XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan đã đồng ý.

Tên của tiểu cô nương đó là Tào Oánh Oánh, năm nay mười lăm tuổi, người trấn Hà Khẩu, còn về việc nhà mình làm gì thì không chịu nói dù chỉ một chữ.

Trong nhà này hiện tại là chín người, Trình Loan Loan lớn tuổi nhất, trong mắt nàng những người này đều là hài tử, không chú trọng nam nữ đại phòng gì hết.

Mà tuy rằng tuổi của Ngô Tuệ Nương còn nhỏ, nhưng đã là phụ nhân, hơn nữa đang mang thai, cũng không cần để ý quá nhiều những chuyện này.

Hiện giờ có một tiểu cô nương mười lăm tuổi đến nhà, rất nhiều chuyện không tiện như ngày xưa.

Trình Loan Loan mở miệng nói: "Đại Sơn, buổi tối mấy ngày nay con đến nhà mới ngủ đi, trong viện bên kia có rất nhiều vật liễu gỗ và gạch xanh, cần có người gác đêm."

Trong thôn hàng đêm luôn có người tuần tra, thật ra không cần phái người nào đi gác đêm nhưng đây chỉ là lý do thoái thác của Trình Loan Loan mà thôi.

Nàng nói tiếp: "Oánh Oánh, cháu ngủ cùng đại tẩu đi."

Tào Oánh Oánh ngoan ngoãn gật đầu.

Trình Loan Loan suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Phòng mới quá lớn, đại ca của các con ngủ một mình có hơi sợ, Nhị Cẩu, con cũng đi gác cùng đi."

Thẩm Chính cười hì hì nói tiếp: "Thẩm, con cũng đi."

Bên này là bùn đất, gập ghềnh, buổi tối ngủ cảm thấy rất cộm.

Trong phòng của nhà mới mới là giường đất, bằng phẳng, có lẽ ngủ sẽ thoải mái hơn nhiều.

Thẩm Chính túm Trình Chiêu đi cùng, cuối cùng biến thành năm người đi gác đêm đó là Triệu Đại Sơn, Triệu Nhị Cẩu, Thẩm Chính, Trình Chiêu, còn có thư đồng A Phúc.

Trình Loan Loan bảo Ngô Tuệ Nương tìm cho Tào Oánh Oánh một bộ y phục sạch sẽ để thay.

Trong nhà mỗi người đều có hai bộ y phục mới, vì Ngô Tuệ Nương mang thai nên không mặc được, vẫn luôn cất trong đáy hòm.

Nàng ấy lấy ra một bộ đưa cho Tào Oánh Oánh.

Tào Oánh Oánh lắc đầu, cầm lấy y phục vá trên mép giường, mím môi nói: "Ta mặc bộ này được không?"

Đây là y phục Ngô Tuệ Nương mặc hàng ngày, vá miếng lớn miếng bé, mỗi lần nàng ấy mặc đều cảm thấy chỗ nào cũng lọt gió, sao có thể đưa bộ y phục này cho khách nhân mặc.

Hơn nữa tiểu cô nương này mặt mày mi thanh mục tú, cực kỳ xinh đẹp, nhìn giống như tiểu thư nhà có tiền, tiểu thư khuê các sao có thể mặc y phục rách chứ.

Lúc Ngô Tuệ Nương còn muốn nói gì đó, Tào Oánh Oánh đã bắt đầu cởi y phục.

"..." Nàng ấy nhanh chóng nói: "Ngươi từ từ đã, ta đi ra ngoài trước."

Sao cô nương này thay y phục cũng không biết tránh người thế?

Nàng ấy vội vàng đẩy cửa ra cho nàng không gian riêng.

Tào Oánh Oánh cởi y phục, mặc bộ y phục có rất nhiều miếng vá vào, sau khi mặc xong, hốc mắt nàng liền đỏ lên.

Lúc ở nhà, mặc y phục có người hầu hạ, nàng cũng không cần phải tự mình làm những chuyện này.

Nếu cha còn ở nhà, nàng đâu có lưu lạc đến nước này.

Nàng yên lặng khóc một lúc, sau khi lau khô nước mắt, khom lưng ôm y phục bẩn trên mặt đất lên.

Nàng thầm nói với chính mình, hiện tại nàng đã không phải Tào tiểu thư nữa mà là một nha đầu ăn nhờ ở đậu, dù chuyện gì nàng cũng phải học cách làm.

2

Chỉ cần đợi đến khi cha quay lại trấn Hà Khẩu là nàng có thể về nhà.

Nàng đi đến sân, mờ mịt nhìn xung quanh hoàn toàn không biết nên giặt y phục như thế nào.

Ngô Tuệ Nương đỡ bụng đi tới, nói với nàng: "Chậu gỗ ở bên kia, lu nước cũng ở bên kia, nhà bếp có tro than, bỏ vào giặt cùng nhau là được."

Mẹ chồng đã nói rồi, dù ai ở trong nhà này cũng phải làm việc mình cần làm.

Cho nên dù nhìn tiểu cô nương này hình như không biết giặt y phục, Ngô Tuệ Nương cũng không tính giúp đỡ, cùng lắm thì tiểu cô nương này giặt không sạch, nàng ấy giặt lại một lần giúp là được.

Tào Oánh Oánh ôm y phục đến bên cạnh lu nước, bắt đầu giặt y phục ra hình ra dạng.

Trình Loan Loan ở phía xa nhìn thấy có yên tâm hơn một chút, đây tuy là tiểu cô nương được nuông chiều từ bé nhưng tính tình khá tốt.

Nàng kéo Thẩm Chính và Triệu Nhị Cẩu sang một bên, sắc mặt nghiêm túc, mở miệng nói: "Hôm nay ai đưa ra chủ ý đến Di Hồng Lâu?"

Thẩm Chính chột dạ cúi đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi