XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Sắc mặt thiếu nữ mười lăm tuổi tái nhợt.

Nàng thở hổn hển, há mồm thở d.ốc, không thể nói được lời nào.

Thẩm Chính và Triệu Nhị Cẩu đứng ở bên cạnh chờ nàng nghỉ ngơi xong rồi nói chuyện, nhưng chờ tới chờ lui, cô nương này cũng không phun ra một chữ.

Triệu Nhị Cẩu kiên nhẫn hỏi: "Nếu ngươi không nhớ rõ nhà mình ở nơi nào, chúng ta có thể đưa ngươi đi huyện nha, quan phủ sẽ phái người đưa ngươi trở về."

Thiếu nữ vẫn không nói lời nào, cúi đầu, bàn tay túm tay áo.

"Không phải là một người câm đó chứ?" Thẩm Chính đau đầu: "Đưa đến quan phủ đi."

Triệu Nhị Cẩu gật đầu, chắc là người nhà của cô nương đều lo lắng đến phát điên rồi.

Nhưng mà, tay áo của hắn đã được nắm lấy, cô nương kia cắn môi dưới của mình và lắc đầu nhẹ nhàng.

Ý tứ này là, không muốn đi quan phủ.

"Nhị Cẩu, người là ngươi muốn cứu, chuyện này ngươi nhanh chóng giải quyết cho ta." Thẩm Chính khoanh tay trước ngực: "Bổn thiếu gia từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, chuyện lấy thân báo đáp này đừng tới tìm ta."

Bàn tay của cô nương kia nắm lấy tay áo Triệu Nhị Cẩu đột nhiên buông ra.

Nàng lùi lại một bước, cách xa hai người một chút.

Triệu Nhị Cẩu ôn hòa nói: "Vậy ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi xong rồi tự mình về nhà đi, chúng ta còn có việc, đi trước."

Hắn cất bước muốn đi, không đi được mấy bước, đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy cô nương kia đi theo phía sau hai người bọn họ, bọn họ dừng lại, cô nương cũng dừng lại.

Họ đi một bước, cô nương kia cũng đi một bước.

Thẩm Chính lập tức xông về phía trước: "Dù sao ta cũng mặc kệ, ta đi trước một bước."

Hắn vội vã đến cổng thành, nhảy lên xe bò.

Ngay sau đó, Triệu Nhị Cẩu lên xe.

Thiếu nữ kia cũng đi theo.

Triệu Đạt tò mò hỏi: "Nhị Cẩu, cô nương này là nhà ai?"

Thẩm Chính ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt không liên quan đến mình.

Triệu Nhị Cẩu cũng không tiện nói thật, cũng không thể nói là từ trong thanh lâu cứu ra, lời này nếu truyền ra ở thôn Đại Hà, sau này cô nương này biết sống thế nào.

Hắn dừng một chút rồi nói: "Biểu muội của ta."

Thôn Đại Hà.

Trình Loan Loan nhìn thợ mộc làm việc trong sân nhà mới.

Nguyên bản nội thất trong nhà nàng bao gồm bàn ghế ngăn tủ... đều là chuẩn bị khoán cho Triệu lão đầu tử làm hết, nhưng ông nói tay nghề của mình không tinh, bình thường cần chế tạo một cái bàn dùng tạm thì không có gì, nhưng nhà mới thì không thể là đồ dùng tạm, vì thế hỗ trợ tìm thợ mộc giỏi nhất ở thôn bên cạnh tới làm đồ nội thất.

Những tấm gỗ này đều là vật liệu tốt từ trên núi chặt xuống, có mùi thơm của gỗ, không cần lo lắng sẽ bị ô nhiễm formaldehyde.

Thỉnh thoảng Trình Loan Loan đưa ra một ít ý kiến của mình.

Ví dụ như người trong thôn có thói quen dùng rương đựng quần áo, chính là một cái rương siêu to, mở nắp bên trên, tất cả quần áo đều đặt ở bên trong, không thể phân biệt rõ từng cái.

Nàng bảo thợ mộc làm một cái tủ đứng, tương tự như tủ quần áo ở hiện đại, mở cửa ra, chia thành các ngăn nhỏ, quần áo xuân hạ thu đông được cất ra riêng biệt, khi cần thì trực tiếp cầm lấy là được, không cần lục lọi khắp rương.

Chu thợ mộc ở thôn bên cạnh, nghe nói qua thôn Đại Hà có một thôn phụ được huyện lệnh đại nhân khen thưởng một trăm lượng bạc, lúc ấy hắn còn cười nhạt, cảm thấy chắc là dùng bàng môn tà đạo gì mới được ban thưởng, nhưng mới trò chuyện với Trình Loan Loan được nửa canh giờ, ngày lập tức hắn tâm phục khẩu phục, có vài người rất là thông minh, đầu óc kia cũng không biết là lớn lên như thế nào, dĩ nhiên có thể nghĩ ra cái tủ như vậy, so với dùng rương để đựng quần áo còn thuận tiện hơn nhiều.

Triệu lão đầu tử vẫn một mực làm người phụ việc giúp đỡ ở bên cạnh, ông làm chút công việc phụ nhưng trên thực tế một mực học trộm kỹ thuật.

Nhất là lúc Trình Loan Loan phát biểu quan điểm, lỗ tai của ông dựng thẳng lên, một chữ cũng không bỏ sót mà ghi nhớ toàn bộ, sau đó lại quan sát Chu thợ mộc làm ra như thế nào, mỗi một chi tiết đều liều mạng ghi nhớ trong đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi