XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Bách tật bất xâm, vạn thọ an khang

Màn đêm buông xuống, khắp thành chè chén say sưa, sông sáng trên trời và biển đèn trên mặt đất hô ứng lẫn nhau, khiến ánh trăng cũng ảm đạm phai mờ. Đèn hoa trong tay Tiết Thanh Lan không biết đã đổi sang tay Văn Hành từ lúc nào, bản thân y lại cầm một cái lồng tròn đan bằng trúc, bên trong đựng bốn cái bánh trôi màu sắc khác nhau, hoặc phủ trứng chiên vàng, hoặc hấp chín rồi lại lăn một lớp bột quả mơ, nhỏ nhắn đẹp đẽ, rất có đặc trưng của địa phương, là cách ăn y chưa bao giờ thấy ở Minh Châu.

Văn Hành bước chậm lại, ở bên cạnh y ngăn cản dòng người, ánh mắt nhìn Tiết Thanh Lan ăn đồ có nét hiền hậu của cha già: “Nhai kỹ nuốt chậm, cẩn thận bỏng, đừng nghẹn.”

Tiết Thanh Lan muốn đưa một viên cho hắn, bị Văn Hành mỉm cười tránh đi: “Không cần, đệ tự ăn đi, ta không thích ngọt.”

Tiết Thanh Lan hỏi: “Vậy sao huynh không biết xấu hổ suốt ngày nói ta kén ăn?”

Văn Hành thản nhiên bình tĩnh nói: “Người lớn chỉ nói sở thích, con nít mới kén ăn, đợi đệ lớn lên đương nhiên không nói đệ nữa.”

Tiết Thanh Lan giận giữ cắn một nửa cái bánh trôi: “Ngụy biện xằng bậy.”

Văn Hành chỉ cười không nói.

Từ vào đêm đến khuya, hai người đi dạo từ đầu con phố dài đến đầu kia, cưỡi ngựa xem hoa đi qua nửa Trạm Xuyên thành, vậy mà cũng không cảm thấy mệt mỏi. Đoạn đường này Tiết Thanh Lan được Văn Hành đút rất nhiều đồ ăn, đủ loại cảm giác và sắc màu lộng lẫy chưa bao giờ có trong cuộc đời hơn mười năm ngắn ngủi, đều viên mãn trong đêm nay.

Đi qua đài cao phồn hoa nhất, đèn đuốc xung quanh bỗng nhiên tối lại, hai bên là ngõ hẻm sâu hút, hơi tuyết âm u lạnh lẽo đập vào mặt, giống như lưỡi dao sắc bén lướt qua da thịt trần trụi.

Nơi này thoạt nhìn hơi đáng sợ, Văn Hành lại như thể vô tri vô giác, vẫn dẫn theo Tiết Thanh Lan đi sâu vào ngõ tối.

“Sư huynh?”

Văn Hành một lần nữa nắm chặt tay y, ánh sáng của đèn hoa mặc dù không lớn, cũng miễn cưỡng có thể chiếu sáng đường dưới chân, hắn làm yên lòng nói: “Đừng sợ, dẫn đệ tới một nơi.”

Đường trong ngõ nhỏ không bằng phẳng cho lắm, họ chậm rãi bước đi chỉ chốc lát, cuối cùng dừng lại trước cửa sau của một tòa nhà. Văn Hành tiến lên gõ ba lần, không bao lâu cổng lớn vang lên tiếng bước chân vội vàng, trục cửa “kẹt” một tiếng, người chưa lộ mặt giọng nói đã tới trước, giọng nói kia lại có mấy phần quen tai: “Công tử ngày hội vui khỏe, gần đây vẫn tốt —— “

Cửa hông từ từ mở ra, ánh nến mỏng manh của đèn cung đình chiếu sáng Tiết Thanh Lan cạnh Văn Hành bên ngoài cửa, còn có Phạm Dương để râu ngắn trong cửa.

Tiết Thanh Lan: “...”

Phạm Dương đang xông về phía cửa giống như đi đường ban đêm gặp phải ma, bước chân phanh gấp, bỗng nhiên nhảy ra sau, hai mắt trợn to như chuông đồng: “Ngươi ngươi ngươi ngươi….”

“Quỷ rống quỷ gào gì?” Văn Hành bước qua bậc cửa, gọi Tiết Thanh Lan làm quen. “Nào, vị này là Phạm Dương tổng tiêu đầu tiêu cục Lộc Minh.”

Lại nói với Phạm Dương: “Đây là trò giỏi Tiết Thanh Lan của Tiết thần y ‘Lưu Tiên thánh thủ’ ở núi Nghi Tô Minh Châu.”

Tiết Thanh Lan nói: “Chào Phạm tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Biết rõ câu “Ngưỡng mộ đã lâu” này chỉ là câu khách sáo, nhưng đi ra từ trong miệng y cũng làm người ta run lên, Phạm Dương đờ đẫn nói: “Mời… mời vào.”

Văn Hành cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của hắn ta, ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay ngươi đột nhiên bị cà lăm, chẳng lẽ ăn chè trôi nước bỏng miệng?”

Phạm Dương vào tai trái ra tai phải, không hề nghe rõ hắn nói gì, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Tiết Thanh Lan, thiếu niên kia lại mặt không đổi sắc, khẽ gật đầu chào hỏi với hắn ta, ánh mắt lướt qua người hắn rồi đi, không dừng lại trong chốc lát.

Giống như vốn không quen biết.

Văn Hành mặc kệ hắn ta, tự dẫn theo Tiết Thanh Lan quen cửa quen nẻo đi vào trong nhà. Phạm Dương ngây người một lát ở cửa, không tin mà dụi mắt mấy lần, mới hoàn hồn vội vàng quay người chạy theo.

Hai người được mời đến sảnh chính dâng trà, ở dưới đèn, Phạm Dương nín thở một hơi mới chậm rãi thở ra. Vừa rồi ánh sáng ảm đạm, hình dáng không rõ ràng lắm, bỗng nhiên đối mặt, hắn suýt nữa tưởng rằng A Tước qua đời nhiều năm lại trở về. Bây giờ ánh nến sáng trưng chiếu cả người Tiết Thanh Lan khôi ngô trong sáng, mặt mũi lạnh lùng, mặt mày vẫn có ba phần quen thuộc rất nhỏ, thần thái khiến người sợ hãi ngược lại biến mất.

Chuyện “hình dáng giống” mặc dù vô cùng phổ biến, nhưng “hình dáng giống” còn xuất hiện bên cạnh Văn Hành, không cách nào không khiến người ta nghĩ nhiều. Phạm Dương biết cái chết của A Tước là một vết thương sâu trong lòng Văn Hành, lại không ngờ rằng ba năm trôi qua, vết thương này chẳng những không nhạt đi, ngược lại còn nặng thêm, trở thành chấp niệm.

A Tước ra đi rất sớm, lúc đi hai tay trống trơn, không để lại gì hết, Văn Hành không thể nhìn vật nhớ người, lại dựa vào dáng vẻ của A Tước tìm một thiếu niên đặt bên cạnh.

Cho dù là cách làm hay là tâm tư, cũng không tránh khỏi hơi quá mức, gần như điên dại.

Người ở rót trà nóng lên, Tiết Thanh Lan vừa nhấp một ngụm, đã nghe Phạm Dương nói giống như vô ý: “Tiểu Tiết công tử trông rất quen mặt, cứ cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi.”

Lời này hắn ta nói với Tiết Thanh Lan, ánh mắt lại liếc nhìn Văn Hành. Tiết Thanh Lan đặt chén trà sang bên cạnh, chậm rãi đáp: “Ta ở núi Nghi Tô từ nhỏ, đây là lần đầu tiên đến Trạm Xuyên thành, chưa từng gặp Phạm tiên sinh.”

Phạm Dương cười khẽ: “À, thì ra là thế, chẳng lẽ là ta nhớ nhầm? Công tử cảm thấy sao?”

Văn Hành cực kỳ không nghe nổi câu hỏi như bắt chuyện với con gái của tên lãng tử háo sắc này, cau mày nói: “Ta cảm thấy ngươi đang thay ta làm mích lòng người khác. Có lời gì cứ việc nói thẳng, bớt vòng vo.”

Phạm Dương bị trăm vuốt cào tim, cố tình Tiết Thanh Lan ngồi ở đây, hắn không tiện nói thật ngay trước mặt người ta, đành phải cười khan nói: “Ha ha, không có gì, không có gì, tại trí nhớ ta kém quá, khiến tiểu Tiết công tử chê cười rồi.”

Tiết Thanh Lan mặt không biểu cảm bưng chén trà lên, che khuất khóe môi hơi nhếch lên.

Văn Hành không hiểu gì liếc nhìn Phạm Dương một cái, định bụng lát nữa tìm hắn ta tính sổ, quay đầu dặn dò Tiết Thanh Lan: “Giờ cũng muộn rồi, uống ít trà thôi, coi chừng buổi tối không ngủ được.” Lại hỏi Phạm Dương: “Phòng chính dọn dẹp xong chưa? Đêm nay ta ở đây, ngày mai còn phải về núi.”

Phạm Dương vội nói: “Chính phòng và sương phòng đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, còn có đồ lần trước công tử bảo làm cũng xong rồi, lát nữa đưa cả đến cho người?”

“Được.” Văn Hành bảo, “Ta dẫn đệ ấy đi trước.”

Phạm Dương trở mắt nhìn hắn thành thạo vẫy Tiết Thanh Lan đi tới, cùng nhau rời đi, hai bóng người sánh vai dưới ánh trăng, không có cử chỉ thân mật, lại cho người ta một cảm giác thân mật không giải thích được.

Ngoại trừ A Tước, trong những năm này Phạm Dương vẫn chưa thấy Văn Hành cho ai gần hắn đến vậy.

Phạm Dương nghĩ tới nghĩ lui, ngày càng chắc chắn Văn Hành nhớ nhung thành bệnh, bị hóa điên. Tiểu Tiết công tử kia sống trên núi từ nhỏ, tuổi lại nhỏ, đâu biết lòng người khó lường, giờ phút này chỉ sợ không hề hay biết, đần độn đắm chìm trong quan tâm chăm sóc vốn dĩ thuộc về người khác.

Lòng hắn tràn đầy thổn thức, ra lệnh cho hạ nhân thêm than cho sương phòng, để tránh khách quý bị lạnh, còn mình thì xoay người đi lấy đồ cho Văn Hành. Bên kia, “Tiểu Tiết công tử đần độn” ngay cả cái bóng của sương phòng cũng không tìm được, được Văn Hành nhét thẳng vào chính phòng.

Tiểu viện sát ngay bên tiêu cục Lộc Minh, thỉnh thoảng Văn Hành xuống núi sẽ nghỉ qua đêm ở đây, một năm có thể đến khoảng ba bốn lần. Trang trí trong phòng hắn vốn không nhiều, hôm nay lại có thêm một cái lồng xông cao nửa người, sưởi ấm cả phòng ấm áp như xuân. Tiết Thanh Lan rửa mặt thay quần áo xong, vùi trong chăn gấm ngáp một cái, ngoài cửa sổ vẫn láng máng vang lên tiếng người ồn ào, đèn hoa như ban ngày cũng đã cách y rất rất xa.

Tối nay như giấc mộng đẹp, tự dưng mà lên, tự dương kết thúc. Y biết mình không thể yêu cầu xa vời quá nhiều, vui vẻ phút chốc đã là trời ban, bởi vậy tỉnh lại từ trong mơ cũng hài lòng.

Văn Hành thấy đôi mắt y hơi khép, hình như buồn ngủ, đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Buồn ngủ rồi? Có lạnh không?”

Tiết Thanh Lan lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không lạnh.” Nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên lại ráng chống đỡ cơn buồn ngủ nhìn về phía Văn Hành: “Có phải tối nay huynh…”

“Cái gì?”

Tiết Thanh Lan muốn hỏi hắn đêm nay còn ngủ chung với mình không, nhưng lời này thực sự khó mà mở miệng, nói thẳng nói ngầm có vẻ không tốt lắm, đang phân vân, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, đúng lúc cắt ngang câu chuyện, Văn Hành đứng lên nói: “Đợi một lát, Phạm Dương tới.”

Hắn vòng qua bình phong đi ra gian ngoài, đẩy cửa phòng ra, Phạm Dương bị hơi ấm trong cửa ập vào mặt, trong lòng buồn bực sao Văn Hành đột nhiệt sợ lạnh, vừa đưa hộp, vừa lớn giọng nói: “Công tử, chúng ta ở dưới núi, lại đốt than tốt, ban đêm không lạnh đến vậy, người cẩn thận nửa đêm nóng tỉnh. Tiểu Tiết công tử…”

Văn Hành giơ tay ra dấu im lặng với hắn ta, tỏ ý trong phòng có người, Phạm Dương đột nhiên phản ứng lại ai trong phòng ngủ, con ngươi suýt nữa trợn lồi ra ngoài: “Cậu ta, cậu ta…”

Văn Hành không để ý, lấy hộp đi: “Có việc đợi lát nữa lại nói, đến đông đường chờ ta.”

Cửa phòng vô tình đóng lại trước mặt Phạm Dương. Hắn bị chuyện “phòng Văn Hành giấu một người” đập cho ngu người, chưa kịp rời đi ngay, một lát sau trong cửa bỗng rò rỉ ra vài câu nói nhỏ vụn vặt. Thính lực của người tập võ cực tốt, hắn ta nghe thấy giọng nói trong trẻo mang theo buồn ngủ của Tiết Thanh Lan, âm cuối uể oải, khiến người khác rất khó liên tưởng âm thanh này với thiếu niên lạnh như sao lạnh.

“Đây là gì?”

Văn Hành đặt hộp gỗ trong tay y, nói: “Mở ra nhìn xem.”

Khóa đồng tinh xảo bật ra, lộ ra một đôi vòng tay bạc khảm vật quý trên lụa đỏ bên trong hộp. Vòng tay bạc kia làm ba sợi, vòng chính khắc hoa văn cỏ, vòng trên dưới được làm thành đoạn trúc mảnh nhỏ, ở giữa khắc ngọc mỡ dê và hồng san hô ghép thành nút như ý, chế tạo tỉ mỉ khéo léo, đủ thấy kỹ thuật giỏi. Tiết Thanh Lan cầm lấy một vòng trong đó, chỉ thấy bên trong khắc bốn chữ nhỏ “Bách tật bất xâm”, cái kia thì khắc “Vạn thọ an khang”.

Tiết Thanh Lan kinh ngạc nắm lấy đôi vòng tay bạc kia, không hiểu ý nó, mờ mịt nhìn về phía Văn Hành.

Văn Hàn kéo tay trái của y, lấy chiếc vòng tay “Bách bệnh bất xâm” đeo lên cho y, tay phải đeo “Vạn thọ an khang”, kích thước quả nhiên không hề sai, vừa vặn thuận lợi đẩy vào từ chỗ rộng nhất của bàn tay.

Vòng tay này nhìn nhỏ, thật ra là vòng tay rộng, lớn nhỏ vừa vặn, trọng lượng khá đủ, trĩu nặng trên cổ tay Tiết Thanh Lan, chẳng những không nữ tính, trái lại còn tôn lên cổ tay thon dài sạch sẽ, không thua gì lóng trúc xương mai, có vẻ đẹp đặc biệt khác.

“Tập tục ở bên Cửu Khúc, mọi nhà đều phải tích lũy bạc, làm khóa bạc vòng tay bạc cho trẻ con, đeo từ năm mới đến Thượng nguyên, phù hộ tuổi mới bình an, không bệnh không tai.” Văn Hành cầm cả hai tay y lại, hài lòng quan sát vòng tay màu sắc lấp lánh dưới ánh đèn, nắm nhẹ một cái, nói, “Đã là ngày lễ, những đứa trẻ khác có đèn hoa, có vòng tay bạc, đương nhiên đệ cũng có. Khóa bạc thì thôi, chỉ sợ ta làm đệ cũng không thích đeo.”

Giọng điệu hắn bình thản, vẻ mặt ôn hòa, giống như đang nói một chuyện hết sức đương nhiên, nhưng hốc mắt Tiết Thanh Lan lại thoáng cái nóng lên, cảm xúc không có dự tính trước như dòng lũ sóng lớn, ngập trời mà lên.

Giờ phút này y gần như muốn nhào vào trong ngực Văn Hành khóc to một trận, nhưng mà cùng lúc đó, vết thương bên gáy đã khỏi từ lâu chẳng biết tại sao bỗng nhiên nóng lên, đau nhói không hề có điềm báo trước.

Lạnh lẽo như hàn băng bò lên đáy lòng nóng bỏng, đau đớn rất nhỏ cưỡng ép nhấn dòng suy nghĩ của y xuống, cũng khiến y chợt tỉnh táo —— đêm nay không phải mơ, nhưng mộng đẹp mà y từng mơ, có cái nào trọn vẹn hơn hiện tại đâu?

“Ta…”

Tiết Thanh Lan suy nghĩ tìm từ lặp đi lặp lại rất lâu, cuối cùng mắt đỏ hoe nở nụ cười, như đứa trẻ thẹn thùng khi nhận quà lớn, luống cuống lại chân thành tha thiết nói: “Thật sự cảm ơn sư huynh.”

“Ừ.” Văn Hành vươn tay sờ tóc y, hiếm khi trịnh trọng nói, “Đêm nay hãy đeo đi, đừng tháo xuống, sau này bình an suôn sẻ, không buồn không lo.”

Tiết Thanh Lan gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Văn Hành đứng dậy buông màn xuống, nhìn Tiết Thanh Lan nằm trên giường đắp kín chăn, mới nói: “Ta đi tìm Phạm Dương nói mấy câu, đệ ngủ trước, đừng chờ ta.”

Tiết Thanh Lan mở to mắt, nhìn hắn không chớp mắt.

Văn Hành bị y nhìn chằm chằm đến bật cười, bất đắc dĩ giơ tay che đôi mắt y lại, hơi cúi người cười nói: “Ngủ đi, ngủ mới nhanh cao. Lát nữa ta trở về.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi