"...Mày cho là ta ngốc à?"
Lạc Đặc nhấc roi lên quất vào mặt Phúc Thản, lập tức hằn lên một vệt máu.
"Nơi này là hội đấu giá của Thương minh Bích Không, ngươi cho rằng họ không dám vì mấy tin đồn vô căn cứ này mà ngoài mặt không làm bẽ mặt ta nhưng sau lưng lại chọc gậy bánh xe để ngáng đường?"
"Chuyện này..."
Âm thanh kích động của Phúc Thản đột nhiên ngừng bặt.
"Trừ khi chúng ta có chứng cứ, còn không thì coi như chẳng còn hy vọng gì nữa."
Lạc Đặc từ từ ngồi xổm xuống, siết cổ Phúc Thản cho đến khi hắn bị ngạt đến đỏ cả mặt.
"Nếu không có thì làm sao cho có cho ta!"
Phúc Thản cũng đã chuẩn bị chết rồi, hắn nào có chứng cứ gì chứ? Thanh đao đó vốn là do tên tiểu thương nhân đó dâng lên mà...khoan đã, tiểu thương nhân!
Phúc Thản nắm chặt lấy tay của Lạc Đặc:
"Chủ, chủ nhân! Tôi đi tìm bọn họ nói chuyện! Tôi biết cái này là do ai bán!"
"Ồ?"
Lạc Đặc chậm rãi buông tay, từ dưới đất đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn, bên môi là một nụ cười lạnh.
"Chẳng phải mày nói thanh bảo đao là được xưởng rèn tạo ra, bị người khác trộm mất hay sao? Lẽ nào là mày tự mình canh chừng rồi tự mình trộm lấy nó?"
"Không không không!"
Phúc Thản bị dọa sợ đến suýt thì cắn đứt cả lưỡi, vắt hết óc để nghĩ ra cách để lấp liếm.
Thế nhưng lại nghe thấy Lạc Đặc chuyển đề tài:
"Thôi đi, chân tướng như thế nào cũng chẳng quan trọng. Nhớ rõ, ta muốn cặp đao kiếm đó. Cho dù không có được thì nhất định cũng không thể để anh trai ta có được!"
Phúc Thản cẩn thận rụt rè bò từ dưới đất lên, lại khom người:
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!"
※ ※ ※
Dựa vào uy danh thân phận của Lạc Đặc và nhân mạch tích lũy lâu năm, Phúc Thản dễ dàng tìm đến được gian khách phòng của Trầm Khinh Trạch đang ngồi.
Phúc Thản ôm nửa cái gò má mới bị đánh qua, mặt vô biểu tình gõ lên cửa. Người ra mở cửa quả nhiên là gã nông dân ngu xuẩn từng ngỏ lời ngăn cản hắn mua nô lệ trên chợ nô lệ hôm đó!
Sự sợ sệt và hèn mọn khi đứng trước mặt Lạc Đặc hoàn toàn được thay thế bởi sự kiêu căng và ngạo mạn. Ánh mắt khinh miệt của Phúc Thản quét qua một nhóm nam nhân mặc áo choàng trong phòng, có hai kẻ đứng trong góc phòng dùng một khối vải để che đi khuôn mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt viết đầy chữ chán ghét bên ngoài.
Phúc Thản cảm thấy ánh mắt đó rất quen, dường như đã thấy qua đâu đó.
Hắn thu hồi lại ánh mắt, cuối cùng thì nhìn thẳng vào mặt Trầm Khinh Trạch:
"Cặp đao kiếm đó là ngươi bán? Ta yêu cầu ngươi ngừng đấu giá nó ngay lập tức!"
Trầm Khinh Trạch ngồi trên cái ghế lưng cao, nhấc mắt nhìn hắn, ánh mắt bất động như núi:
"Các hạ không cảm thấy yêu cầu của mình quá thất lễ sao?"
Kim Đại bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc:
"Ông là ai? Ông nói ngừng là ngừng! Buổi đấu giá là nhà ông mở chắc?"
Phúc Thản cười lạnh một tiếng:
"Hôm đó tại chợ nô lệ ta đã từng nói, nếu vẫn còn bảo đao bảo kiếm thì buộc phải dâng lên cho thiếu thành chủ Lạc Đặc! Cái đám quê mùa ở dưới quê lên các ngươi chẳng có chút kiến thức gì, lá gan cũng lớn thật. Có biết hành vi của các ngươi đã đắc tội lớn với Lạc Đặc đại nhân rồi không?!"
"Tại thành Minh Châu, kẻ đắc tội Lạc Đặc đại nhân đều bị chôn trong bãi tha ma ngoại thành giống như mấy nô lệ dơ bẩn thấp hèn vậy!"
Từ cái khoảng khắc mà hắn bước vào cửa, Lan Tư đã siết chặt nắm đấm. Hắn nhớ rõ thằng cha Phúc Thản này. Lúc đầu, chính hắn đã mua mất em trai Ai Nhĩ Tư. Vết roi trên cánh tay và hai chân của em ấy đều là do bọn giết người này đánh!
Thường ngày Phúc Thản rúc lại sau lưng của Lạc Đặc, dựa vào quyền thế của thiếu thành chủ mà làm trời làm đất. Lan Tư cho rằng cả đời này cũng không còn cách nào để báo thù cho em trai, nào ngờ -------- thằng chó này thế mà lại xuất hiện một mình trước mặt hắn!
Thoáng thấy hốc mắt phiếm hồng của em trai, ánh mắt của Lan Tư hệt như lưỡi dao cắt từng nhát lên người của Phúc Thản. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lan Tư đã phân thi thể của hắn ra thành từng khúc vứt vào bãi tha ma cho chó ăn rồi!
Miệng Phúc Thản đóng mở, lại nói thêm vài câu hăm dọa. Trầm Khinh Trạch cũng cao cao tại thượng hệt như đang bố thí cho con kiến, chẳng có tí tôn trọng nào. Lời nói ra đều là uy hiếp Trầm Khinh Trạch giao ra đao kiếm, nếu không thì sẽ cho y biết mặt.
Tuy rằng vẫn còn hoài nghi ánh mắt mà Trầm Khinh Trạch nhìn em trai mình, thế nhưng thấy Trầm Khinh Trạch chịu nhục như thế, Lan Tư chỉ cảm thấy tức giận đến đỉnh điểm, không nhịn được mà cuộn tay thành nắm đấm bước từng bước một đến sau lưng Phúc Thản ----- Ai Nhĩ Tư bị dọa sợ đến hoảng hốt thất sắc, vội vàng túm chặt cánh tay anh trai không buông:
"Anh, đừng manh động!"
Tuy hắn đã cố đè thấp giọng nói xuống hết mức, thế nhưng trong gian phòng của khách quý nhỏ hẹp vẫn có thể khiến Phúc Thản chú ý.
Phúc Thản đột nhiên xoay người qua, đôi mắt hẹp dài híp lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt được giấu dưới mũ trùm đầu của Ai Nhĩ Tư. Mũ trùm rộng tuy có thể giấu được đôi tai, thế nhưng hai bên lại bị chóp nhọn của tai đội lên làm lộ ra hình dánh.
Phúc Thản đột nhiên nhớ ra được cái gì đó, hai mắt sáng lên:
"Nô lệ địa tinh?"
Huynh đệ Lan Tư kinh hãi, lúc này muốn trốn cũng chẳng kịp nữa. Nơi mà hai người bọn họ đang đứng cách Phúc Thản xa còn chưa đến một bước chân. Hắn duỗi tay qua túm lấy, nháy mắt giật xuống mũ trùm đầu của Ai Nhĩ Tư, làm lộ ra làn da xanh và đôi tai nhọn đặc trưng!
"Ha! Ta nhớ ngươi! Là nô lệ địa tinh hỗn huyết còn xinh đẹp hơn cả con gái đó!”
Phúc Thản điên cuồng cười lớn. Tiếng cười thu hút nhóm người dưới đại sảnh tầng một cùng nhau nhìn lên trên xem.
Phúc Thản:
"Chính là ngươi! Đêm hôm đó thừa cơ chạy mất, đúng không?"
"Bây giờ ta đã có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng chính các ngươi đã lén lút xâm nhập vào xưởng rèn để thả đám nô lệ của Lạc Đặc đại nhân ra rồi! Còn lấy trộm bảo đao và bảo kiếm thuộc về Lạc Đặc đại nhân đem đến buổi đấu giá kiếm một số tiền kếch sù nữa!"
Phúc Thản tự mình cho rằng đã nắm được cán đao của Trầm Khinh Trạch, mặt mày hớn hở, ngay cả vết roi trên mặt cũng không thèm bưng bít nữa:
"Haha, bây giờ các ngươi có hai lựa chọn, lập tức ngừng bán đấu giá, ngoan ngoãn giao cặp đao kiếm ra, còn không thì ---- đợi để bị nhốt vào địa lao của thành Minh Châu đi!"
Sắc mặt của Lan Tư khó coi đến cực điểm, sát tâm đột nhiên bừng lên!
Dứt khoát giết chết thằng chó này ở đây luôn cho rồi!
Phúc Thản bị ánh mắt hung ác của đối phương dọa cho giật mình. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, lập tức gào to lên:
"Ta nói cho các ngươi biết, ta cũng chẳng phải đến đây một mình, chủ nhân nhà ta đang ở gian gần đây! Bên ngoài còn có tay sai của ta. Các ngươi muốn tìm chết thì cứ việc tùy ý mà động tay với ta đi!"
"Ông đi đi."
Trầm Khinh Trạch chẳng biết từ lúc nào đứng lên khỏi cái ghế lưng cao, trong tay cầm lấy nửa tấm giấy da dê, chậm rãi cuộn nó lại, dùng dây thừng nhỏ cột lại.
Kim Đại và Lan Tư đồng thanh kêu lên:
"Đại nhân! Không thể thả được!"
Trầm Khinh Trạch tùy tiện mà làm một biểu tình tiễn khách:
"Ngài quản sự, quý chủ nhân muốn có cặp đao kiếm này thì cứ việc bỏ tiền ra mà đấu giá. Còn về những việc khác thì tôi hoàn toàn chảng hiểu ngài đang nói gì cả. Tôi là người nói đạo lý, tôi tin rằng thành Minh Châu cũng là nơi dùng lý để đối đãi với nhau."
Phúc Thản trầm mặt xuống:
"Xem ra ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?"
Hắn hất cái mũ trùm của Ai Nhĩ Tư đang túm trong tay:
"Hừ! Một lát nữa ngươi sẽ phải hối hận!"
Phúc Thản nghênh ngang mà đi ra ngoài, để lại mấy người với ánh mắt vô cùng lo lắng mà nhìn về phía Trầm Khinh Trạch.
Như lúc trước đã nói, chuyện làm ăn buôn bán đều do Trầm Khinh Trạch toàn quyền phụ trách, vì thế nên Nhan Túy vẫn luôn không nói gì lúc này đi đến bên cạnh Trầm Khinh Trạch, rũ mắt nhìn nửa cuộn giấy da dê đó:
"Cứ để cho hắn đi ồn ào như vậy được sao?"
"Chẳng sao. Chuyện sống chết của thằng cha đó chẳng quan trọng, nhưng nếu hắn chết ở đây thì sẽ phiền phức lắm. Làm ăn buôn bán mà, phải hòa khí mới sinh tài."
Y hơi ngừng một lát, giọng điệu bình tĩnh:
"Dù sao thì chúng ta cũng nên dùng lý lẽ để thu phục người khác chứ."
Nhan Túy: "..."
Trầm Khinh Trạch gọi Kim Đại tới, đưa tấm giấy da dê cho hắn, thấp giọng dặn dò mấy câu. Kim Đại gật đầu liên tục, vội vàng nhận mệnh rời đi.
Người tham gia tranh giá dưới đại sảnh tầng một đang tiến vào giai đoạn căng thẳng tột độ. Cặp "Đồ Long Đao Ỷ Thiên Kiếm" đó đã được nâng lên đến gần 500 đồng vàng, vượt rất xa số tiền mà bọn họ có được.
Tiền vàng có lực mua bán rất mạnh trong thế giới trò chơi. Hội đấu giá của Thương minh Bích Không đã có gần ba tháng nay không có được món bảo vật nào vượt quá 500 đồng vàng rồi.
Trầm Khinh Trạch tựa vào khung cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Phúc Thản chạy lên đài trưng bày, tùy ý chỉnh lại tay áo:
"Đi, chúng ta cũng xuống thôi."
Lan Tư không nhịn được hỏi:
"Xuống dưới đối đầu với hắn sao?"
Trầm Khinh Trạch dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hắn:
"Không, là xuống dưới để xem xem người ta quảng cáo thay chúng ta miễn phí như thế nào?"
Lan Tư: "..."
※ ※ ※
Sảnh đấu giá tầng một chật ních người, tiếng nói như sôi trào.
Trên đài trưng bày, người dẫn chương trình với sắc mặt đỏ bừng:
"Thương hội Vạn Khách ra giá 480 đồng vàng! 480 đồng vàng lần thứ nhất! Lần thứ hai! Ồ! Hắc Ưng tiên sinh lại giơ bảng lên rồi!"
"500 đồng vàng."
Nam nhân gọi là Hắc Ưng vững vàng ngồi trên ghế tại vị trí đầu tiên trong khu trung tâm hàng ghế dành cho khách, mái tóc ngắn đen nhánh không một sợi rối được chải ra sau đầu, chỉ có hai sợi tóc mai rũ xuống.
Hắn giơ bảng giá lên rồi lại tùy tay hạ xuống, ánh mắt như ngọn đuốc chầm chậm nhìn lên hướng nào đó trong gian chỗ ngồi của khách quý trên tầng hai.
Sau khi Hắc Ưng lại gọi giá lần nữa thì khắp hội trường vang lên tiếng nghị luận ồn ào. Giá cao như thế này đã vượt qua rất xa khả năng chịu đựng của những thương nhân khác, huống hồ thế lực mà Hắc Ưng đại biểu cho còn là người thừa kế đầu tiên của thành Minh Châu nữa.
- ------ mặc dù là đứa con trai yếu ớt không được lão thành chủ yêu thương.
"Có ai có giá nào cao hơn nữa không?"
Người dẫn chương trình đã rất vui mừng với cái giá này, giơ cao cái búa đấu giá lên chuẩn bị gõ xuống------
"Chờ đã!"
Quản sự Phúc Thản mang theo mấy tên người hầu, dựa vào tên của Lạc Đặc, gạt những cánh tay ngăn cản của mấy hộ vệ quảng trường, nghênh ngang đi lên đài trưng bày từ bên hông cánh gà.
"Cặp đao kiếm này không thể bán! Dừng buổi đấu giá lại ngay!"
Nụ cười trên mặt của người dẫn chương trình dần biến mất. Hắn đánh mắt về hai gã người hầu hai bên trái phải, cười cười với Phúc Thản:
"Quản sự Phúc Thản, cho dù ngài có là người của Lạc Đặc đại nhân thì Thương minh Bích Không chúng tôi cũng không phải là nơi mà ngài có thể ra lệnh tùy tiện như thế được!"
"Nếu ngài có vấn đề gì thì có thể đợi đến sau khi buổi đấu giá kết thúc, chúng ta từ từ nói chuyện."
Sự phản ứng đối với mấy kẻ gây rối của hội trường cực kỳ nhanh chóng. Ngay tức thì, có hộ vệ tay mang theo đao kiếm chạy lên từ phía sau hậu đài vây chặt lấy Phúc Thản.
Khóe mắt Phúc Thản liếc thấy kiếm mà đối phương đang cầm trên tay, lòng hoảng sợ, thế nhưng vết roi quất trên mặt vẫn đang ẩn ẩn đau kia vẫn đang nhắc nhở hắn rằng chuyện hôm nay không thể giải quyết cho êm đẹp thì cái đang chờ đợi mình so với cái chết càng thê thảm hơn!
"Cặp đao kiếm này vốn chẳng phải là đến từ xưởng rèn của thành Uyên Lưu gì cả! Mà chúng là tang vật bị trộm đi từ xưởng rèn của chúng ta! Thương minh Bích Không các người đang ở trong thành Minh Châu thế mà lại dám đầu cơ trục lợi binh khí của Lạc Đặc đại nhân!"
Lúc Phúc Thản đang quang minh chính đại nghiêm túc lên án thì Trầm Khinh Trạch dắt theo một hàng người nhà của mình đi từ trên tầng hai xuống, chọn một chỗ trống trong hàng ghế của khách mà ngồi xuống, ánh mắt như đi xem hát mà nhìn màn biểu diễn vụng về của Phúc Thản trên đài.
Phúc Thản liếc mắt là nhìn thấy được khuôn mặt đáng ghét của Trầm Khinh Trạch, còn có hai tên nô lệ cả gan dám uy hiếp mình nữa!
Phúc Thản phẫn nộ, chỉ vào Trầm Khinh Trạch trong đám đông:
"Chính là bọn chúng! Cặp đao kiếm này chính là đôi thần binh mà rất nhiều công nhân trong công xưởng rèn nhà ta đã tốn rất nhiều tâm huyết mới tạo ra được!"
"Mọi người nghĩ thử xem. Một cặp đao kiếm tốt như thế này thì thanh nào chẳng thuộc về công xưởng cấp cao, tốn từ một đến nửa năm thiên chuy bách luyện mà thành? Thành Uyên Lưu là nơi nào? Là một miền quê hoang vắng! Sao có thể trong một thời gian ngắn lại có thể moi ra được hai thanh?"
"Mọi người hãy xem thanh bảo đao trên tay ta xem!"
Từ trong hộp kiếm mà người hầu của Phúc Thản nâng trên tay, Phúc Thản lấy ra thanh kiếm mà Trầm Khinh Trạch dùng nó để đổi lấy nô lệ trước đó.
Dưới khán đài, âm thanh mọi người kinh ngạc vang lên không ngừng-------vẻ ngoài của hai thanh đao này cơ hồ giống nhau như đúc!
Phúc Thản giơ cao thanh trường đao lên:
"Nhìn đi! Công xưởng rèn của chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức, tiêu tốn rất nhiều thời gian cũng chỉ có thể tạo ra được mấy thanh này thôi!"
"Trong thành Minh Châu, chỉ có công xưởng rèn của Lạc Đặc đại nhân mới có thể có thợ rèn cao tay có kỹ nghệ tinh xảo này, mới có thể rèn ra được lưỡi đao sắc bén như vậy thôi!"
"Tối hôm đó chính là bọn trộm này đã lấy cắp đồ trong công xưởng cùng với cặp đao kiếm này! Mọi người nhìn đi, tên nô lệ địa tinh kia, còn có thanh đao trong tay hắn, đấy chính là chứng cứ rõ ràng nhất!"
Chuyện nô lệ trong công xưởng bỏ trốn mấy ngày trước là chuyện mà ai cũng biết. Việc này khiến cho Lạc Đặc gần như trở thành trò cười cho thành Minh Châu.
Chẳng ngờ còn có ẩn tình khác?
Mọi người ngờ vực nhìn cặp bảo đao bảo kiếm trên đài triển lãm, rồi lại nhìn sang hàng người mặc quần áo mộc mạc của Trầm Khinh Trạch.
Phúc Thản thấy dư luận đã hoàn toàn bị mình nắm trong tay, trong lòng vững vàng, hạ lệnh cho người hầu hai bên trái phải:
"Bắt hết mấy kẻ trộm và nô lệ này lại cho ta!"
Đám người hầu nhận được lệnh lập tức rút kiếm, xông xuống từ trên đài triển lãm! Nhóm hộ vệ trong hội trường hai mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên bắt lấy ai.
Đúng vào lúc này, Kim Đại thong thả đẩy một cái xe bốn bánh nhỏ đến. Hàng hóa bên trong chất thành một ngọn núi nhỏ được đậy lại bằng một mảnh lụa màu đỏ sậm.
Trầm Khinh Trạch thấy lửa cháy cũng được rồi, từ chỗ ngồi duỗi người đứng dậy.
Nhan Túy luôn để ý đến y đột nhiên cảm thấy cổ tay bị siết lại. Hóa ra là bị đối phương nắm lấy.
Kỹ năng: Kinh Sợ, phát động!
Lấy Trầm Khinh Trạch làm trung tâm, mọi vật trong phạm vi 50 mét chớp mắt tựa như bị sự tồn tại cường đại nào đó tóm được tinh thần. Áp lực không tên ập tới khiến cho mọi người sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích!
Lúc này, chỉ có Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy được y nắm lấy tay là không bị ảnh hưởng.
Y giẫm từng bước, bước lên đài triễn lãm, nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Phúc Thản, giọng nói trầm thấp, vừa khinh thường vừa lạnh lùng:
"Lúc nãy ngài nói rằng, đây là tâm huyết của công xưởng rèn của nhà ngài tiêu tốn mấy tháng nửa năm cộng lại mới tạo ra được ba thanh đao?"
Sợ hãi đến mức chẳng còn năng lực cướp lời người khác, xương cốt toàn thân Phúc Thản đều run lên nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng nói:
"Không, không sai!"
Thế nhưng Trầm Khinh Trạch lại thấp giọng cười cười:
"Rất tốt, vậy thì tôi yên tâm rồi."
Thời gian 10 giây chớp mắt trôi qua, mọi người trong đại sảnh dần dần hồi phục từ trong cái tác dụng kỳ lạ đó. Phúc Thản gào đến khản cả giọng:
"Còn sững người ra đó làm gì! Bắt hắn lại cho ta!"
Rất nhanh, giọng nói của hắn bị nghẹn lại tại âm tiết cuối cùng, tựa như bị cái gì đó chặn đứng lại. Phúc Thản giống như thấy quỷ, sợ hãi trừng to cặp mắt------
Cả hội trường buổi đấu giá, vô số thương nhân, quan to hiển quý, tất cả đều trừng to mắt, trên mặt viết đầy mấy chữ không thể tưởng tượng nổi!
Thậm chí bao gồm cả Hắc Ưng vẫn luôn trầm mặc đối với những ồn ào từ nãy đến giờ.
Mảnh lụa màu đỏ đậy trên chiếc xe hàng nhỏ được Kim Đại mở ra. Vô số đao kiếm sắc bén tựa như rau củ được bày bán trong tiệm tạp hóa tựa như chẳng cần tiền mà lăn từ trên xe xuống!
Âm thanh loảng xoảng đập lên nền đá vang lên vô số âm thanh thanh thúy của kim loại.
Hội trường buổi đấu giá yên lặng như tờ, duy chỉ có âm thanh nuốt nước bọt lẻ tẻ như có như không mà truyền tới.