XÀ QUÂN ĐÙA HẬU



Chân Lôi ngồi trên xe máy đời cũ, xuất phát thật sớm, đi đến địa chỉ mình cần, hi vọng hôm nay có thể tìm được công việc tốt, nếu không thì tháng sau tiền sinh hoạt phí cũng sẽ không có, ngay cả tiền gửi ngân hàng cũng khô sạch.
“Xà Quân, Xà Hậu nhỏ muốn đi tìm việc làm.” Ngồi chỗ tài xế, Hải Thanh cứ lái xe giám sát hành tung của Chân Lôi, thấy nàng dừng xe đi vào một văn phòng cao ốc, hắn không ngừng quay đầu lại nhìn Xà Quân báo cáo.
“Chúng ta có nên giúp nàng một chút không?” Tang Lịch tư ngồi kế bên tay lái hỏi.
Đây chính là một cơ hội tốt để tiếp cận nàng.
“Có lẽ chúng ta nên bày ra một cái bẫy, đưa nàng ấy về bên cạnh.” Tái Lạc Tư nói ra ý định của mình, con mắt liền híp chặt lại, khẩu khí vô cùng tinh quái. Trong nháy mắt đã dùng thuật triệu hồi, tập trung vào bên trong văn phòng cao ốc.
Thấy vẻ mặt Chân Lôi rất khẩn trương ngồi ở trước bàn làm việc, nín thở chờ quyết định của nam nhân đang ngồi đối diện.
Người đàn ông trung niên kia cũng khoảng chừng 50 tuổi, nhìn Chân Lôi đưa lý lịch cùng tự truyện của mình ra, ông liền nhíu nhíu mày, sau đó lại lắc đầu.
“Thế… Thế nào ạ? Có phải không phù hợp với yêu cầu của công ty không?” Xem ra thì thất bại thật rồi.

Người đàn ông trung niên liền gật đầu một cái, vừa muốn cự tuyệt nàng thì đột nhiên đầu óc bị chấn động, giống như có một đạo lực vô hình xâm chiếm đầu óc của ông, làm cho ông liền thay đổi chủ ý của mình.
“Không! Chân tiểu thư, điều kiện của ngươi rất tốt, vô cùng phù hợp với yêu cầu của công ty. Công ty này rất cần nhân tài như cô vậy, xin hỏi cô có thể nhanh chóng đi làm, trong một thời gian ngắn nhất hay không?”
“Có thể, có thể, dĩ nhiên có thể.” Chân Lôi không nghĩ rằng kết quả lại tốt như vậy, liền gật đầu đồng ý.
“Tốt lắm, chúng ta cứ làm theo lời đã định.” Người đàn ông trung niên liền đứng lên, tự mình đi tới cửa phòng làm việc, mở cánh cửa ra để đưa nàng đi ra ngoài.
Thành công rồi! Chân Lôi vui vẻ bước ra khỏi văn phòng cao ốc, còn chưa tin lại có được vận may tốt như thế này, vừa thoát khỏi thầy giáo thì đã gặt hái được thắng lợi lớn, nàng thuận lợi tìm được một công việc trong văn phòng.
Lúc trước khi ở cùng Liễu Tư Minh, hắn luôn dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc loại hết tất cả công việc của nàng, công ty không cần quá nhiều đồng nghiệp nam, không được làm ở chỗ không cùng ngành nghề của mình, còn công việc quá áp lực cũng không được làm, quá cực nhọc cũng không được, bởi vậy mà hai tháng rồi, nàng vẫn không tìm được một công việc nào, tiền gửi ngân hàng cũng đã dùng hết.
Thật may lần này không có hắn đi cùng, lần đầu dự thi đã để cho nàng trúng tuyển.
Mặc dù chỉ là văn thư, nhưng cũng giúp cho nàng có chi phí sinh hoạt, như vậy đã đủ, nàng đã rất hài lòng rồi.
Vui vẻ ca hát ăn mừng chiến thắng, nàng đi theo lần đường đi bộ để lấy xe máy.
Bỗng chốc có một tiếng nói vang lên, “Tiểu Lôi.”, nhìn về phía đối diện đường cái chính là Liễu Tư Minh, vội vàng lái xe qua chỗ nàng rồi dừng lại, bước nhanh đi về phía nàng.
“Tại sao không chờ ta? Tại sao không nhận điện thoại của ta? Tại sao một mình chạy đi tìm việc làm hả?” Hắn không vui liền nói, hắn cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người đi đường.
Chân Lôi kéo hắn đến chỗ ban công, “Làm sao ngươi lại tới nơi này?”
“Ta chạy dọc theo những con đường ở Đài Bắc, rất lâu mới tìm được ngươi. Sao ngươi không chờ ta? Sao lại dám tự tiện hành động như vậy chứ?”
Đối mặt với việc hắn chất vấn, làm hỏa khí trong Chân Lôi lại khởi lên, “Tại sao phải chờ ngươi chứ? Sao nhất định phải cùng làm việc chung với ngươi? Sao mình ta lại không được? Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi, hay chỉ có trí thông minh của đứa trẻ ba tuổi hả?
Việc bảo vệ của hắn, càng ngày càng làm cho người khác cảm thấy không thể thở được.
“Ngươi làm sao vậy? Làm gì tức giận như vậy? Ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi, chỉ vì lo lắng cho an nguy của ngươi mà thôi!” Hắn tự tay kéo nàng lại.
“Ngươi cho là tốt, còn ta lại không nghĩ như vậy. Thật xin lỗi, ta còn có chuyện phải làm.” Nàng tức giận liền hất tay Liễu Tư Minh ra, cúi đầu nhanh chóng tránh đi.
Liễu Tư Minh biết nàng đang tức giận, dù nàng rất dịu dàng nhưng khi tức giận lại rất cố chấp. “Tiểu Lôi, khoan đi đã, ta biết ta sai rồi, ta không nên ép buộc ngươi.”

Hắn nhanh chóng đuổi theo, nhưng bước chân của Chân Lôi lại càng tăng tốc không ngừng.
Bất đắc dĩ, Liễu Tư Minh chỉ còn cách là chạy theo nàng, vươn cánh tay ngăn chiếc xe máy của nàng. “Nếu như ngươi không thích ta nói như vậy, ta xin lỗi, chỉ cần ngươi đừng giận ta là được rồi.”
“Ta không có giận.” Nàng quay mặt nói.
Miệng nói không giận, vậy biểu hiện kia là gì? Liễu Tư Minh liền giơ tay lên, đầu hàng nói: “Được được được, ngươi không có giận, là ta không đúng, là ta không tốt, ta không nên lớn tiếng với ngươi như vậy, không nên lo lắng cho ngươi quá như vậy, có được hay không?”
Trước đây hắn luôn dùng nụ cười tiêu sái này, nắm lấy tay nàng như nâng quả trứng, nhẹ nhàng nắm trong tay, “Ta hy vọng ngươi sẽ không bị người khác lừa gạt, không nên dính vào kẻ xấu mà thôi.”
“Ta hiểu ngươi chỉ vì muốn tốt cho ta, nhưng mà…… Ta không muốn liên lụy đến ngươi, hại ngươi cứ đi theo ta mãi, cùng nhau như vậy thì căn bản chúng ta sẽ không thể tìm được việc làm.” Nàng khổ sở nói, mái tóc dài của nàng liền chuyển động.
“Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái, nhưng tất cả đều do ta tự nguyện, chuyện này không hề liên quan đến ngươi.” Tấm lòng Tiểu Lôi rất thiện lương, luôn suy nghĩ thay cho người khác.
“Nhưng ta sợ mẹ ngươi sẽ trách ta.” Dùng sức đẩy hắn ra, Chân Lôi nổ máy xe chạy đi.
Vì nàng, Tư Minh đã bỏ các công việc có lương cao, cũng cự tuyệt học lên cao, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ Liễu bá mẫu cũng sẽ không tha thứ cho nàng.
“Tiểu Lôi,” Liễu Tư Minh dùng sức kéo chỗ ngồi phía sau xe máy của nàng, không để cho nàng chạy đi. “Tất cả đều do ta tự nguyện, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều như vậy.”
Chân Lôi không vui liền nhấn ga, muốn tránh khỏi hắn, liền mở lời. “Ngươi buông tay ra đi, chớ quấn lấy bên ta có được không? Ngươi để cho ta, tự mình làm chủ số phận của mình một chút đi mà.” Nàng lớn tiếng nói, trên tay vẫn còn nhấn chặt tăng ga.
Tiếng động cơ rất lớn, cùng giọng hét to của nàng, làm ọi người chung quanh đường đều chú ý đến.
“Liễu Tư Minh, nếu ngươi không buông tay ra, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi.” Không thể chịu đựng thêm, khi bị những người của đi đường cứ nhìn chằm chằm với vẻ hiếu kỳ, Chân Lôi cao giọng uy hiếp.
Một lời uy hiếp của nàng, quả nhiên làm cho Liễu Tư Minh liền thả tay ra, chỉ là khi vừa buông tay ra, không ngờ xe liền xông thẳng về phía trước, làm cho Chân lôi không kịp ứng phó, “A___”
Thét lên một tiếng, phối hợp cùng tiếng động cơn cực lớn, bỗng chốc từ đâu xông ra một chiếc xe hơi cao cấp, tốc độ cực nhanh, làm cho xe nàng không phản ứng kịp, hai xe liền áp sát vào nhau, cứ thế cả hai vật cứng đều va vào nhau như vậy.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Nàng không nhìn lầm chứ, kỹ thuật lái xe của đối phương vô cùng tuyệt hảo, kịp thời dừng lại, giảm bớt lực va chạm, chỉ làm cho xe máy của nàng bị lật ngã mà thôi, trên người nàng thì chỉ bị thương ngoài da.
Do va chạm mạnh nên chiếc xe hơi cao cấp của đối phương, bị lõm vào một lỗ rất to ở phía trước.

“Thật xin lỗi……. Thật vô cùng xin lỗi…….” Nàng cứ thế mà xin lỗi rất nhiều lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, thì chạm phải một đôi mắt xanh thẳm. “A! Tái Lạc Tư?”
“Là hắn sao?” Sao có chuyện trùng hợp như vậy, người nàng đụng vào không ai khác, lại là nam nhân đã gặp ở phía sau núi Trung Bộ.
“Là ngươi sao, chúng ta thật là có duyên đó!” Hắn cười, gương mặt tuấn mỹ cùng bờ môi cong nở nụ cười gian trá, dường như không hề kinh ngạc lắm khi gặp được nàng.
“Tiểu Lôi, ngươi không sao chứ?” Liễu Tư Minh lo lắng liền chạy tới, đỡ nàng dậy, thấy trên người nàng chỉ bị trầy xước nhỏ ở da thịt, nên cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Sau tiếng thở dài, là ánh mắt tức giận, phát hiện Chân Lôi đang nhìn đối phương có chút kỳ quái, men theo ánh mắt của nàng đang nhìn. Lúc này mới phát giác người nàng đụng phải có dáng dấp tuấn mỹ, thân hình cao lớn như người ngoại quốc, vả lại thấy hắn ăn mặc không bình thường, phong thái cao quý, vừa nhìn là biết ngay không phải người tầm thường.
“Thật xin lỗi đã đụng hư xe của ngươi, ta sẽ chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất.” Cắt ngang chỗ hai người đang đứng, chặn đứng ở trước mặt của Chân Lôi, làm cản trở tầm mắt giao nhau của hai người.
Không biết vì sao, hắn cảm giác người đàn ông này tràn đầy tính uy hiếp đối với hắn.
“Đừng lo về xe, quan trọng là Tiểu Lôi, nàng ấy bị thương cần phải đi gặp bác sĩ trước.” Không nói gì thêm, đẩy Liễu Tư Minh ra khỏi chỗ nàng đứng, bế nàng lên, đi thẳng về phía xe của hắn.
Tiểu Lôi? Hắn cũng gọi nàng là Tiểu Lôi! Chẳng lẽ nam nhân ở sau núi mà Chân Lôi nói chính là hắn sao?
“Này, ngươi làm gì đấy?” Tư Minh nóng lòng, muốn cướp lại người.
Nhưng ánh mắt Tái Lạc Tư liền đong cứng lại, đứng ngay trước mặt Liễu Tư Minh, không biết hắn di chuyển bằng cách nào, đem nàng mang tới trước xe, nhanh chóng tiến vào bên trong xe.
Động tác cực nhanh, sợ rằng chỉ có thể dùng hiệu ứng đặc biệt trong phim trường, mới có thể nhìn thấy được động tác của hắn.
“Tiểu Lôi…. Tiểu Lôi, dừng xe….. dừng xe lại mau…….” Liễu Tư Minh hết sức sửng sốt, chạy theo chiếc xe hơi đang chở Tiểu Lôi, một lớp bụi bám đã che đậy bảng số xe, làm cho hắn không thể nhìn thấy được biển hiệu của xe đối phương.
“Tiểu Lôi….. Tiểu Lôi…….” Hắn chỉ có thể bất lực truy đuổi ở phía sau xe.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi