuống, liền giúp Bạch Mão Sinh triển khai kế hoạch tác chiến: "Thứ nhất, trước hết đừng động đến số tiền được sư phụ đưa, lần tới đến bệnh viện nộp tiền, cậu cứ hỏi bác trai xem, bác có thể trả lại cho mẹ con cháu 200.000 tệ mẹ cháu cho bác vay được không?"
"Nhưng sư phụ mình nói không thấy bác mình nhắc đến chuyện này, chắc không muốn trả lại." Bạch Mão Sinh túm mái tóc mấy ngày chưa gội của mình, vò đi vò lại, cau mày thành hình chữ bát đáng thương: "Làm sao đây?"
Du Nhậm nghĩ nếu cô có một đứa con gái như Bạch Mão Sinh, cô sẽ tức chết mất: "Sao cậu kém thế, đồ ngốc." Du Nhậm vừa vò đầu thay phần Bạch Mão Sinh, vừa vận dụng góc nhìn sâu sắc hơn của mình để nói về nguyên lý sự việc: "Trước hết chưa bàn đến liệu bác ấy có trả không, ta làm thế chính là để thị uy đấy cậu biết không? Cậu phải cho bác cậu biết cậu đã biết chuyện bác ấy mượn tiền nhà cậu, chỉ có thế bác ấy mới không dám quá hống hách."
Đã ngồi điều hoà cả quãng đường, bước xuống xe thì đổ mồ hôi do vội chạy, Du Nhậm bỗng hắt hơi vài cái, khiến cái đầu nhỏ choáng váng.

Mão Sinh lau mặt và mũi cho cô: "Mình hiểu rồi."
Mặc dù nếu có một cô con gái như Bạch Mão Sinh sẽ khiến cô tức chết, nhưng đó vẫn là Mão Sinh.

Du Nhậm ngượng ngùng nhận lấy khăn giấy: "Để mình tự làm."
"Ngày mai mình sẽ cùng cậu gọi cho đội cảnh sát giao thông lấy số điện thoại.

Trước hết cậu đừng vội lộ mặt, đợi khi sư phụ cậu về, sư phụ sẽ đi giải quyết cùng cậu." Du Nhậm cao 1m59 và sở hữu khuôn mặt 13 tuổi nhìn tên ngốc Bạch Mão Sinh cao lớn mà vô dụng của cô: "Gia đình hai chúng ta sẽ không ý kiến gì đâu.

Từ giờ trở đi, bất cứ khi nào bác trai cậu đứng ra, cậu cứ đi theo cho mình."
Bạch Mão Sinh ra sức gật đầu, gật đầu hồi lâu, ngơ ngác hỏi: "Mình đi theo làm gì?"
Du Nhậm thộn mặt ra, nhìn chòng chọc cô, chợt bật cười: "Mão Sinh, mình đã biết tại sao mẹ cậu muốn cậu học hí kịch."
Du Nhậm kiên nhẫn giải thích: "Cái này gọi là sức ảnh hưởng, quyền được biết chuyện cũng là sức ảnh hưởng." Du Nhậm hoá thân thành Nhậm Tụng Hồng, phân tích tình hình với tên ngốc hát Sinh: "Cậu là đứa con gái duy nhất của người đương sự, tuy vẫn tuổi vị thành niên, nhưng cậu có quyền được biết chuyện.

Sau này mẹ cậu cũng là trách nhiệm của cậu."
Du Nhậm nói, khi họ nói chuyện, cậu nhớ đừng ngắt lời, chỉ cần nghe ba điều này: Đền bao nhiêu, đền thế nào và đền khi nào.
Bạch Mão Sinh ghi chép lại: "Trước đó họ nói 200.000 tệ, nhưng bác gái mình không đồng ý."
"Bác ấy nói gì không quan trọng, phải là cậu nói." Du Nhậm ngắt lời cô, thể hiện sự quyết đoán của lớp trưởng: "Con số này cứ hỏi sư phụ Vương của cậu, sư phụ mới là người đặt cậu trong tim."
"Đền thế nào thì phải quan tâm xem tiền được chuyển vào tài khoản ngân hàng nào, nhất định phải được chuyển đến tài khoản có đứng tên cô Triệu Lan mẹ cậu.

Cậu phải là người giữ thẻ." Khuôn mặt nhỏ của Du Nhậm lóe lên vẻ từng trải qua bao thăng trầm của một bà cô, Bạch Mão Sinh mở miệng: "Ồ." Gần giống lời sư phụ nói, cô nhất định sẽ nghe theo.
"Về khi nào đền, đương nhiên không thể chia thành nhiều đợt, phải chuyển hết trong một lần." Du Nhậm giúp Bạch Mão Sinh hiểu ra, thở dài: "Nếu họ không nghe cậu mà muốn đưa cho bác cậu, cậu phải..."
"Mình phải khóc?" Bạch Mão Sinh không quên thói quen này của mình, Du Nhậm vỗ đầu cô: "Cậu cứ vừa khóc vừa nói, đây là số tiền mẹ cháu phải đánh đổi bằng nửa cuộc đời, nếu các cô chú giao tiền cho bác cháu, cháu vẫn sẽ tìm các cô chú." Du Nhậm vắt kiệt kinh nghiệm 15 năm đọc sách, IQ và khả năng sành đời để giúp Bạch Mão Sinh: "Cậu phải hổ báo lên, Mão Sinh."

"Du Nhậm, hổ báo là sao? Làm thế nào để hổ báo?" Bạch Mão Sinh ngây thơ hỏi.
"Tức là...!Nếu có kẻ nào ức hiếp người mà cậu quan tâm, cậu phải dám khóc, dám đập bàn, dám bảo vệ người đó, phải để người khác biết cậu khó chơi, phải thể hiện tư thế chiến đấu đến cùng, phải chuẩn bị thật tốt." Cũng như cách Du Nhậm thể hiện tư chế chiến đấu đến cùng cho danh hiệu học sinh xuất sắc cấp trường, đề cử Hoài Phong Niên.
"Được..." Bạch Mão Sinh kéo dài giọng, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ quán KFC có đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng, sợ hãi vỗ tay Du Nhậm: "Á, á, Du Nhậm!"
Du Nhậm đã nhìn thấy, mặt cô hoảng hốt: "Đó...!đó là bố mình." Rồi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Du Hiểu Mẫn phía sau Nhậm Tụng Hồng.
Du Nhậm cúi đầu, lấy trong cặp ra 1.000 tệ tiền tiết kiệm của mình cho Bạch Mão Sinh: "Mình phải về đây, Mão Sinh, cậu giữ số tiền này lại dùng khi khẩn cấp nhé."
Mão Sinh nhìn hai phụ huynh tức giận ngoài cửa sổ, sau đó nhìn vẻ mặt lo lắng của Du Nhậm, lập tức hiểu lời sư phụ nói, "Đừng để người khác biết chuyện giữa con và Du Nhậm."
Du Nhậm khoác cặp sách bước ra khỏi quán ăn nhanh, Du Hiểu Mẫn bước tới trừng mắt với cô, bất ngờ đá vào cẳng chân con gái mình, tức giận kéo Du Nhậm vào lòng mà khóc: "Con muốn chết à, Du Nhậm.

Mẹ lo con sẽ chạy đi khi không thấy con về bệnh viện, ra hỏi bến xe buýt mới biết con đến đây thật."
Nhậm Tụng Hồng khuyên cô: "Tìm được là tốt rồi." Ông vừa họp xong thì thấy Du Hiểu Mẫn gọi đi, may mà ông có xe đuổi theo đến bệnh viện tỉnh.

Đang định bước vào cổng bệnh viện, bỗng đôi mắt sắc bén của ông nhìn thấy con gái đang ngồi trong quán ăn nhanh.
Con bé lúc thì xoa mái tóc của cô bạn, lúc thì lấy giấy bút ra viết vẽ, lúc thì lau mặt cho bạn, hai người thân thiết như đôi chị em ruột.
Bạch Mão Sinh nhìn bố mẹ Du Nhậm ngoài cửa sổ, thấy cả cảnh Du Nhậm bị mẹ đá rồi ôm vào lòng, "phải dũng cảm lên".

Cô hít thở gấp gáp, bước ra khỏi quán ăn nhanh, giọng run run chào bố mẹ Du Nhậm: "Cháu chào cô chú, cháu là Bạch Mão Sinh, bạn cùng lớp với Du Nhậm."
"Cháu rất xin lỗi, gia đình cháu xảy ra chuyện khiến Du Nhậm lo lắng, càng làm phiền cô chú đến tận đây." Bạch Mão Sinh chưa từng hát vở kịch nào trưởng thành như thế này, chỉ qua vài câu đã vụng về lắp bắp.

Sau khi xin lỗi, cô muốn tiễn gia đình Du Nhậm đi.
Khi ấy, điện thoại của Bạch Mão Sinh reo lên, là bác gái: "Mão Sinh, về nhanh đi, mẹ con đã tỉnh."
Nghe xong, cô vui mừng nhìn Du Nhậm, nhưng lại bị đông cứng bởi ánh mắt lạnh lùng của Du Hiểu Mẫn.
Du Hiểu Mẫn nói: "Bạch Mão Sinh, cháu về thăm mẹ trước đi, hôm khác nhà cô sẽ tới thăm mẹ cháu." Du Hiểu Mẫn nắm chặt cánh tay Du Nhậm: "Đi, về nhà với mẹ."
"Đã đến thì sao không đi thăm mẹ của bạn cùng lớp con bé..." Nhậm Tụng Hồng bị ánh mắt của Du Hiểu Mẫn làm cho sợ hãi, vội rút lời: "Vậy cô chú về Bách Châu trước." Ông lấy 500 tệ đưa cho Bạch Mão Sinh: "Đây là một chút tình cảm của cô chú dành cho mẹ cháu."
Với 1.500 tệ nhét trong tay, Bạch Mão Sinh nhìn Du Nhậm bị đưa vào một chiếc ô tô màu đen đỗ trước bệnh viện.

Du Nhậm mở cửa sổ xe nhìn Bạch Mão Sinh, muốn vẫy tay nhưng không thể nhúc nhích được.

Khi xe rẽ đi, Du Nhậm thò đầu ra ngoài hét lớn: "Mão Sinh..."
Du Nhậm đột nhiên mất bình tĩnh, mở cửa muốn xuống xe, Du Hiểu Mẫn ghì chặt tay cô lại: "Du Nhậm, giỏi lắm, về nhà ngay cho mẹ!" Du Hiểu Mẫn tát con gái mình một cái đau đớn: "Từ giờ trở đi đừng hòng gây rắc rối nữa."
.......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi