XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Lão già kia nghe vậy, nhất thời hiện lên vẻ mặt giận dữ, cười gằn nói: “Nhóc con tóc vàng[1] không biết tốt xấu, ta phế một tay của ngươi trước, để cho ngươi biết sự lợi hại của ta!” Nói đoạn vung kiếm chém về phía Văn Hành.

[1] tóc tơ của trẻ con thường có màu vàng nhạt, ý là coi khinh Văn Hành trẻ con

Đầu kia Phạm Dương lấy một địch hai khốn khổ chống đỡ, đã hơi lộ xu hướng suy yếu, giờ phút này mắt thấy Văn Hành bị gian nhân bắt, sắp rách cả mí mắt, lúc này không để ý tấn công của kẻ địch, lập tức quay người rút kiếm tới cứu: “Công tử!”

Chỉ nghe hai tiếng “phập”, hai đao phía sau đồng thời đâm tới, một đao chém trúng vai, một đao đâm trúng chân phải, Phạm Dương né tránh không kịp, lảo đảo ngã quỵ, liều mạng cầm trường kiếm trong tay ném đi, nhưng mà sức lực cuối cùng có hạn, bị lão già kia thoải mái vung tay ngăn. Nhưng vào lúc này, một bóng người khác sau bóng bàn thờ lao ra, phi thân bổ nhào lên Văn Hành, mạnh mẽ kéo hắn lăm nửa vòng trên mặt đất, lấy cơ thể làm tấm chắn, ngăn cản mũi kiếm chỉ tới phía sau cho hắn.

Lão già không ngờ tới nửa đường sẽ có Trình Giảo Kim nhảy ra, đầu tiên là sững sờ, lại tập trung nhìn vào người kia, không khỏi khà khà bật cười, hơi đùa cợt nói: “Tiểu vương gia cũng nuôi được hai con chó trung thành tuyệt đối.”

Văn Hành không để ý đến xương sườn bị đụng đau, ôm A Tước run lẩy bẩy trong ngực ngồi dậy, khàn giọng nói: “Tiên sinh khoan động thủ đã! Tại hạ có một lời muốn nói.”

Trong bốn chữ “già yếu bệnh tật” chủ tớ bọn họ chiếm đến ba, yếu thế đến mức có phần đáng thương.Tiếng tăm Hoàn Ưng bang kêu ầm ầm, thật ra cùng lắm là bọn rắn độc Thiên Môn thành, lúc làm ông nội người ta thì ít, lúc giả vờ làm cháu trai thì nhiều. Lão già sống năm mươi năm, hôm nay mèo mù gặp cá rán, vậy mà cướp đến người có thân phận cao quý như Khánh Vương thế tử, mắt thấy sắp được phát tài. Trong lòng ông ta hơi tự đắc, tự giác giẫm Văn Hành dưới chân, mặc cho hắn giãy giụa thế nào cũng chỉ là trò cười, dứt khoát nói: “Người còn có lời đường mật gì, nói luôn một thể nghe xem.”

Văn Hành nói: “Ta và quý bang ngày xưa không oán, ngày nay không thù, hôm nay lại không duyên cớ gặp phải vây đánh chặn đường, thực sự không hiểu.”

Lão già “xùy” một tiếng, nói: “Tiểu vương gia đừng có giả ngu, khắp nơi trong Thiên Môn thành dán lệnh truy nã ngươi, hễ là ai bắt được dư nghiệt nghịch đảng sẽ thưởng trăm lượng bạc. Ngươi muốn trách, cũng chỉ có thể trách số mệnh không tốt, trời làm cho ngươi hôm nay đụng vào tay ta.”

“À?” Văn Hành nói, “Vậy dám hỏi tiên sinh, trong lệnh truy nã muốn ông bắt chết, hay là bắt sống?”

Lão già hơi ngẩn ra, lại bị hắn hỏi khó, suy nghĩ một lát, đúng là không nhớ trong lệnh truy nã rốt cuộc là thế nào. Trong lòng ông ta bắt đầu nghi hoặc, ngoài miệng lại nói: “Ai quan tâm sống hay chết, chỉ cần ngươi trong tay ta còn sợ bạc chạy hay sao?”

Sống chết trước mặt, Văn Hành lại còn cười ra tiếng: “Nói rất hay. Dù sao hiện giờ ta không có lực phản kháng, đã như vậy, ông có thể giết ta thử xem, xem có thể đòi được trăm lạng bạc ròng từ chỗ quan phủ không.”

Lão già nhìn ra hắn đang khích tướng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thành thật, đừng có giở trò.”

Văn Hành cũng ngang nhiên nói: “Ta mới phải khuyên các hạ nghĩ lại. Nếu ông giao ta còn sống vào tay quan phủ thì coi như bỏ qua, nếu ông xách đầu lĩnh thưởng, sợ rằng quý bang bị tiêu diệt cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi.”

Lời này nói rất có khí phách, thấy lão già bị hắn hù họa, Văn Hành càng lẽ thẳng khí hùng hơn, hùng hổ ép hỏi: “Các hạ không tò mò tại sao ta là thế tử cao quý, cái mạng này lại vẻn vẹn chỉ trăm lạng bạc ròng? Chẳng lẽ ông không muốn biết, cây đao treo trên đầu ông đến tột cùng từ đâu mà tới sao?”

Trong thời gian hai người trò chuyện tiếng đánh nhau dần dần ngừng, một là song phương đánh khó phân cao thấp, đều có tổn hại bị thương, hai là miếu hoang trống trải, mỗi một câu nói của Văn hành đều truyền ra rất xa, lại nói đến bạc bọn họ quan tâm nhất, khiến người trong Hoàng Ưng bang không tự giác chú ý, vểnh tai lắng nghe lời kế tiếp của hắn.

Lão già dù sao cũng là đạo sĩ từng trải, nhận ra bất thường, ý thức được mọi người đã bị Văn Hành kéo lệch, tay cầm kiếm siết lại, lưỡi kiếm dán chặt vào cổ Văn Hành, nghiến răng cảnh cáo nói: “Ngươi lại nói dối kéo dài, cũng chỉ là chết muộn nhất thời nửa khắc —— ”

“Đúng vậy.” Văn Hành khẽ cười nói, “Mọi người đều còn sống dĩ nhiên tốt nhất, nhưng nếu các hạ khăng khăng muốn giết ta, dù sao cũng là chết, kéo theo Hoàng Ưng bang làm đệm lưng, mặc dù hơi không đáng, cũng chỉ đành như vậy.”

Trong Hoàng Ưng bang cuối cùng có người không kiềm chế được, lớn tiếng trách mắng: “Bớt rề rà đi, rốt cuộc có lời gì, nói thẳng là được!”

Văn Hành chỉ thiếu người đáp lời, vừa nghe xong, lập tức thông thuận vô cùng nói tiếp.

“Cái chết của tiên phụ mẫu, chính là một án oan động trời. Nói mưu phản, cùng lắm là kéo ngụy trang che giấu tai mắt người. Dụng ý thực sự của hoàng đế, là mưu đoạt một bản bí kíp tuyệt thế thất truyền đã lâu trong tay phụ vương ta. Chắc hẳn chư vị anh hùng đều từng nghe nói đến ‘Thiên Hà Bảo Quyển’ đại nội bí mật cất giấu. Nhưng thần công bậc nhất trong thiên hạ này, thực sự là bản thiếu, nửa quyển thiếu còn lại lưu lạc giang hồ. Rất nhiều năm trước phụ vương ta nhận phó thác của bạn cũ lúc lâu chung, giữ gìn quyển này.”

Điều hắn nói không hoàn toàn là nói dối, trong đại nội có chín đại cao thủ, nghe nói từng người võ vông xuất chúng, nguyên nhân đều vì luyện được “Thiên Hà Bảo Quyển”, “Thiên hạ đệ nhất thần công” tuyệt công phải là hư danh. Đám ô hợp Hoàng Ưng bang này dù chưa từng học võ vông thượng thừa gì, nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, đương nhiên đã nghe đại danh của “Thiên Hà Bảo Quyển”, nói đến đây, đã có phần nửa tin nửa ngờ. Văn Hành lại nói: “Thực sự không dám giấu giếm, tại hạ trời sinh kinh mạch bế tắc, không thể tập võ. Phụ vương vì giữ gìn nửa cuốn bí kíp này mà không khiến người khác sinh nghi, cho nên bảo ta học thuộc công pháp thành thạo, đợi đến thời cơ phù hợp, lại chép lại, hoặc truyền cho hậu nhân, phát huy thần công này, không chỉ để hoàng thất độc chiếm. Ai ngờ chuyện nửa quyển cuối cùng không thể giấu giếm được hoàng đế, là phụ vương mẫu phi liều chết giãy giụa một con đường sống cho tại hạ, lúc này mới có ngày gặp nhau trong miếu.”

Nói dối quá thật, có tình có lý, nhất thời khiến Phạm Dương nằm rạp trên mặt đất ngẩn ra.

Lão già do dự nói: “Coi như ngươi mang bí kíp, ta giết ngươi thì sao? Tuyết lớn phủ đường, trừ huynh đệ trong bang, còn có ai biết?”

“…”

Văn Hành thở dài bởi vấn đề ngu xuẩn này, tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng các ông còn muốn xách đầu đi lĩnh thưởng mà.”

“Nếu như ta bị các hạ giết, hoàng đế biết được, ông đoán ông ta có thể phái cao thủ đại nội tới đây tra hỏi không? Đến lúc đó dù chư vị nói rõ không biết việc này, sợ lúc đó trăm miệng cũng không thể bào chữa?”

Lão già bị hắn nói trúng mấu chốt, cẩn thận nghĩ lại, thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh khắp lưng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này không tiếc bỏ mình, cũng phải tính kế người hại hắn, tuổi còn nhỏ đã có tâm tư này, thực sự đáng sợ.”

Trong lòng ông ta đã tin tám phần, dù sao giết Văn Hành không có bất kỳ lợi ích gì, giữ lại cho hắn một mạng còn có thể đổi trăm lạng bạc ròng, cuộc làm ăn này cuối cùng kiếm bộn không lỗ, vì vậy nói:” Đã như vậy, ta tạm thời tin ngươi một lần, bảo thuộc hạ của ngươi bỏ binh khí xuống, ngoan ngoãn theo ta đi gặp quan.”

Thấy tính mạng tạm thời không lo, nỗi lòng lo lắng của Văn Hành cuối cùng thoáng hạ xuống. Hắn vừa thả lỏng, mạch suy nghĩ linh hoạt hơn, thế là rũ mắt nhìn trường kiếm gác ở cổ, bỗng dưng cười ra tiếng.

Lão già cảnh giác nói: “Ngươi cười cái gì?”

Văn Hành giơ tay che miệng, ho hai tiếng, thản nhiên nói: “Ta cười có người bày vàng vạn lượng làm như không thấy, lại vì một chút bạc vụn bôn tẩu khắp nơi, thiển cận như vậy, há không buồn cười?”

Lão già bất tri bất giác đã quen thuộc giọng điệu trong lời có lời của hắn, không tự chủ được bị hắn nắm mũi dẫn đi: “Có ý gì? Có chuyện nói thẳng.”

“Ta vừa mới nói, nửa quyển võ công được cao thủ đại nội mơ ước đã ghi tạc ở đây.” Hắn chỉ huyệt thái dương của mình một cái, ngạo nghễ nói, “Thiên hạ trừ ta, sẽ không có người thứ hai biết được. Võ công này với ta mà nói không khác giấy lộn, nhưng đối với người tập võ mà nói, có thể học được một ít trong đó, đủ để dùng cả đời.”

“Nói câu không khách sáo, Hoàng Ưng bang ở Thiên Môn thành xem như bá chủ một phương, phóng tầm mắt nhìn giang hồ, cũng chỉ là vô danh tiểu tốt, chư vị cam tâm lấy chút bạc vụn tầm thường như vậy sống hết đời? Nếu có thể học được thần công, đưa thân lên đỉnh võ lâm, danh lợi trong tay, lại đâu chỉ là trăm lạng bạc ròng?”

Nội bộ Hoàng Ưng bang lỏng lẻo, vừa nãy có người kêu la đã có thể nhìn ra. Lão già kia ngoại trừ võ công cao hơn chút, chỉ sợ không có cái khác có thể phục chúng. Văn Hành châm ngòi thổi gió như thế, quả nhiên có người dã tâm khó nén, không nhịn được hỏi: “Ngươi thật sự chịu truyền thụ thần công cho chúng ta?”

Còn chưa dứt lời, một bóng dáng như ma quỷ thoáng hiện bên người gã, trường kiếm mũi bạc lóe lên, lặng yên cắt đứt cổ họng hắn, tuôn ra một tia máu đỏ tươi.

Thi thể đổ rầm xuống, lộ ra nửa bên mặt nhuốm máu của lão già ở đằng sau, hình dạng tựa như ác quỷ, âm u nói: “Ai muốn học thần công?”

Dáng vẻ kia thật sự đáng sợ, A Tước sợ đến mức cơ thể run mạnh một cái, Văn Hành lập tức giơ tay che đôi mắt nó lại, ấn vào lòng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vị lão tiên sinh này thân pháp mau lẹ, nội lực dồi dào, nhưng xuất kiếm chậm chạp, sơ hở quá nhiều, đoán nguyên nhân là dùng đao lâu dài, không quen dùng kiếm.”

Ánh mắt lão già hơi động, giơ tay ném trường kiếm đến trước người hắn, “hừ” một tiếng: “Nếu ngươi tự xưng từng luyện thần công, vậy thì đến so với ta mấy chiêu, để ta nhìn xem thần công kia rốt cuộc là vàng vạn lượng, hay là ngươi khoác lác xé trời.”

Văn Hành nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kia, một lát sau mới hớn hở nói: “Đã như thế, vậy cung kính không bằng tuân lệnh.”

Hắn vẫn đang sốt cao, màu môi trắng bệch, hai má lại đỏ ửng bệnh trạng, vừa đứng lên trước mắt nổ đom đóm, phải chống kiếm mới có thể đứng vững.

A Tước ngậm nước mắt định đỡ hắn, bị Văn Hành đẩy nhẹ ra, “A Tước, ngươi đứng đằng sau ta đi.”

Phạm Dương tuyệt đối không nghĩ ra sự tình lại thành ra thế này, hắn biết rõ ràng trình độ của Văn Hành là gì —— thân không nội công, cho dù ngày thường luyện kiếm, cũng chỉ là một trò mèo, trừ khi người khác đứng bất động để hắn đâm, nếu không thì gặp phải người biết võ căn bản không có sức đánh trả.

Hắn đi so kiếm với lão quái vật kia, không phải rõ ràng đi lên chịu chết sao?

Phạm Dương nhớ ra chuyện năm đó so kiếm với Chử Bách Linh, hận không thể tự đứng lên gánh vác thay Văn Hành. Nhưng hắn bị thương rất nặng, khẽ động sẽ không ngừng chảy máu. Một tay Văn Hành chắp sau lưng lắc lắc với hắn, tỏ ý không sao, giọng yếu ớt nói với lão già: “Tiên sinh cũng nhìn thấy, ta không hề có nội lực, bây giờ bị bệnh, còn không bằng thư sinh bình thường. Cứng đối cứng thì không cần, ta dùng ‘Đào Chi kiếm pháp’ bài thứ tư này thỉnh giáo tiên sinh.”

Trong lòng lão già nhận định hắn là một con ma ốm không làm nổi sóng gió gì, xúc động nhận lời, trở tay rút đao ra khỏi vỏ. Đao kia thanh quang rạng rỡ, vừa nhìn là biết được bảo dưỡng cẩn thận, thần binh sắc bén thổi tóc tóc đứt, mà trong tay Văn Hành cùng lắm là thanh kiếm sắt bình thường, không cẩn thận cũng có thể bị cắt đứt, so sánh hai bên, thắng bại quả thực liếc qua thấy ngay. Cho dù trước đây đám người Hoàng Ưng bang bị Văn Hành dù dọa, giờ phút này cũng không khỏi dao động trong lòng, cảm thấy quá không hợp thói thường.

Tay phải Văn Hành cầm kiếm, nghiêng nghiêng chỉ đất, cao giọng nói với đám người Hoàng Ưng bang: “Bài kiếm pháp này vô cùng tuyệt diệu, ta chỉ có thể sử dụng một hai phần, mong rằng chư vị mở to mắt, nhìn cho thật kỹ.”

Tiếng nói vừa dứt, lão già đã vung đao tấn công. Người này dùng đao theo cách mau lẹ kỳ lạ, lại thêm thân pháp nhẹ nhàng, khí thế cực nhanh, Văn Hành vẫn đứng tại chỗ chưa cử động bước nào, mũi đao của đối phương đã đến ngực. Lúc này không kịp lùi lại, rút kiếm đón đỡ sẽ bị đánh bay, Văn Hành dứt khoát không tránh né, xoay cổ tay, nhấc kiếm chặn lại. Kiếm kia hơi dài hơn đao, nhưng đi sau mà đến trước, không đợi mũi đao đâm trúng Văn Hành, lão già sắp bị đâm xuyên trước. Lần này khiến ông ta phải rút đao về phòng thủ, Văn Hành lại như thể sớm đoán trước, thân kiếm nghiêng lệch cong lên, mũi kiếm thuận thế trượt qua, vừa lúc dừng ở nửa đường lão già thu thế, điểm nhẹ vào huyệt khúc trạch ở cánh tay phải của lão.

Một kiếm này nếu đâm trúng, cánh tay phải của lão sẽ bị phế. Lão già kinh hãi, lập tức nhảy một bước ra sau, kéo khoảng cách với Văn Hành: “Ngươi dùng kiếm pháp gì!”

“Nữa nào!”

Văn Hành rung trường kiếm, bóng ảo của mũi kiếm chồng ra, chỉ một thoáng đâm ra mười kiếm cực nhanh, kín không kẽ hở bao phủ yếu huyệt quanh thân quân địch, lão già nâng đao muốn cản, lại trở ngại yếu huyệt bị hạn chế, không có chỗ xuống tay. Kiếm Văn Hành vừa nhẹ vừa nhanh, hơn nữa không hề cứng đối cứng với lão ta, thường thường là đao đến tức đi, bất tri bất giác dùng hết một chiêu, chiêu thứ hai đã nước chảy mây trôi mà nối liền. Giữa hai người, ngược lại thành người không có võ công từng bước ép sát, người biết võ công liên tiếp lùi lại.

Trong nháy mắt hai người đã phá bỏ hơn mười chiêu, lão già bị ép lùi đến gần bàn thờ, mà thế kiếm của Văn Hành dừng lại, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn đã gắng sức đến cực hạn, cánh tay bủn rủn không có lực, thường thường chiêu kiếm ra đến một nửa, lại không đáng kể.

Đám người vây xem nhìn hoa cả mắt, tâm thần không tự giác đi theo mũi kiếm của Văn Hành, chỉ cảm thấy vô cùng mạo hiểm kích thích. Hai người đấu đến lúc này, Văn Hành chưa trúng kiếm nào, lại lên một chiêu, cao giọng nói: “Nhìn kỹ, chiêu tiếp theo tên là ‘Song Long Hí Châu’!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phạm Dương nằm trên mặt đất giả chết bỗng nhiên vùng lên, ôm lấy hai chân lão già, kẹp chặt lão ta trước bàn thờ, ngay sau đó, Văn Hành tụ tập sức lực toàn thân một kiếm chớp mắt là tới, mũi nhọn như sao băng rơi xuống, đâm xuyên qua cổ họng lão già!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi