XÀ QUÂN ĐÙA HẬU



Trong những báu vật quý ở Đài Loan, thời tiết ở đây là đặc biệt nhất, quanh năm bốn mùa đều là xuân. Mặc dù bây giờ đã là mùa hè, nhưng phía sau núi luôn nở đầy hoa dại, những đóa hoa tuyệt đẹp đang tranh nhau khoe sắc thắm, trải đầy ở phía sau núi với trăm nghìn loài hoa đua nở, thơm ngát cả đất trời.
Cả người Chân Lôi cảm thấy nhẹ tênh, trên người mặc chiếc áo thun cùng với quần Jean, sau lưng đeo một chiếc túi ba lô nhỏ, dường như tuổi thanh xuân trong cô đang dần trở lại.
Làm bạn đồng hành cùng với nàng chính là hai cụ già, nàng thỏa thích tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên ở phía sau núi.
“Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, Dương Minh Sơn ở Đài Bắc mặc dù rất đẹp, nhưng khi lên tới đỉnh núi lại bị kẹt xe còn thêm đông người nữa, nào được yên tĩnh giống như phía sau núi nhà chúng ta thế này, dân thưa thớt, không khí trông lành mát mẻ.” Chân Lôi cười tủm tỉm nói, thỏa thích rong chơi ở một nơi dào dạt sắc xuân của núi rừng.
“Tiểu Lôi, cảnh sơn dã ở Đài Bắc các ngươi đẹp lắm hả! Nghe nói còn mời người đến sửa sang lại, cho nên tốn rất nhiều tiền!” Thúc mập vừa đỡ bạn già, vừa chậm rãi bò lên hướng mắt nhìn về phía trước mặt, vui mừng liền chạy nhanh đến nói chuyện với nàng.
“Đúng rồi ạ!” Chân Lôi dùng sức gật đầu một cái, vui vẻ xoay quanh những khóm hoa mà múa hát, tận hưởng hương hoa ngào ngạt, bờ môi xinh đẹp nở ra từng trận cười, “Bất quá những cảnh vật ở đó đều do công nhân trồng, mặc dù rất đẹp nhưng lại không được tự nhiên như ở nơi này của chúng ta. Ở chỗ này, không khí rất trong lành hương hoa cỏ thơm ngào ngạt. Mỗi khi con nhớ đến mọi người, cứ đến nơi này thì những kí ức kia liền trở về.”
Mặc dù cách nơi này không xa, nơi đã từng hại chết ba của nàng, nhưng nàng vẫn rất yêu cảnh núi rừng, yêu hoa lá, yêu những mãn sơn cốc xanh biếc, cho dù muốn giả vờ đau khổ cũng rất khó.
Thấy nàng vui vẻ như vậy, trên mặt Thúc Thúc cũng nở nụ cười thật lớn, nàng liền lấy cái máy chụp hình ra. Trước khi bước ra khỏi nhà, thiếu chút nữa đã bỏ quên máy ở nhà rồi, nàng phấn khởi liền liên tục ấn nút chụp hình, nàng muốn lưu lại những tấm hình tuyệt đẹp ở đây.
“Thích hoa như vậy, thì cứ hái một ít đem về nhà trọ của mình đi.” Thẩm Thẩm cười đề nghị.
“Hoa không còn sinh mạng thì có ích lợi gì? Con thích những đóa hoa được sinh trưởng tự nhiên ở trên này hơn.” Chân Lôi cười nói.
“Tiểu Lôi nói không sai, hoa bị hái xuống chỉ có thể lưu giữ sinh mạng có mấy ngày, dù cố gắng nuôi dưỡng tốt thế nào, cũng không thể giữ vẻ đẹp như ở trên mặt đất”. Thúc Mập liền trách Thẩm Thẩm ngu xuẩn.

Tiểu Lôi hiền lành rất giống hắn!
“Phân biệt thế nào?” Thẩm Thẩm nghe vẫn không hiểu. “Không phải tất cả đều là hoa hay sao.”
Làm cho Chân Lôi cùng Thúc Mập cười to một lúc, nàng rất nhớ cảm giác này, giống như trở về thời còn học sinh. Hơn nữa nơi này vẫn chưa được khai phá, núi rừng còn rất đơn sơ mộc mạc, không giống như những cây tùng lâm ở trong lớp xi măng, khắp nơi tràn đầy gian xảo nguy hiểm, lúc nào cũng lo lắng, nếu không chú ý sẽ rơi xuống bẫy rập lúc nào cũng không hay biết.
“Tê tê. . . . . . Tê tê. . . . . .”
Đột nhiên vang lên một âm thanh “Tê tê” ở bên tai thật đáng sợ, dường như cái này chính là tiếng kêu của rắn, vô cùng quen thuộc, Chân Lôi hạ người xuống run rẩy, cẩn thận dựng tai lắng nghe.
“Thúc Thúc, người có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Âm thanh gì chứ? Không có!” Đứng ở sau lưng nàng, Thẩm Thẩm dừng bước lại, chăm chú hạ người xuống lắng nghe, nhưng trừ tiếng O O bên ngoài, cái gì cũng không nghe thấy. “Tiểu Lôi, có phải con suy nghĩ nhiều quá rồi không? Đi nhanh thôi!”
“Tiểu Lôi, mau tới đây.” Thúc Mập liền gọi.
“Nhưng mà…..”, Trong lúc nàng đang tìm kiếm, thì Thúc Thúc, Thẩm Thẩm càng ngày càng đi xa, dù có muốn hay không thì nàng cũng phải bỏ đi tính hiếu kỳ mà đuổi kịp họ, đột nhiên âm thanh quen thuộc “Tê tê” lại vang lên, thúc đẩy lòng hiếu kỳ của nàng thêm lần nữa.
Cuối cùng nàng quyết định tự mình đi đến bên kia rừng cây quan sát.
“Tê tê. . . . . . Tê tê. . . . . . Tê tê. . . . . .”
Âm thanh kỳ quái kia càng lúc càng rõ, giống như có rất nhiều thứ đang tụ tập lại.
Giác quan thứ sáu của Chân Lôi liền bộc phát, làm cho nàng cảm thấy run rẩy, lông măng toàn thân đều dựng đứng thẳng lên, nghi ngờ hành động lần này của mình có nguy hiểm quá hay không, có phải đã chọn sai thời điểm rồi không.
Đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một đám rắn đang bò ở dưới chân, sợ tới mức làm nàng kinh hãi thét lên âm thanh chói tai, thân thể chợt cứng đờ, tiếp đó trở nên mềm nhũng.
“A —— a ——”
“Oa! Xà Hậu té xỉu rồi!” Ngân quang chợt lóe sáng, Hải Thanh lập tức hiện thân đỡ lấy.
Nhưng lại có một kim quang vượt nhanh hơn hắn, chụp lấy thân thể mềm mại của nàng đang hạ xuống, ôm chặt vào trong lồng ngực.
“Đây chính là an bài lần đầu gặp mặt của ngươi sao?” Từ mặt Xà Quân toát ra một ánh sáng lạnh thoáng nhìn.
Sợ tới mức làm thân thể Hải Thanh co rúm lại, cúi đầu xuống. “Ta chỉ muốn cho Xà Hậu biết, chúng ta đến để đón nàng.” Tất cả rắn đều là rắn nhỏ, là con dân cấp thấp của tộc rắn, bọn họ cần phải thay mặt Xà Quân nghênh chào Xà Hậu chứ.
“Ta xem không phải chào đón, mà là dọa người thì có?” Tang Lịch Tư lắc đầu thở dài.
Biết rõ loài người rất sợ rắn! Còn đem cả bọn rắn trong sơn cốc triệu tập tại nơi này, nhất thời trong một lúc liền nhìn thấy một đám rắn đang ngọa nguậy ở trước mặt, không bị hù chết mới là lạ.
“Quả nhiên buổi gặp lần đầu tiên được ngươi an bài rất có lòng thành.” Quả là khủng bố đến cực điểm của nổi sợ. “Thật bội phục!” Đầu phải cúi rạp xuống đất, để bái phục cho việc làm ngu xuẩn của hắn.
“Ngươi cũng đừng nên thêm mắm vào chứ.” Hắn tự trách chính mình đến nổi muốn khóc luôn rồi.

Xấu hổ đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn Xà Quân.
“Đem toàn bộ rắn giải tán hết đi.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng”, Hải Thanh lập tức há mồm, phát ra tiếng còi xua tan cả bầy rắn lớn, ra lệnh bọn họ chui vào hết trong bụi cỏ, liền rút nhanh đi.
“Làm sao giờ?” Tang Lịch Tư hỏi.
“Làm nàng tỉnh lại.” Mắt Xà Quân nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Chân Lôi, so với việc nhìn nàng ở trong Thủy Kính thì ở ngoài có vẻ xinh đẹp giản dị hơn nhiều, vóc người cũng nhỏ gầy, eo thon chẳng có gì đặc biệt rất đổi bình thường.
“Nhưng….. làm cách nào để gọi nàng tỉnh dậy đây?” Hải Thanh cười đến mức khó khăn.
Đánh cho tỉnh? Hay là dùng nước dội tỉnh? Hắn cứ luôn mãi suy nghĩ cách để làm cho người khác thức tỉnh.
Xà Quân ngước nhìn nàng bằng con ngươi lạnh lẽo, đôi môi mỏng liền tách ra, tạo nên một đường cong vòng đẹp mắt. “Không cần! Hãy dùng nụ hôn của ta.” Hắn chưa từng hưởng qua mùi vị của cô gái loài người, không biết ở các nàng sẽ có cảm giác gì, có giống như khi kết bạn cùng người Tinh Linh Giới ở trên giường hay không, có nhiệt tình như lửa không?
Trêu ghẹo nàng bằng trò chơi tinh quái của mình, hắn hướng về phía đôi môi đang hé ra của nàng, vừa chạm vào liền có một cảm giác rất mềm mại mà chưa bao giờ biết, cảm giác rất êm dịu ngọt ngào, giống như cảm giác hắn thường ngao du trên mây, cảm giác như có dòng nước mát lạnh đang chảy đến tay.
Một loạt điện giật cứ diễn ra, làm hắn rung động mạnh, cảm giác như chưa bao giờ có.
Nhất thời kinh ngạc, làm cho con ngươi trở nên êm dịu, từ trong đáy mắt hắn ánh lên cảm giác đầy hứng thú.
Lông mày Chân Lôi có chút rung động, có một loại cảm giác kỳ quái cứ thúc giục nàng tỉnh lại, có cảm giác giống như bị thứ gì đó chạm vào đôi môi nàng vậy? Có chút lạnh như băng, lại mang một chút tình dục nóng bỏng, không thể nói ra được cảm giác kỳ quái này.
Lông mi nàng liền trở lại bình thường, từ trong hôn mê liền cảm thấy tỉnh táo, đập vào trong mi mắt là một gương mặt vô cùng hoàn mỹ, đường nét trên người hắn có chút lạnh lùng, bề ngoài giống như một tác phẩm điêu khắc vô cùng hoàn mỹ, sống mũi thẳng tắp, hố mắt sâu ươn ướt đầy màu sắc, hai hàng lông mày toát lên vẻ anh khí dũng mãnh, làm cho nàng có chút rung động, quên mất việc hít thở.
Trời ạ! Sao trên thế giới này lại có một nam nhân có dáng người đẹp như vậy chứ? Dù cố che đậy nhưng toàn thân vẫn toát lên cảm giác lạnh lùng, không những thế ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, làm khơi dậy dục vọng bùng cháy trong con người, làm người ta không thể tự chủ được mà phát run lên.
Hắn là ai? Tại sao lại ở chỗ này?
Kỳ quái hơn chính là. . . . . . Hắn ôm mình!
Chuyện này không phải đùa, Chân Lôi vội vàng tách ra khỏi lồng ngực của hắn, muốn cách ra xa khỏi ngực hắn.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Tại sao ôm ta?” Dùng hết toàn lực vào hai cánh tay đẩy hắn ra xa, nhưng lồng ngực hắn cứng như bàn thạch, một chút rung chuyển ở hắn cũng không có.
Cánh tay hắn không có chút động đậy nào, từ đầu đến cuối vẫn cứ ôm chặt.
Bây giờ Chân Lôi cảm thấy khiếp sợ về sức mạnh của hắn, chưa từng có người nào áp sát bên người mình mạnh như vậy, khiến cho chân tay nàng trở nên rối loạn.
“Chân tiểu thư, vị này là chủ nhân của chúng tôi, người bị bất xỉu, chính hắn đã cứu ngươi.” Tang Lịch Tư mở miệng nói, giải thích mối nghi ngờ ở nàng.
“Cứu ta….” Cảnh hù dọa làm nàng ngất đi lúc đầu liền quay trở lại, đột nhiên có cảm giác như có cặp mắt xanh đang nhìn nàng, liền đưa tay nắm lấy cổ của đối phương, bấu vào thật chặt. “A! Có rắn.. có rắn!”
Nàng sợ tới mức cả người run rẩy, cúi đầu sợ hãi đi tìm dấu vết của rắn ở khắp mọi nơi.

“Bọn chúng… bọn chúng đâu rồi, sao không thấy? Quả thật ta vừa mới nhìn thấy bọn chúng.” Sợ người ta không tin mà cứ nghĩ nàng là một kẻ điên.
“Tiểu thư, chắc người hoa mắt rồi! Nào có rắn ở đây chứ?” Hải Thanh sờ sờ lỗ mũi, chột dạ nói.
“Có, thật sự có rất nhiều, chính ta tận mắt thấy mà.” Nàng vội vàng giải thích, dời con ngươi cầu cứu về phía nam nhân đang ôm nàng, phát hiện con ngươi của hắn vẫn đang nhìn mình.
Một tiếng “Đông”, nhịp tim của nàng liền đập thật to!
Lớn đến nổi, có thể khiến cho người chung quanh đều nghe thấy.
“Ta…. Ta….” Nàng vừa thẹn thùng vừa lúng túng, liền cúi đầu.
“Có lẽ chúng đã đi hết rồi.” Tự động nói đỡ lời ình, nàng hạ cánh tay từ phía trên cổ hắn xuống.
Khoảnh khắc khi Chân Lôi hạ hai chân xuống đất, đột nhiên có cảm giác thất vọng, dường như có một mối quan hệ sâu sắc nào nó đang ẩn sâu trong lồng ngực của nàng.
Nhìn tròng mắt của hắn, lại làm cho nàng có chút ngây người.
“Tiểu Lôi… Tiểu Lôi…” Từ nơi xa truyền đến giọng của Thúc Thúc, Thẩm Thẩm.
“Ngươi phải trở về rồi.” Hắn hạ giọng nhắc nhở.
Giọng hắn rất dễ nghe, dường như có thể làm cho người ta bị quyến rũ. Làm cho tình lại khởi lên trong Chân Lôi, làm nàng có chút bị hấp dẫn.
“Ngươi…. Có thể nói cho ta biết tên của ngươi được không?” Thấy hắn muốn đi, nàng vội hỏi.
“Ngươi muốn biết?” Hắn thật sự rất đẹp, đôi môi lần nữa lại nhếch lên một chút, nở nụ cười liền xuất hiện nếp nhăn trên mặt.
“Ừ, có thể nói cho ta biết không?” Cứ thế gật đầu.
“Đưa tay ra.” Hắn duỗi lòng bàn tay nàng ra, viết xuống ba chữ “Tái Lạc Tư”. “Đây là một ma pháp, một trò chơi yêu thuật của ta, nếu ngươi giữ chặt cái tên này ở trong đáy lòng, bất cứ kẻ nào hỏi cũng không được nói, vậy thì chúng ta có thể gặp lại nhau.” Nói vừa xong, hắn mỉm cười một cái, sau đó cả hai người liền rời đi.
Chân Lôi vẫn giữ vẻ mặt mong chờ được gặp lại hắn thêm lần nữa.
Tái Lạc Tư…. Tái Lạc Tư…. Không kiềm chế được, cứ gọi thầm tên này lần nữa.
Thúc Thúc và Thẩm Thẩm đã tìm đến nơi, chỉ thấy một vườn hoa trống rỗng, nàng cứ đứng ngơ ngác một mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi