XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Đại hội luận kiếm, vốn nên công bằng công chính

Văn Hành: “…”

Hắn chẳng những không đồng tình, mà còn cảm thấy trình độ của Long Cảnh này rất cao, câu thơ này dẫn dắt vô cùng chính xác.

Nhiếp Ảnh vẫn đang nói dông dài: “Sau này mấy lần gặp lại, Chiêu Dao sơn trang đều là đức hạnh mũi vểnh lên trời, xem thường người khác, Hoàn Nhạn môn bọn ta cũng không phải không cáu kỉnh, một tới hai đi đã kết thù. Cho nên nói kết bạn, nhất định phải tìm tri kỷ ý hợp tâm đầu, có thể nói chuyện được, ta và Long Cảnh, đó là khăn tay vải bố thêu hoa mẫu đơn không xứng!”

Văn Hành: “Nhiếp huynh, sao đệ cảm thấy huynh đang nói móc chê cười đệ vậy?”

Mày kiếm của Nhiếp Ảnh nhíu lại, quặm mặt lại hỏi: “Làm sao, đệ cũng muốn làm hoa mẫu đơn?”

Văn Hành nhớ lại gương mặt vừa rồi của Long Cảnh, liên tưởng chính nhân quân tử như tùng trúc này với hoa mẫu đơn, lập tức cười sặc một cái, liên tục xua tay: “Không dám, không dám.”

Trong lúc nói đùa, có đệ tử Chử gia lên đài gõ chuông đồng, ba tiếng vang trong kéo dài trùng điệp truyền ra, tiếng vọng trong núi mơ hồ, quần hào dưới đài đều rất yên tĩnh, một người đàn ông trung niên mặc trường bào đỏ thẫm lên đài, ôm quyền về phía đám người, cất cao giọng nói: “Chử Tùng Chính gia chủ đời thứ năm Chử gia kiếm phái, cung nghênh các vị bạn bè đến núi Ti U.”

Tất cả mọi người đứng dậy trả lễ với ông, Chử Tùng Chính nói: “Hôm nay là kỳ hạn mười năm trăm phái luận kiếm, tệ phái lo liệu hội lớn như thế, nhận được ủng hộ của các vị bạn bè, nếu có chỗ chiêu đãi không chu đáo, mong rằng chư vị rộng lòng tha thứ.”

Gia chủ nói lời khách sáo xong thì xuống đài, một tiền bối khác của Chử gia lên đài tuyên đọc nguyên tắc.

Quy củ của đại hội luận kiếm vẫn giống những năm qua không thay đổi, bên trái lôi đài là cuộc chiến của môn phái, mỗi phái cử ra năm người, từng đôi so tài, bên thắng lại đánh nhau với bên thắng, môn phái chiến thắng cuối cùng là thiên hạ đệ nhất kiếm tống; hào kiệt giang hồ không môn không phái tự chia thành năm người một nhóm, thay nhau đối chiến ở bên phải lôi đài giống như cuộc chiến của môn phái, người thắng cuối cùng và mỗi người thắng liên tiếp ba trận trên lôi đài, đều có tư cách tham dự quyết chiến “Thiên hạ đệ nhất kiếm khách” vào ngày mai.

Văn Hành ngồi ở bên trái lôi đài, tầm nhìn kém, bị đài cao ngăn cản, không nhìn thấy bất kỳ môn phái nào, cũng không nhìn thấy so tài bên phải, nhưng cũng may nhìn bên trái lôi đài rất rõ ràng.

Văn Hành nhìn võ công nhìn một cái đúng luôn, nhưng không giỏi nhớ mặt người, lại thêm bốn năm trôi qua, rất nhiều người đều không nhận ra, Nhiếp Ảnh ngược lại hiểu nhiều về các môn phái, hễ là đệ tử ra sân đều có thể nói ra mấy câu. Có hắn ta ở bên cạnh giảng giải, đúng lúc bớt đi nỗi khổ đầu óc mơ hồ của Văn Hành.

Hắn không có ý định tham gia thi đấu, chỉ vì xem Thuần Quân phái mới đến, Nhiếp Ảnh vốn dùng đao, càng sẽ không đi lên đánh lôi đài. Hai người họ cũng góp thành một đôi người rảnh rỗi, một mực yên tâm ngồi dưới đài xem kịch tán gẫu.

Mắt thấy vòng đầu tiên mười bốn môn phái đã đánh qua năm trận, Thuần Quân phái ra sân cuối cùng vô cùng gặp may, lại không gặp được đối thủ, trực tiếp vào vòng tiếp theo.

Văn Hành tập trung nhìn lại, chỉ thấy năm đệ tử áo trắng từ phía đông đi tới, chờ dưới lôi đài, vẫn là áo bào và trang sức quen thuộc, tua kiếm xanh đậm chỉ đệ tử thân truyền mới có thể đeo lay động trong gió. Trong năm người chỉ có một người lạ mặt, ba người còn lại đều quen mắt, hắn chắc chắn đã gặp, nhưng không nhớ nổi là ai, còn có một người rõ ràng là con khỉ sống trên đỉnh Ngọc Truyền —— không, là tứ sư huynh Ôn Trường Khanh.

Văn Hành liếc mắt một cái đảo qua, trong lòng run lên.

Năm thanh niên tài giỏi tuấn kiệt thoạt nhìn giống cỏ dại héo đầu cúi xuống, xanh cả mặt, tinh thần ỉu xìu, bước chân không vững, ráng chống đỡ đi tới đã hao tốn rất nhiều sức lực, đệ tử lạ mắt kia thậm chí lung lay một cái mới đứng vững.

Ngồi dưới đài đều là cao thủ tinh anh các phái, ai có thể không nhìn ra cơ thể mấy người này xảy ra vấn đề? Chỉ với dáng vẻ này, đừng nói tranh đoạt thiên hạ đệ nhất kiếm tổng, chỉ cần một môn phái hạng hai đến, cũng có thể một người lật ngã năm người họ.

Thuần Quân phái phải đến nông nỗi nào, mới có thể đi ra một nước cờ như vậy?

Nhiếp Ảnh ở bên cạnh buồn bực nói: “Thuần Quân phái gặp phải chuyện gì đây? Đã thế rồi còn đánh cái gì, về trị thương càng sớm càng tốt đi.”

Văn Hành nhíu chặt lông mày, thấp giọng nói: “Có vẻ như là trúng độc… Chẳng lẽ hai người tối qua?’

Một vị tiền bối cao thủ Chử gia tiến lên thấp giọng hỏi thăm một lát, Văn Hành không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy Ôn Trường Khanh gật đầu, vị trưởng bối kia lập tức nhảy lên lôi đài, cao giọng nói với đám người: “Thuần Quân phái vào vòng tiếp theo, trận tiếp theo nghênh chiến Phù Ngọc —— ”

“Khoan đã!”

Giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nữ yêu kiều hô to, giọng nói rất dịu dàng, không biết dùng công pháp gì, người nghe đều rung động tâm thần, không tự giác nhìn về phía âm thanh.

Chỉ thấy bên cạnh núi cao có mười mấy bóng người lần lượt nhảy lên, lại không dừng lại, bay thẳng đến Thừa Lộ đài, lặng yên không tiếng động rơi xuống giữa sân, như thiên nhân giá lâm, nhanh nhẹn mà tới, đủ thấy khinh công tuyệt diệu. Người cầm đầu là cô gái xinh đẹp mặc váy tím, cánh tay kéo lụa mỏng, tóc mai xếp mây, mày liễu môi son, xinh đẹp giống như yêu tinh, trước tiên cúi người một cái nhẹ nhàng về phía đám người, ngân nga nói: “Thiếp chính là hộ pháp Lục Hồng Y Thùy Tinh tông, bái kiến các vị anh hùng.”

Trong lời nói của ả thầm vận nội lực, nũng nịu mà vang bên tai đám người, khiến xương người mềm ra. Người có nội công sâu hơn, càng nhạy cảm với mấy công pháp này. Khí hải của Văn Hành chấn động rất nhỏ, lập tức trở tay kéo Nhiếp Ảnh, nhân lúc hắn ta phân tâm cực nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Đừng nghe, coi chừng trong đó có quỷ.”

Thùy Tinh tông tiếng tăm lừng lẫy, trong chốn võ lâm ai không biết, ai không hiểu? Lục Hồng Y vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao, Chử Tùng Tiêu tiền bối Chử gia đứng trên đài chủ trì lập tức nhảy xuống, tiến lên làm lễ, vô cùng cảnh giác nói: “Không ngờ quý sứ bỗng nhiên giá lâm, không tiếp đón từ xa. Tệ phái và Thùy Tinh tông không qua lại, không biết hôm nay Lục hộ pháp đến thăm, có gì chỉ giáo?”

Lục Hồng Y nâng tay áo che miệng, cười duyên nói: “Không dám có chỉ giáo gì. Chẳng qua tông chủ chúng tôi nghe nói núi Ti U tổ chức đại hội luận kiếm, trong lòng mong mỏi, đáng tiếc trong tông môn sự vụ bận rộn, không thể đích thân đến, bởi vậy cố ý lệnh cho chúng tôi mang lễ tiếp kiến, mong đợi luận bàn võ nghệ với chư vị anh hào, có thêm kiến thức.”

Không đợi đối phương từ chối, ả đã khẽ vươn tay ra sau, nói: “Trình lên.”

Thuộc hạ áo đen lập tức nâng hộp lên, cong gối quỳ bên chân Lục Hồng Y, một bàn tay thon dài đẩy khóa ra, nhấc nắp hộp lên, cầm lấy một thanh bảo kiếm trên gấm đỏ thẫm.

Chỉ riêng trên vỏ kiếm khảm vàng ngọc châu báu đã khó nói giá trị bao nhiêu, Lục Hồng Y nói tiếng “Mời xem”, rút kiếm ra khỏi vỏ. Chử Tùng Tiêu đứng rất gần, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua mặt, hơi lạnh buốt xương, ánh mắt của ông lập tức bị ánh sáng xanh như nước trên lưỡi liếm hấp dẫn, tập trung xem xét tường tận một lát, lẩm bẩm nói: “Đây là …’Ngư Long Tiềm’?”

“Ngư Long Tiềm” là thanh kiếm lưu truyền sử sách từng lưu tên, nói một câu vô giá cũng là nhẹ. Phần lớn người ở đây đều luyện kiếm, vừa thấy lưỡi đao mỏng lấp lánh kia, đã biết là thần binh thổi tóc tóc đứt.

Lấy kiếm nổi danh này tới làm lễ gặp mặt, Thùy Tinh tông ra tay không khỏi cũng quá hào phóng rồi!

“Chử tiên sinh có đôi mắt sắc sảo,” Lục Hồng Y nâng kiếm bằng hai tay, cười nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, phần lễ vật này, không biết quý phái có hài lòng không?”

Chử Tùng Tiêu vừa không dám duỗi tay nhận, cũng không biết có nên từ chối không, ánh mắt cầu cứu nhìn thẳng về phía gia chủ Chử Tùng Chính, do dự nói: “Vô công không hưởng lộc, tuyệt đối không dám nhận trọng thưởng này.”

Lục Hồng Y nói: “Chuẩn bị đại hội luận kiếm, để võ lâm Trung Nguyên quy tâm, quý phái đương nhiên nên được.”

Vừa dứt lời, sắc mặt môn phái khác đều có phần không tốt, đại hội luận kiếm không phải đại hội võ lâm, Chử gia kiếm phái càng không phải minh chủ võ lâm, từ “Quy tâm” này thực sự hơi mưu đồ. Cho dù là biểu dương hay là tâng bốc, một câu của Lục Hồng Y, đã gác Chử gia kiếm phái lên đài cao không xuống được.

Bây giờ đã có người đứng dậy quát: “Lừa dối đám đông! Đại hội luận kiếm là hội lớn chính đạo, há lại cho yêu nhân ma giáo ngươi đến làm bẩn!”

“Ơ, nghe xem.” Lục Hồng Y sẵng giọng, “Nếu thiếp thân nhớ không lầm, đại hội luận kiếm không câu nệ môn phái và xuất thân, đều có thể lên đài sao tài, lúc chúng tôi lên núi, cũng không thấp ai nói ‘Thùy Tinh tông không được đi vào’ mà? Quy củ bày ra đó, đường đường là chính đạo võ lâm, tại sao thấy trước kia Thùy Tinh tông không tham gia hội lớn này, thì tùy tiện bắt nạt người chứ?”

Một cô gái nũng nịu như vậy, điềm đạm đáng yêu nói “bắt nạt”, thật sự  khiến người nhìn là sinh lòng thương tiếc, thậm chí quên mất ả vốn là người trong Ma tông. Người kia bị ả làm nghẹn họng, lời bác bỏ trong miệng nói không ra, đám người còn lại cũng im lặng, xem Chử gia kiếm phái ứng phó như thế nào.

“Lục hộp pháp thứ lỗi.” Chử Tùng Tiêu nhân cơ hội này, trao đổi ánh mắt mấy lần với gia chủ, nghiêm mặt nói: “Theo quy củ đại hội luận kiếm, anh hào thiên hạ, không hỏi xuất thân, có thể tự lên đài luận kiếm, nhưng bây giờ vòng so tài đầu tiên của các môn phái đã kết thúc, các ngươi đến chậm một bước, Thùy Tinh tông không có cơ hội.”

Bàn tay trắng nõn của Lục Hồng Y chỉ lên đài, cười như không cười nói: “Những chính nhân quân tử các ngươi quen dọa người, thính lực thiếp thân tốt lắm nhé, chư vị Thuần Quân phái vừa mới lộ diện, sao có thể nói vòng so tài thứ nhất đã kết thúc.”

“Hay là nói —— ”

Đôi mắt đẹp của ả nhìn xung quanh, ý cười bên môi lại lạnh: “Chư vị tự xưng là danh môn chính đạp, ngoài miệng nói công bằng, lại làm việc thiên vị, đại hội luận kiếm chẳng qua là nhà mình đóng cửa lại, phân chia thanh danh à?”

“Nếu ‘Thiên hạ đệ nhất’ này hèn hạ như thế, Thùy Tinh tông tuyệt đối không chấp nhận.” Yêu nữ Ma giáo này cuối cùng lộ ra răng nanh dưới mặt nạ của ả, sừng sững nói ra ý đồ đến thật sự, “Vậy nói cho chư vị biết, hôm nay chúng tôi đặt chân ở đây, là muốn đổi một tập tục của võ lâm Trung Nguyên!”

Ả vừa chụp một cái mũ xuống, trực tiếp cuốn cả Chử gia kiếm phái tính cả mấy đại môn phái vào.

Mặc dù Thùy Tinh tông luôn bị người lên án là Ma giáo vì hành động, nhưng chính đạo bài ngoại cũng là sự thật không thể chối cãi, từ sắp xếp của đại hội luận kiếm là có thể nhìn ra. Lời nói này của Lục Hồng Y khiến các phái nghe rất chói tai, đối với môn phái nhỏ có oán hận chất chứa và hào kiệt giang hồ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà nói, lại cũng không gượng ép, thậm chí còn có phần đồng cảm.

Quần hào lập tức hưởng ứng nói: “Nói không sai! Đại hội luận kiếm, vốn nên công bằng công chính, ngay cả Thùy Tinh tông cũng đánh không lại, thiên hạ đệ nhất làm sao phục chúng!”

Lúc này Chử gia kiếm phái thật sự là đâm lao thì phải theo lao. Chử Tùng Chính nhíu chặt mày, thương lượng nửa khắc với đồng môn khác, cuối cùng gật đầu với Chử Tùng Tiêu.

Chử Tùng Tiêu là người đối diện trực tiếp với Lục Hồng y, biết ả ta khó chơi cỡ nào nhất, bây giờ thấy chủ nhà không kiên trì, cũng thầm thở phào theo: “Nếu Thùy Tinh tông khăng khăng muốn tham gia so tài, tệ phái đương nhiên bằng lòng tạo cơ hội cho quý tông. Vậy trận thứ tám bên trái, sẽ là Thùy tinh tông giao đấu với Thuần Quân phái.”

Ông hạ thấp người nhường đường, không ngăn cản nữa, dùng tay ra hiệu mời.

Bị Thừa Lộ đài ngăn trở, Văn Hành không nhìn thấy động tác của Thuần Quân phái, nhưng từ xa có thể nghe được trận ồn ào bên kia, chắc là Thuần Quân phái bất mãn với sắp xếp này, bắt đầu lý luận với đám người.

Người sáng suốt đều nhìn ra được Thùy Tinh tông có chuẩn bị mà đến, mà Thuần Quân phái rõ ràng không có sức đánh một trận. Kiếm tông trăm năm Thuần Quân phái này, bị Chử gia kiếm phái chắp tay nhường ra, làm một bước đệm thứ nhất cho Thùy Tinh tông.

Năm đệ tử Thuần Quân phái đứng trên đài, sắc mặt mỗi người lạnh lùng, nhưng cầm kiếm trong tay, chưa từng lùi lại, cũng chưa từng nhìn lại một cái.

Bên Thùy Tinh tông do Lục Hồng Y dẫn đầu, bản thân ả lại không có ý muốn lên đài, ngược lại xoay eo chậm rãi quay người, mỉm cười nói với người áo đeo đứng chắp tay sau lưng: “Thiết hộ pháp, toàn bộ nhờ ngươi nha.”

Người kia im lặng gật đầu, chọn bốn người trong những người đi theo, tách mọi người đi ra, chậm rãi đi lên Thừa Lộ đài trong ngàn vạn ánh nhìn chăm chú.

Cùng lúc đó, mí mắt phải Văn Hành bỗng giật một cái, tim đập nhanh không lý do bỗng chiếm lấy hắn.

“Đào Phong Lăng đệ tử Thuần Quân, thỉnh giáo cao chiêu của các hạ.”

Trên đài cao, bóng người áo đen đứng quay lưng về phía hắn, người kia cao gầy, tay chân thon dài, màu da lại tái nhợt hơn Lục Hồng Ý, không nhanh không chậm kéo kiếm lạnh ra. Giữa trưa ánh nắng chói chang, mũi kiếm như tuyết, giọng nói của y cũng lạnh như tuyết, lạnh lùng từ trên đỉnh chậm rãi bay xuống ——

“Thùy Tinh tông, Tiết Thanh Lan. Mời.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi