XÀ QUÂN ĐÙA HẬU



Có lẽ nàng đã nhận biết rõ tình cảm của mình!
Không giống như ở thế giới Nhân Gian này, Chân Lôi không còn nghi ngờ những hành động quái dị của bọn họ nữa, thậm chí còn giải thích được tất cả mọi việc. Ví dụ như thái độ cung kinh của bọn họ, còn sự xuất hiện khác thường của họ, nàng không còn tự trách chính mình, đã không còn chấp nhận sự thật ở họ.
Thậm chí còn bay qua trước mặt nàng, nàng cũng không còn thét lên chói tai kinh hãi nữa.
Điều duy nhất vẫn không thể thích ứng được, đó chính là việc quấy rầy của Hỏa công chúa. Mỗi khi nàng ở cùng chỗ với Tái Lạc Tư thì có thể cảm nhận được ánh mắt ghen tỵ bắn tới, cảm thấy rất không thoải mái.
“Không phải ngươi muốn biết tình trạng của thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi, gần đây sống thế nào không? Ta có thể cho ngươi nhìn thấy họ một chút.” Tái Lạc Tư đưa nàng đến trước mặt Thủy Kính, vung tay lên, nhìn thấy thúc thúc thẩm thẩm đang ở trong nhà.
“Thúc thúc, thẩm thẩm.” Nàng vội thò đầu ra mà gọi, nhưng thúc thúc và thẩm thẩm ở bên trong Thủy Kính, dường như không hề cảm nhận được, cũng không nghe được.
“Ta không thể quay lại sao?”
“Không thể.”

“Tại sao?” Nàng lại hỏi.
“Ta không muốn làm cho quỷ âm làm tổn hại đến ngươi.” Hắn nói, chỉa vào thân thể của thúc thúc và thẩm thẩm của nàng, bọn họ đang ôm đứa cháu đích tôn vui đùa. Thúc thúc mập còn cầm một quả bóng, chẳng biết từ lúc nào thân thể hai người đã bị một luồng hắc khí bao phủ lại.
“Đó là gì?”
“Tuổi thọ của bọn họ đã hết, Hắc khí của quỷ xui xẻo đã làm ký hiệu, sẽ tới lấy linh hồn của bọn họ ngay lập tức.”
“Không, không thể được!” Chân Lôi nóng lòng gọi, đây chính là nguyên nhân hắn muốn nàng được nhìn thấy thúc thúc thẩm thẩm lần cuối cùng, bởi vì sinh mạng của họ đã đến đỉnh điểm cuối cùng rồi.
“Không, ta không muốn thúc thúc và thẩm thẩm chết!” Nàng liều mình đến gần Thủy Kính, muốn phá hủy bình chướng khí vô hình kia để thoát ra ngoài, cảnh báo cho thúc thúc và thẩm thẩm biết.
Trong lúc nàng đang cố nghĩ cách nhảy ra thì nhìn thấy quả bóng trong tay của Tiểu oa nhi lăn xuống đất, nhanh chóng trượt ra khỏi ngoài sân nhà, lăn thẳng ra mã lộ nơi có rất ít xe lui tới .
Thúc thúc và thẩm thẩm ôm tiểu oa nhi, cùng đi ra khỏi viện, muốn nhặt lại quả bóng, nhưng vào lúc này, một tài xế lái xe tải lớn đang say rượu, từ đằng xa đột nhiên vọt tới.
“Oa! Thúc thúc, thẩm thẩm ____” Tình thế cấp bách, Chân Lôi vội xoay người nắm lấy y phục của Xà Quân, khóc thút thít khẩn cầu nói: “Ta cầu xin ngươi, hãy cứu bọn họ, van xin ngươi, hãy nhanh lên một chút!”
Chẳng biết tại sao, trong giờ phút này người duy nhất nàng có thể cầu xin chính là hắn, người có thể tin tưởng duy nhất cũng chính là hắn.
“Số mạng đã định trước, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi.” Vẻ mặt Xà Quân rất nặng nề, liền lắc đầu.
“Không, ngươi có thể mà, ta cầu xin ngươi, hãy cứu lấy bọn họ.”
“Ngươi thật sự hi vọng ta cứu bọn họ sao?”
“Đúng vậy, ta cầu xin ngươi, hãy nhanh lên một chút…. Nhanh lên một chút!” Chân Lôi dùng sức gật đầu, quay lại nhìn thấy chiếc xe sắp đụng vào bọn họ, bộ dạng nàng khóc sướt mướt, “Chỉ cần ngươi cứu bọn họ! Bất cứ điều kiện gì ta cũng đồng ý, hơn nữa ta tuyệt đối không đổi ý nữa, tuyệt đối sẽ không đổi ý nữa!” Ánh mắt kiên định, nhìn hắn van xin.
Suy nghĩ kỹ, màu mắt lam của Xà Quân hơi nhíu lại, “Thôi được.”
Giơ tay lên, trong nháy mắt tất cả đều ngưng lại, bất luận kẻ nào, vật gì cũng không thể cử động được, bao gồm cả cỗ xe đang lao vào hai vợ chồng mập đang ở sát bên nhau cũng không ngoại lệ.

“Người nào? Kẻ nào dám phá hư số mạng đã được định trước?” Ánh mắt sắc lạnh cùng bóng nam nhân xuất hiện ở trước Thủy Kính, một mái tóc dài màu đen lay chuyển, xinh đẹp giống như nữ nhân.
Người xuất hiện tuấn mỹ chẳng kém gì Xà Quân, nhưng luồng khí của hắn toát ra còn lạnh lùng hơn cả Xà Quân nữa.
“Là ngươi, Tái Lạc Tư, ngươi đang cản trở công việc của ta đó.”
“Thật xin lỗi, Á Địch Tư. Ta hi vọng ngươi giúp cho ta một chuyện, bỏ qua cho đôi vợ chồng này có được không?” Xà Quân nhìn nam tử xinh đẹp kia liền gật đầu nhẹ một cái, áy náy nói.
Á Địch Tư nhìn hắn một chút, lạnh lùng liếc sang Chân Lôi một cái, ánh mắt lạnh lẽo làm nàng run lên, không tự chủ liền trốn vào sau lưng của Xà Quân, tìm kiếm sự bảo vệ từ hắn.
“Nàng ấy chính là người được chọn ở Nhân Giới, Xà Hậu của ngươi đó sao?” Sao thế gian này lại có chuyện đảo lộn như thế chứ? Thật không thể ngờ, Xà Quân lại bị nữ nhân của Nhân Giới mê hoặc?
“Nàng ấy chính là ứng viên, được mọi người trong Xà Tộc chọn lựa.” Xà Quân trả lời.
“Vậy còn ngươi?” Nhìn thẳng vào người đối diện, thật sự hắn rất muốn biết nội tâm của Xà Quân thế nào.
Vầng trán xuất hiện Lam Quang bao lấy Xà Quân, liền phong bế tim của mình, đem pháp lực của Á Địch Tư bắn dội trở về. “Thói xấu của ngươi vẫn không đổi, thích rình xem tâm tư của ngươi khác.
“Nếu không thì sao ta có thể mê hoặc lòng người, để cho ta ở đây tùy ý sử dụng chứ?” Bật cười nói, tròng mắt đen u ám nhìn về phía Chân Lôi lần nữa, “Ngươi biết rõ mối nguy hiểm khi giữ chặt lấy nàng, các lão nhân ở Xà Tộc thì không phát hiện ra, nhưng không lẽ ngay cả ngươi cũng không nhận ra được hay sao?”
Cả ba người lặng lẽ kéo dài thời gian, dường như chờ cho Chân Lôi không còn thở nữa, mới nghe hắn mở miệng, “Ta biết rõ, nhưng vẫn muốn đánh cuộc.”
Á Địch Tư không hiểu, “Không ngờ lần này ngươi lại cam tâm tình nguyện khuất phục vận mạng, biết rõ đây là một cái bẫy rập sao, ngươi còn muốn chui xuống đó hả?”
“Tự ta có cách để thắng được.”
“Nếu như không được?”
“Ta nguyện bồi thường bằng cái mạng này.”
“Trở thành ngục tối trong u hồn của ta, cũng không hối hận?”
Ánh mắt màu tím lạnh lùng của Tái Lạc Tư hướng nhìn Chân Lôi đầy thắm thiết, giọng đầy tình cảm: “Tuyệt không hối hận.”

Á Địch Tư cười nhạo liếc nhìn hai người một cái, nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ theo nét chế giễu trên bờ môi xinh đẹp của hắn! “Ta hi vọng các ngươi có thể may mắn. Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món nhân tình đó.”
“Cám ơn ngươi.”
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn liền tan biến, sau đó Á Đích Tư cũng liền biến mất đi.
Sau khi hắn đi, từ sau lưng Xà Quân, Chân Lôi yên tâm đi ra! Quay đầu lại nhìn thúc thúc mập và thẩm thẩm, bọn họ nhặt quả cầu lên, bình yên trở lại sân nhỏ ở phía bên trong, cùng chơi đùa với đứa cháu của mình.
Còn chiếc xe tải kia, chút nữa đã gây ra tại nạn cũng rời đi thật xa.
“Cám ơn ngươi, Xà Quân.” Nàng thật lòng cảm ơn.
“Tên của ta là Tái Lạc Tư.”
“Cái gì?” Hắn làm gì mà lại đột nhiên nói cho nàng biết chứ? “Ta đã biết từ sớm rồi.”
Lúc đầu gặp mặt, không phải hắn đã nói rõ tên của mình rồi sao?
Tái Lạc Tư cúi thấp người xuống, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Bất kỳ linh vật nào ở đây, thì tên thực chính là một phong ấn, phàm người nào biết tên thật cũng có khả năng sử dụng năng lực của người đó, ngươi là người thứ nhất biết được tên thật loài người của ta, cũng là nắm giữ sinh mạng loài người của ta.”
Ý của hắn chính là đem toàn bộ sinh mạng của hắn, giao hết vào trong tay nàng.
Tin này làm cho nàng kinh ngạc đến ngớ người ra, trố mắt há miệng thật to.
Nắm giữ tánh mạng của hắn, sao lại nghiêm trọng như thế này chứ?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi