XIN DÂNG CÁ MUỐI CHO SƯ TỔ

Liêu Đình Nhạn, Quý Phi nửa đường này, cứ như vậy không thể hiểu được, có thể nói khinh suất mà trở thành chủ hậu cung của Tư Mã Tiêu, xét thấy Tư Mã Tiêu còn không có Hoàng Hậu, hiện giờ nàng chính là cấp bậc tối cao.

Tư Mã Tiêu có thể là có yêu thích thiên nhiên đối với việc dẫn người thăng cấp, động bất động liền cho cú sốc.

không chỉ có nhảy lớp, Tư Mã Tiêu còn vung tay áo lên, để Liêu Đình Nhạn vào ở cung Tử Tuyền—— cung điện của Hoàng Hậu.

Bệ hạ từ trước đến nay tùy hứng, ai cũng không làm gì được, hắn đã nói như vậy, cũng không ai dám nói ra nửa chữ không, máu trước điện còn chưa lau khô đâu.

Liêu Đình Nhạn vào ở cung Tử Tuyền, nghĩ thầm, không ở cùng Tư Mã Tiêu cũng tốt, buổi tối có thể triệu các thuộc hạ tới hỏi chút chuyện, thuận tiện bảo Hồng Loa dẫn người về Ma Vực xem tình huống.

Tuy rằng cung Tử Tuyền chỉ có nàng một chủ nhân như vậy, nhưng người bên trong không ít, tới tới lui lui, đem một cung điện lớn như vậy tô đậm ra không khí náo nhiệt.

Cung nhân nữ hầu phụ trách hầu hạ nàng có một đống lớn, đếm sơ sơ ít nhất trăm người, hầu hạ chiếu cố bên người trong nội điện, phụ trách tóc, phụ trách châu báu trang sức, phụ trách quần áo, phụ trách huân hương, phụ trách giày…… Từ đầu đến chân, đến móng tay nhuộm màu cũng có chuyên gia phụ trách.

Trừ cái đó ra còn có phụ trách nhà kho tài vụ, phụ trách quản nước trà, quản ẩm thực dùng bữa, quản mùa hè dùng băng, mùa đông dùng than, quản đình viện hoa cỏ, quản đèn dầu cửa sổ, quản quét rác trong điện …… trong vòng nửa ngày cũng đã toàn bộ đúng chỗ, phân công tinh tế, Liêu Đình Nhạn có chút nhớ không rõ.

Cuộc sống của hoàng đế phàm nhân này, so với nhân sĩ tu tiên còn xa xỉ sa đọa đến thế nào? Đương nhiên tu tiên lúc ấy Tư Mã Tiêu không thích quá nhiều người bên cạnh chuyển động chung quanh, khi đó cảm giác của hắn quá nhạy bén, phàm là có người bên cạnh liền dễ bị ảnh hưởng, sẽ đặc biệt bực bội, hơn nữa lúc ấy rất nhiều việc có thể trực tiếp dùng thuật pháp hoàn thành với hiệu suất cao. Đem ra so sánh, hoàng đế phàm nhân này thật là quá khoa trương.

Liêu Đình Nhạn cơ hồ đã bị một đống người cùng nhau cung phụng như Bồ Tát thu thập xong, lại hoa đoàn cẩm thốc mà di dời đến trên cái giường to rộng, đốt huân hương, thả mành, nhóm nữ hầu lại có thứ tự lui ra.

Liêu Đình Nhạn rũ chăn nằm xuống, ngủ đến nửa đêm, bị người ta đánh thức. Có thể tới gần còn không làm tỉnh nàng, trên thế giới này chỉ một, Tư Mã Tiêu.

Ta nói như thế nào lại nửa đêm xuất hiện?

Liêu Đình Nhạn nhìn cái hắc ảnh ở mép giường, thế nhưng một chút cũng không cảm thấy kỳ quái. hắn cái tật xấu nửa đêm lui tới này, có lẽ giống như không thích ăn cái gì, đều viết ở giả thiết từ lúc nhân vật mới bắt đầu.

Nàng lại nhớ tới một chút đoạn ngắn trước đây, là ở Canh Thần Tiên Phủ, trên Tam Thánh Sơn, nàng một lần nửa đêm tỉnh lại, thấy sư tổ hắc y bồi hồi ở bụi hoa kỳ quái, còn tùy tay giết một cô nương thật xinh đẹp. Hoa đó là Nhật Nguyệt U Đàm, trong đầu đột ngột toát ra ý niệm. Còn cô nương đó có cái thân phận gì nàng đã không quá nhớ rõ, hình như là đội viên nào dự thi chịu khổ bị đào thải.

hắn không ở bên mấy năm nay, nàng hồi tưởng lại không ít thứ, mấy ngày nay nhớ ra đặc biệt nhiều, tuy rằng đều là mảnh nhỏ ký ức bình thường, nhưng đều làm nàng cảm thấy mới lạ lại cảm khái —— ta trước kia là đầu óc bị rút mới yêu đương cùng loại tặc biến thái nhiều tật xấu này sao?

Tư Mã Tiêu ngồi ở đầu giường nhìn nàng, không đốt đèn cũng không nói lời nào, nếu là người thường có thể bị hắn dọa ra chuyện. Nhưng Liêu Đình Nhạn không sợ hãi chỗ nào, nàng nhìn bệ hạ này quầng thâm mắt có điểm nặng, chủ động vươn tay với hắn, “Bệ hạ, người muốn cùng ngủ sao?”

Tư Mã Tiêu sớm phát hiện người này không sợ mình, nhưng nghe nàng nói như vậy, vẫn sững sờ, “không phải nàng rất sợ cô ra tay với nàng? Sao hiện giờ lại thay đổi chủ ý?”

Liêu Đình Nhạn: “……” không, ta là sợ chính mình ra tay với chàng.

Liêu Đình Nhạn: “Muốn ngủ hay không a? đã khuya rồi, chàng không nghỉ ngơi a?” Người thường thức đêm không chỉ có quầng thâm mắt, còn sẽ rụng tóc, thậm chí thận mệt. Nàng có chút xúc động mà sờ soạng một phen đầu tóc mình hiện giờ vẫn đen nhánh lượng lệ, vẫn là tu tiên tốt.

Tư Mã Tiêu không để ý tới lời nàng nói, một tay chống ở bên gối, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn chăm chú nàng: “Nàng là cái gì?”

hắn nhìn kỹ Liêu Đình Nhạn, thật sự gần, giống như muốn nhìn thấu nàng hoàn toàn.

hắn quá thân cận, hô hấp sát gần, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên rất muốn cười, ngửa đầu hôn một cái ở trên má hắn. thật là đáng yêu a.

“Pi.”

Tư Mã Tiêu: “……” hắn chậm rãi ngồi thẳng thân thể.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Nàng là yêu vật? Mê hoặc quân vương? Mục đích của nàng là gì, khiến cô mất nước?”

Liêu Đình Nhạn: Đây là cái gì với cái gì, chàng sao lại điên cuồng thêm diễn cho ta?

Liêu Đình Nhạn: “…… Ta không phải, ta không có, chàng đừng nói bậy.”

Tư Mã Tiêu: “Hay là dòng tinh quái, muốn mượn vận thế vương triều để tu luyện?”

Liêu Đình Nhạn: “…… Ta thật sự không phải, thật sự không có.”

không phải, gương mặt này của ta giống người xấu như vậy sao?

Tư Mã Tiêu căn bản không lắng nghe người ta nói, “Nàng dùng biện pháp gì tiến vào trong mộng của cô?”

Liêu Đình Nhạn: Gì? Trong mộng.

Nàng ngồi dậy, “Chàng từng mơ thấy ta?”

Tư Mã Tiêu nhíu mày: “không phải nàng dùng phương pháp gì làm ta mơ thấy?”

Hắc, còn rất đúng lý hợp tình đâu, chính chàng nhớ thương ta, còn trách ta sao?

Liêu Đình Nhạn nghiêm mặt nói: “thật không dám dấu diếm, bệ hạ, kỳ thật ta là tiên nữ hạ phàm từ trên trời, chúng ta có duyên định tam sinh, cho nên ta mới có thể đến tìm chàng tái tục tiền duyên.”

Tư Mã Tiêu cười nhạo: “Nàng cho rằng cô là trẻ con ba tuổi, đến loại chuyện ma quỷ này cũng tin?”

Liêu Đình Nhạn: “Chàng là không tin chuyện tiên nữ hạ phàm, hay là không tin duyên định tam sinh?”

Tư Mã Tiêu không chút do dự: “không tin tiên nữ hạ phàm.”

Liêu Đình Nhạn:…… Mẹ nó, ta có mỹ mạo này còn không thể xưng là tiên nữ sao!

Tư Mã Tiêu đứng lên, “Thôi, xem nàng nỗ lực nói dối đùa cô vui vẻ như vậy, tối nay liền không làm khó nàng.” Bệ hạ tâm tình không tồi, đứng lên hất tay áo đi rồi, hiển nhiên không đặt lời nàng nói ở trong lòng.

thật bá. Liêu Đình Nhạn bang một cái ngã trở về trên giường.

Ngày thứ hai, Liêu Đình Nhạn gặp được hậu cung của Tư Mã Tiêu, một đám đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương chạy đến dưới mí mắt nàng, nói là muốn thỉnh an. trên mặt nhìn qua đều là một mảnh thuận theo, nhưng trong mắt mọi người, ghen ghét, bài xích, tính kế, đủ loại ác ý đều sắp tràn ra.

Nhìn các nàng, Liêu Đình Nhạn lại nghĩ tới một đám trên Tam Thánh Sơn kia, bắt đầu đã chết, kết cục trừ nàng, nhóm mỹ nhân toàn diệt. Lịch sử luôn tương tự kinh người.

Ở hậu cung Tư Mã Tiêu muốn bình an sống đến bây giờ, thực không dễ dàng đâu, đây đều là người sống sót dựa vào nỗ lực và thực lực của chính mình.

Quý Phi đứng đầu nhất phẩm tam phu nhân, các mỹ nhân đều gọi nàng là phu nhân.

“Phu nhân quê nhà ở nơi nào?”

“Phu nhân mới tới vương cung, nếu không chê, cứ triệu chúng ta đến làm bạn giải buồn.”

Tư Mã Tiêu đi tới, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn bị một đám mỹ nhân vây quanh ở giữa, hắn xem ra giống như một đám yêu hoa ăn thịt người vây quanh một đóa tiểu bạch hoa run bần bật, tất cả mọi người đều không có hảo ý với Liêu Đình Nhạn.

“Quý Phi.”

Liêu Đình Nhạn từng chữ chân phương là cảm giác trái ôm phải ấp, bỗng nhiên nghe ngữ khí nặng nề của Tư Mã Tiêu, hắn bước tới đây, biểu tình trên mặt viết rõ ràng chuẩn bị phát giận. Đây thực bình thường, một năm 365 ngày, hắn có 364 ngày đều phát giận.

“Quý Phi thích hoa gì?” Tư Mã Tiêu đầu tiên là hỏi như vậy.

Vì sao hỏi cái này? Liêu Đình Nhạn không thể hiểu được, vẫn đáp: “Thược dược.” Đặc biệt là thược dược hồng nhạt, uyển chuyển nhẹ nhàng trong sáng, phá lệ nhẹ nhàng.

Tư Mã Tiêu cười cười với nàng, tựa hồ cũng cảm thấy thược dược không tồi.

Sau đó hắn chỉ hai mỹ nhân, trở mặt nói: “Vùi hai người này vào bụi hoa thược dược, nói vậy sang năm thược dược có thể nở càng đẹp.”

Liêu Đình Nhạn: Tuy rằng hai vị này vừa rồi ác ý với ta có vẻ rõ ràng, nhưng bệ hạ đây chủ động giúp ta thu phục mỹ nhân hậu cung có phải sai sót cái gì hay không? Ta nhớ rõ ở trên xe ngựa hồi cung ngươi còn dáng vẻ chuẩn bị nhìn ta ăn mệt.

Đuổi đi những mỹ nhân còn lại đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, Tư Mã Tiêu nói: “Nàng không phải yêu quái sao, chẳng lẽ không phát hiện được các nàng ấy đang trừng nàng? Bị mạo phạm cũng không phản ứng, nếu các nàng ấy hại nàng, nàng phải làm thế nào? Mới vừa rồi hai người kia, một giỏi dùng độc thảo, nàng ở gần như vậy, thế nhưng không có nửa điểm phòng bị.”

Trong mắt hắn tràn ngập giận mà không phát.

Ma Vực đại lão Liêu Đình Nhạn:…… Xin hỏi, ngài cho ta không gian phát huy sao? không có.

“Ta thật không phải yêu quái.” Nàng nói.

Tư Mã Tiêu: “Thôi, không nói này nọ với nàng.”

hắn lôi Liêu Đình Nhạn đi tới chỗ mình, “Nàng vẫn nên đi theo cô, đừng chạy loạn.”

Liêu Đình Nhạn rốt cuộc phát hiện, vị bệ hạ này bệnh rất nghiêm trọng.

Nàng bị đưa tới tiền triều nơi các đại thần nghị sự, Tư Mã Tiêu mang nàng đến, sai người dọn chỗ ngồi và bàn nhỏ cho nàng, đặt đồ ăn vặt, để nàng qua thời gian.

Các đại thần trầm mặc một lát, nhìn thấy Tư Mã Tiêu ngồi ở chủ vị không nói chuyện, ý tưởng giống nhau là làm bộ không thấy Liêu Đình Nhạn tồn tại, tiếp tục thảo luận chuyện lúc trước.

Tư Mã Tiêu lúc trước ở chỗ này ngồi yên ổn, nghe bọn họ nháo một lúc, bỗng nhiên đứng lên đi rồi, bọn họ còn tưởng rằng bệ hạ không kiên nhẫn với bọn họ khắc khẩu, đi luôn, kết quả ai biết là đi đưa vị Quý Phi không biết lai lịch tới.

thật là hôn quân! Vốn còn tưởng rằng hắn không mê sắc đẹp, hiện tại xem ra là chưa tới tuổi, nhìn một cái bây giờ, đây không phải vừa lộ ra manh mối!

Các đại thần vô cùng đau đớn.

Liêu Đình Nhạn nghe xong, phát hiện bọn họ đang khắc khẩu việc tu sửa kênh đào, việc này tựa hồ nháo đã lâu, hiện tại còn không thể định ra.

Trong triều một bên nói muốn sửa, sửa kênh đào các loại tiện lợi, tạo phúc đời sau, còn có thể phân lưu Lan hà, tránh cho mỗi năm Lan hà gây tai hoạ hồng thủy. một bên nói không thể sửa, không thể thêm gánh nặng cho bá tánh nữa, sửa kênh đào không phải công trình đơn giản, khoảng cách lớn như vậy, không biết phải mộ bao nhiêu dịch phu, đến lúc đó hao tài tốn của, chắc chắn chọc đến thiên nộ nhân oán. Còn có một bên là cỏ đầu tường, đứng bên này trong chốc lát, đứng bên kia trong chốc lát.

Tư Mã Tiêu nghe, một câu cũng không nói, tùy tiện cho bọn họ nháo.

hắn chỉ cuối cùng nhẹ bẫng nói một câu: “Nếu Đại Tư không nói muốn sửa, vậy sửa đi.”

Trung niên râu đẹp nghe vậy, lộ ra thần sắc tự đắc, chắp tay khen: “Bệ hạ thánh minh!”

“Bệ hạ cân nhắc, bệ hạ không thể a!” một lão nhân có râu khác vừa rồi khẩu chiến quần hùng cơ hồ sắp khóc ra, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. hiện giờ tình huống quốc nội không xong, vương hầu các phương như hổ rình mồi, trong triều lại tiếng oán than dậy đất, dưới tình trạng như vậy, hẳn là duy trì ổn định mới đúng, nhưng bệ hạ…… Bệ hạ hắn rõ ràng rõ ràng, lại nửa điểm không thèm để ý.

Lão nhân làm lão sư của Tư Mã Tiêu mấy năm, bởi vì coi như thức thời, bình an thăng quan, nhưng hiện giờ hắn thật là sầu lo cực kỳ, ở trong điện lão lệ tung hoành. không có gì càng thống khổ hơn so với phụ tá một đế vương rõ ràng có năng lực làm minh quân lại một hai phải làm hôn quân.

Liêu Đình Nhạn ở một bên bị hắn khóc đến ăn không vào.

Ban đêm, nàng ngồi bên cửa sổ, phát tín hiệu, triệu hai ma tướng tới.

“Ma chủ!” Hai ma tướng cùng kêu lên.

Sau đó bọn họ thu được mệnh lệnh kỳ quái nhất đời này.

Liêu Đình Nhạn: “Biết sửa kênh đào sao?”

Ma tướng: “???”

Nhân sĩ tu tiên, tu vi tới trình độ nhất định, di sơn đảo hải cũng không phải việc khó. Liêu Đình Nhạn không tự mình đi làm, giao việc này cho mấy ma tướng thủ hạ.

không đến hai ngày, một tin tức truyền ra ồn ào huyên náo.

—— Trời cao hiển linh! Trong một đêm trống rỗng xuất hiện một cái kênh đào thật dài! Nối thẳng vương đô Yến Thành tới Khánh huyện bên cạnh!

Kênh đào mới xuất hiện liên thông Lan hà và Li giang, giải quyết vấn đề lũ lụt của Lan hà, lại thuận tiện thu phục vấn đề nguồn nước của bốn quận Bắc bộ, còn liên thông mấy quận huyện phồn hoa Nam bộ, làm ra một thương đạo trên sông vừa nhanh vừa tiện.

Trong triều toàn bộ đại thần đều thiếu chút nữa điên rồi, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy lão gia tử ba ngày trước khóc nước mũi một phen nước mắt một phen, thiếu chút nữa đương trường nhảy disco, nhiệt tình dào dạt thổi một đống lớn cầu vồng thí, khen Tư Mã Tiêu bệ hạ này được trời cao chiếu cố.

Ngày này, Liêu Đình Nhạn xem như kiến thức được cái gì gọi là trợn mắt nói dối, dù sao chính là nhắm mắt mà khen. Tất cả mọi người khen Tư Mã Tiêu. Trong một đêm, tất cả mọi người đều quên hắn là bạo quân.

Tư Mã Tiêu: “……”

Vào ban đêm, một đám ma tướng đào xong lạch ngòi tiến đến phục mệnh.

“Ma chủ, bọn thuộc hạ đã tạo xong kênh đào!”

Liêu Đình Nhạn vừa lòng khích lệ bọn họ: “không tồi.”

Chưa nói hai câu, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên xông vào, tiếng bước chân ở ngoài mành.

Liêu Đình Nhạn cả kinh, theo bản năng nàng cảm thấy Tư Mã Tiêu hiện giờ là người thường, thật sự dễ đối phó, không phòng bị thế nào, mắt thấy người sắp vào, Liêu Đình Nhạn theo bản năng tay vừa động, biến hai ma tướng thành hai con mèo.

Nàng mấy năm nay học được thuật pháp thú vị thứ nhất —— biến mèo, biến chó, biến chuột, biến chim, đều được.

Liêu Đình Nhạn động tay xong mới phản ứng lại, nhìn hai ma tướng mèo trước mặt đang mộng bức, thầm nghĩ, ta choáng váng sao, trực tiếp cho bọn họ dùng pháp lực ẩn thân không phải được sao, dù sao Tư Mã Tiêu hiện tại cũng không nhìn ra.

Tư Mã Tiêu đã đi đến, nhìn hai con mèo xấu xí kì kì quặc quặc: “Cái gì đây.”

Liêu Đình Nhạn: “A…… Mèo hoang đi, ha ha.”

Hai ma tướng xui xẻo: “……” Ma chủ, vì sao muốn tạo ra một cảm giác phảng phất như ở trước mặt ma chủ yêu đương vụng trộm a, chúng ta chính là vô tội.

Tư Mã Tiêu gần lại Liêu Đình Nhạn, đè nàng ở trên giường, “Việc kênh đào hẳn là nàng làm, hử? Nàng còn nói mình không phải yêu quái?”

Mắt thấy muốn phát triển thành cốt truyện không thể miêu tả, hai ma tướng mèo co ở một bên: “……” Chúng ta phải đi hay không a? Lưu lại nơi này xem, sẽ bị giết mất?

Liêu Đình Nhạn làm điệu bộ cho bọn họ —— chạy nhanh đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi