XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

“Chuyện này liên quan đến tính mạng của người nhà tất cả chúng ta, bảo người của ngươi cẩn thận một chút”.  

Triệu huyện úy nhắc nhở.  

“Đại nhân yên tâm, thần tìm thêm vài người, bảo đảm sẽ không để lộ chút dấu vết nào”.  

Phùng tiên sinh tự tin nói.  

Lúc này Kim Phi không hề biết rằng căn phòng bên cạnh đang âm thầm lên kế hoạch hại mình, đang mải mê cùng Khánh Mộ Lam bàn luận binh pháp.  

Vì các hộ vệ lần lượt ăn cơm, mãi đến ba giờ chiều Kim Phi mới rời khỏi tửu lâu Ngụy gia.  

“Tiên sinh, chưởng quầy nói rằng tiền ăn của chúng ta Triệu huyện úy đã trả rồi”.  

Lúc này tiểu đội trưởng phụ trách đội hộ vệ nói.  

“Thanh toán rồi thì thôi, chúng ta về đi”.  

Kim Phi tùy ý nói.  

“Tiên sinh, bây giờ đã sắp ba giờ rồi, xe ngựa không chạy nhanh được, đợi chúng ta quay về làng Tây Hà, e rằng trời cũng sắp tối rồi”.  

Lão Hắc nhắc nhở: “Bởi vì đội trấn áp thổ phỉ, gần đây rất nhiều nhóm thổ phỉ đều đem lòng bất mãn với chúng ta, chi bằng ngày mai quay về đi?”  

“Huyện phủ cũng không phải nơi an toàn tuyệt đối, cứ quay về đi”.  

Kim Phi bất lực nói.  

Huyện úy hận không thể lập tức gi3t chết y, ở lại địa bàn của ông ta một đêm còn nguy hiểm hơn việc lên đường quay về.  

Dù sao gần đây đội trấn áp thổ phỉ vẫn đang không ngừng hành động, rất nhiều nhóm thổ phỉ đều sợ hãi trốn hết đi, đặc biệt là trên đường quay về làng Tây Hà thì rất ít gặp, khả năng bị tấn công là không cao.  

Cho dù gặp phải thì mấy nhóm thổ phỉ lớn nhất quận Kim Xuyên cũng đã bị y phong tỏa hết rồi, đội hộ vệ của y và Khánh Mộ Lam cộng lại hơn hai mươi người, đối phó với mấy đám thổ phỉ cỏn con có là gì.  

Lão Hắc thấy Kim Phi kiên trì như vậy cũng không nói thêm gì nữa, lập tức sắp xếp đội hình xuất phát.  

…  

Trong rừng rậm, hai thợ săn một cao một thấp đang loay hoay trên đường đi.  

“Lão Đường, ngươi xem ngươi tìm đường kiểu gì vậy? Khó đi quá đi”.  

Người thợ săn cao lớn phàn nàn trong khi cầm một con dao rựa và chặt những cái gai cản đường.  

“Con đường này trước đây không khó đi như vậy, năm nay mưa lớn, dây leo mọc tùm lum”.  

Người thợ săn thấp nói: “Đừng phàn nàn nữa, qua ngọn núi này, con đường chính ở phía dưới".  

“Đi săn khổ quá, đợi Kim tiên sinh tiêu diệt Hắc Thủy Câu, ta sẽ quay về trồng ruộng, cả đời này không lên núi nữa”, thợ săn cao nói.  

“Yên tâm đi, không cần đợi lâu đâu, Hắc Thủy Câu bây giờ đã bị Kim tiên sinh bao vây rồi, đợi Kim tiên sinh phái người ra tay, nhất định có thể tiêu diệt bọn chúng”.  

Thợ săn thấp nói một cách chắc nịch.  

“Hi vọng là vậy”.  

Hai người nói chuyện phiếm rồi đi lên đỉnh núi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi