XÀ QUÂN ĐÙA HẬU



“Lôi Nhi?”
Trước một khắc, Xà Quân sắp tiến vào biên cảnh để giao chiến một trận với Viêm Quân, đột nhiên cảm nhận được Chân Lôi đang gọi mình, mặt liền biến sắc. Hắn bỏ đại quân đang chuẩn bị giao chiến, lập tức hóa thành một đạo quang bắn đi về phía hoang cảnh.
“Viêm Quân.” Vừa đi tới hoang cảnh, thì nhìn thấy Viêm Quân xuất hiện. Bởi vì hắn cảm nhận được luồng khí của Hỏa Hà Na, cho nên mới lập tức chạy tới.

“Lôi Nhi đâu? Nàng ấy đang ở đâu?” Dường như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên mặt của hắn cực kỳ giận dữ.
Hỏa Hà Na đứng ở bên cạnh Viêm Quân, nhìn thấy vẻ mặt dọa người của hắn, liền co rúm lại dựa vào bên cạnh Viêm Quân. “Nàng chết rồi, ta đã thiêu cháy nàng ấy trong lửa, biến nàng ấy thành đóng tro tàn rồi.”
“Ngươi dám dùng biện pháp tàn nhẫn này để tổn thương nàng ấy sao!” Xà Quân trợn mắt giận dữ, vì Chân Lôi mà xuất chiêu báo thù.
“Bình tĩnh lại đi, Tái Lạc Tư, chắc còn biện pháp để cứu vãn.” Đương nhiên Viêm Quân phải bảo vệ muội muội duy nhất của hắn.
Dù nàng là công chúa Viêm Tộc cũng không thể dùng năng lực của mình, mà tấn công nữ nhân loài người dù đó chỉ là một tia sáng nhỏ. Cho nên hắn cũng thấy có chút ngượng ngùng.
“Đã bị thiêu làm tro tàn, còn có biện pháp sao?” Mắt lam của hắn liền trừng mắt về phía Hỏa Hà Na, “Muốn làm ột người được hồi sinh, ít nhất phải có linh hồn của nàng ấy mới được.”
Ngay cả điểm này Hỏa Hà Na cũng đã nghĩ đến, đem linh hồn Lôi Nhi cùng nhau hủy diệt. Đây là chuyện vô cùng đáng giận!

“Không thể tha thứ, ta không thể tha thứ cho ngươi!” Mắt xanh biếc lạnh lẽo trở nên điên cuồng, dùng một cỗ lực mạnh liền đánh thẳng vào Hỏa Hà Na, đánh nàng bay ra khỏi chỗ của Viêm Quân, cơ thể nặng nề liền rơi xuống mặt đất, một ngụm máu tươi liền chảy ra bên ngoài.
“Ngươi….. Ngươi thật sự muốn giết ta? Ngươi thật nhẫn tâm muốn giết ta sao?” Hỏa Hà Na đau khổ, không ngờ hắn lại ra tay với nàng, nước mắt nàng không kiềm chế được liền rơi ra bên ngoài.
“Ngươi giết chết Lôi Nhi, ngươi nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?” Xà Quân vẫn không chịu bỏ qua, cứ nhắm về phía trước mà đánh, chuẩn bị cho nàng thêm một kích để lấy mạng.
Nhưng Viêm Quân đã nhanh hơn một bước ôm lấy Hỏa Hà Na, dời qua một bên. “Đủ rồi! Tái Lạc Tư, Hỏa Hà Na chịu một chưởng của ngươi đã đủ rồi, nếu nhiều hơn nữa ta sẽ không để yên cho ngươi nữa đâu. Về chuyện của Xà Hậu ta rất lấy làm tiếc, hãy xem như ân oán giữa chúng ta chấm dứt hết từ đây!”
Chung quy, hắn cũng không muốn mất đi người bạn tốt ngàn năm này.
“Muốn xóa bỏ cũng được, trừ phi ngươi khiến Lôi Nhi sống lại, nếu không thì cả đời ta cũng không tha thứ cho các ngươi.” Vừa nói xong những lời bi phẫn, Tái Lạc Tư xoay người bỏ đi.
“Ca ca……. Ta thật sự đã làm sai rồi sao?” Hỏa Hà Na vừa khóc sụt sùi vừa lẩm bẩm nói.

“Ta sớm đã cảnh cáo với ngươi rồi, đừng làm cho Tái Lạc Tư hận ngươi.” Viêm Quân nói.
Khi Viêm Tộc đã nợ ai thì sẽ trả, nhưng hiện giờ Viêm Tộc đã nợ một món nợ khó trả rồi? Nếu có thể trả, thì người đó phải rất là tài giỏi.
“Ta nghĩ trong vòng mấy trăm năm này, đừng để Tái Lạc Tư nhìn thấy ngươi thì tốt hơn.” Bằng không thì hắn sẽ không cam đoan được, tên đó sẽ phát điên lên mà ra tay giết nàng hay không nữa.
“Ta hiểu rồi.” Hỏa Hà Na gật đầu, đau khổ nhìn hoang cảnh xa xăm, từ trong đáy mắt lộ vẻ mặt hối tiếc.
Sớm biết giết chết Chân Lôi, không phải tình yêu của hắn mà đổi lấy sự căm hận vĩnh viễn của hắn, nàng sẽ không ngu dại mà làm theo.
Từ hôm nay, ngay cả mặt mũi của hắn nàng cũng không còn nhìn thấy được. Những năm tháng sau này, làm sao nàng có thể vượt qua đây chứ?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi