XÀ QUÂN ĐÙA HẬU



Tái Lạc Tư quả nhiên không có lừa gạt nàng, cuộc hành trình lần này quả nhiên dài hơn nàng nghĩ, mà cũng mệt mỏi nhiều hơn, nhìn dân chúng Xà Tộc khi thấy Xà Quân đến, trên mặt họ hiện rõ niềm kính yêu và sự tôn sùng của họ đối với hắn. Trên mặt Chân Lôi tràn đầy quang vinh kiêu ngạo ở chỗ ngồi của mình, nàng cảm thấy lần đi cực khổ này quả không uổng phí chút nào,
“Xà Quân, đây là các loại rau quả mà chúng thần đã trồng ở nơi này, xin mời ngài hãy chúc phúc có được không?” Một trưởng giả lâu năm đại diện cho dân chúng địa phương, cầm một giỏ dưa và trái cây quỳ xuống bên cạnh.
Binh lính dừng đội ngũ lại, nhìn sang hướng Tái Lạc Tư để hỏi thăm.
Tái Lạc Tư gật đầu một cái, cho binh lính đưa giỏ dưa tới phía trước, một tay cầm giỏ dưa, trong miệng niệm thuật ngữ. “Giỏ dưa và trái cây này đã qua được trồng trong một thời gian dài, Xà Quân chúc phúc, những thương lái này, vào năm sau cũng sẽ cho ra những loại trái cây ngọt ngào như hiện giờ, vì bách tính trong thôn sẽ mang đến một mùa thu hoạch bội thu ọi người”.
“Xà Hậu tôn quý, xin ngài hãy vì đứa bé trong bụng của ta mà chúc phúc, hi vọng hài tử sau khi sanh có thể xinh đẹp và gặp được may mắn như ngài vậy.” Một vị phụ nữ mang thai vác bụng phệ của mình, xấu hổ đi tới phía trước, cật lực quỳ xuống trước mặt của Chân Lôi.
“Mời ta chúc phúc ư?” Chân Lôi quýnh lên vội lắc đầu thẳng, luống cuống nhìn Tái Lạc Tư.
Căn bản nàng không có pháp lực để mà chúc phúc.

“Ngươi có thể.” Tái Lạc Tư nhìn nàng cổ vũ, ôm nàng nhảy xuống lưng ngựa, đem tay nàng đặt lên bụng của người phụ nữ mang thai, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: “Ngươi phụ trách nói, ta sẽ giúp ngươi.”
“Ừ.” Chân Lôi lập tức cười tự tin, đưa tay đặt lên bụng của người phụ nữ mang thai, lớn tiếng nói, “Ta là Xà Hậu, hiện tại chúc phúc cho ngươi, chúc ngươi sinh hạ được chục tiểu bảo bảo, mỗi ngày mỗi lớn càng khỏe mạnh, thông minh và hiếu thuận hơn nữa, tương lai có thể trở thành thị vệ của Xà Quân, là thủ hộ của cả Xà Tộc.”
Bản tính nghịch ngợm của nàng lại trỗi dậy, cứ nói líu lo mãi, dù sao đó cũng là pháp lực của Tái Lạc Tư, mà hắn thì không có chuyện gì là không thể làm được.
Tái Lạc Tư cau lông mày lại, hạ lông mi xuống, nhìn nàng đầy oán trách, vật nhỏ này không biết mình đã chấp nhận bao nhiêu hi vọng sao? Cấp bậc của Xà Tộc cao quý được chia rất rõ ràng, bách tính bình thường không có tư cách được vào làm thị vệ của hoàng gia.Đó là chuyện vinh quang thuộc về Đệ Tử của Quý Tộc.
“Cám ơn Xà Hậu….. Cám ơn Xà Hậu!” Người phụ nữ mang thai vô cùng mừng rỡ như điên, chỉ là không thể khấu đầu để nói lời cám ơn với nàng được.
Đứng thẳng lên thì bụng càng ngày lớn gấp đôi. Nhất thời làm Chân Lôi kinh ngạc, mặt tái xanh.
“Đừng quên ngươi đã ban phúc, một chục hài tử đó.” Tái Lạc Tư ở bên tai nàng, cắn răng mà nói.
Vậy thì vị phụ nữ mang thai này, không phải hằng ngày sẽ không thể kêu trời trách đất rồi sao.
Chân Lôi cảm nhận được tội ác của mình, liền cúi đầu xuống, Tái Lạc Tư ôm nàng trở về trên lưng ngựa, nhỏ giọng hỏi: “Sẽ không có gì chứ, mẹ con bọn họ có thể bình an không?”
Nàng chỉ nói giỡn một chút mà thôi, không có ý định muốn xảy ra án mạng đâu!
“Yên tâm đi! Ngươi ban lời chúc phúc, đó cũng là lời hứa của ta, nàng sẽ không có việc gì.” Chỉ là nàng ấy sẽ phải chịu đaukhổ một chút mà thôi. Bảo đảm khi nàng sanh xong mười hai nhi tử này, sẽ không dám sinh thêm nữa.
Đoàn ngựa tiếp tục đi về phía trước, càng ngày càng đi xa, đến một vùng đất mênh mông ở phía sau thôn làng, đi thẳng tới một vùng núi xanh biếc. Bởi vì đây là Xà Tộc, cho nên khắp nơi đều trải đầy hoa cỏ xanh ngắt, khắp nơi đều có thể thấy cảnh núi rừng và thác nước , sương mù mờ ảo tuyệt đẹp của thiên nhiên ở đây, giống như nàng đang sống ở trong tranh.
“Hãy dừng lại ở đây đi, chúng ta có thể ngồi đây ăn cơm dã ngoại.” Tái Lạc Tư nhảy xuống ngựa, hơn nữa cũng ôm nàng đi xuống theo cùng hắn.
Lúc này Chân Lôi bị cảnh đẹp ở vùng đất này thu hút! Thừa dịp binh lính đang chuẩn bị bữa trưa, nàng rảnh rỗi liền đi dạo chung quanh.
Đột nhiên, bên tai nghe được âm thanh “Tê Tê” phát ra một lúc lâu, đột nhiên cả thần kinh liền căng thẳng, tóc tai liền dựng đứng lên hết.

“Rắn….. Rắn………” Sợ tới mức không dám lay chuyển bước chân.
Nàng quên mất đây là Xà Tộc, rắn chính là con dân của Tái Lạc Tư.
Mặc dù Tái Lạc Tư đã hạ lệnh, không cho phép bọn họ lộ nguyên hình ở trước mặt mình, nhưng ra khỏi Xà Vương Cung, ra khỏi thôn làng. Ở tại nơi hoang dã này thì không thể hạn chế được rắn xuất hiện, bọn họ ngọa nguậy thân thể, chậm rãi bò đến gần chỗ mọi người.
Ngoài nàng ra, những binh lính khác dường như không hề đếm xỉa đến sự tồn tại của những xà tinh cấp thấp này, cứ vui vẻ chuẩn bị mọi thứ.
Bản tính sợ rắn lại trổi dậy trong nàng, liến hốt hoảng chạy về phía Tái Lạc Tư.
“Tái Lạc Tư…..” Bởi vì nàng làm cho chúng hoảng sợ, chân của Tái Lạc Tư cũng đang bị một con rắn hổ mang quấn quanh, nó ngửa đầu lên khạc ra một sợi hồng, hướng về phía Tái Lạc Tư.
“Cẩn thận!” Nàng quên mất sợ hãi, muốn đẩy hắn ra khỏi chỗ nguy hiểm, lại không chú ý đến đã dẫm vào một con rắn độc khác, nó giương thân rắn lên, ưởng người bay về phía nàng. “A!” nàng khẽ hô lên một tiếng, cho rằng mình đã bị rắn cắn rồi.
Nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, Tái Lạc Tư bước nhanh một bước dài, giơ cánh tay lên, thay nàng chặn lại miệng rắn, cũng vì vậy mà hắn liền bị rắn cắn.
Dường như con rắn cắn đã biết mình gây nên đại họa, run rẩy buông ngay cánh tay của Tái Lạc Tư ra, lăn một vòng trên mặt đất, biến thành tiểu hài tử chỉ mới bảy tuổi, toàn thân run rẩy quỳ xuống trước mặt hắn.
“Xin….. Xin Lỗi……. Xà Quân.” Tiểu hài tử sợ tới mức liền rơi nước mắt xuống.
Tất cả binh lính đều bỏ ngay hết các công việc, cầm giáo chỉ về phía hắn. Tái Lạc Tư lạnh lùng ngồi suy nghĩ, không nói một câu nào.
“Lớn mật!” Tang Lịch Tư cất bước tiến về phía trước, rút kiếm bên hông ra, muốn chém tiểu hài tử kia.
“Dừng tay!” Chân Lôi phục hồi lại tinh thần của mình, chạy nhanh đến, ôm chặt lấy tiểu hài tử. “Dừng tay, Tang Lịch Tư, ngươi không thể giết hắn, đó không phải lỗi của hắn.”
Vốn họ đang ở trên cỏ chơi đùa, chỉ là một tiểu hài tử vừa mới thành tinh hoặc là chưa thành tinh, do nàng xâm nhập vào thế giới vui đùa của chúng, phá hư cơ hội tiếp cận vị vua của chúng.

Căn bản bọn họ không muốn đả thương đến Tái Lạc Tư, chỉ là do ít được tận mắt chứng kiến vị vua trong lòng bọn họ. Quá vui mừng nên rối rít đi đến gần, chỉ muốn biểu hiện lòng tôn kính mà thôi. Vì nàng quá nhát gan nên đã phá hư hết mọi chuyện tốt đẹp, nàng không nên hốt hoảng tỏ ra lúng túng như vậy.
Nàng quên thân phận của Tái Lạc Tư cũng là Xà Quân, là vua của bọn chúng, căn bản họ không dám đả thương làm hại hắn. Chân Lôi hối hận, toàn bộ sự đau khổ đều viết đầy ở trên mặt nàng, “Xin lỗi, nếu như ngươi muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt ta đi!” Nàng ngập ngừng nói.
“Không phải ngươi sợ rắn lắm sao?” Tái Lạc Tư hỏi, nhìn thấy bên cạnh nàng càng ngày càng có nhiều rắn tụ tập lại.

Chân Lôi lắc đầu một cái, biết rõ nơi này mỗi ngày có nhiều rắn ở phía sau, kỳ lạ là nàng không còn sợ nữa, thậm chí còn cảm thấy đứa bé có hình dạng loài người này rất đáng yêu.

“Không sợ, bởi vì bọn họ đều là con dân của ta và ngươi mà.”
Yêu hắn! Thì phải tiếp nhận thân phận của hắn, thương hắn thì cũng phải thương cả Xà Tộc của hắn.
Tái Lạc Tư gật đầu, ra lệnh Tang Lịch Tư cùng tất cả binh lính thu hồi vũ khí lại, đi tới bên cạnh hai người đang ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy tiểu hài tử đang run rẩy đặt ở trên vai của mình, một tay kia kéo Chân Lôi đứng lên.
“Đứng lên hết đi! Ta tha thứ cho các ngươi, so với Xà Quân thì các ngươi còn lợi hại hơn nhiều, vì các ngươi đã làm cho Xà Hậu của ta không còn sợ rắn nữa rồi.” Hắn liền hắng giọng cười to.
“Cám ơn Xà Quân, cám ơn Xà Hậu.” Kỳ quái, tiếng cười hắn cứ trải dài ra khắp mọi nơi, bầy rắn trên mặt đất hoàn toàn biến thành tiểu hài tử đáng yêu, bọn họ vui vẻ vây quanh hai người, càng ngày càng nhiều người tụ tập ở chung quanh họ.
Tiếng cười của Xà Quân cùng Chân Lôi đã truyền đi khắp mọi nơi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi