XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Hải Miên
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Sau khi đổi xong quần áo và trở lại văn phòng, trên bàn của Nguyễn Tiểu Ly đã được đặt sẵn một cốc cà phê.
Nguyễn Tiểu Ly bỏ túi xách xuống rồi ngồi vào ghế, khuấy nhẹ cốc cà phê đắng. Khuấy được nửa ngày nhưng cô vẫn chưa có ý muốn uống. 
Thẩm Tinh Tuyết vừa mở máy tính vừa liếc sang phía bên kia. Cô đang chờ Nguyễn Tiểu Ly uống ly cà phê có bỏ thêm sữa tươi đó. Nghe nói Nguyễn Tiểu Ly ghét nhất là uống sữa tươi.

Thẩm Tinh Tuyết không biết vì sao mình cứ phải đối nghịch với Nguyễn Tiểu Ly, dù sao cô chỉ muốn bỏ thêm đồ vật gì đó mà Nguyễn Tiểu Ly không thích vào.
Nguyễn Tiểu Ly vừa ngửi liền biết ngay trong ly cà phê này có hương vị mà mình không thích. Cô nhẹ nhàng khuấy.
Nữ chính đã học được cách phản kháng rồi sao?
Nguyễn Tiểu Ly cầm cốc cà phê lên, chậm rãi bước qua: “Trợ lý Thẩm, cảm ơn cô đã pha cà phê giúp tôi nhé.”
Bất ngờ nhận được lời cảm ơn, Thẩm Tinh Tuyết lập tức nghi ngờ Nguyễn Tiểu Ly có ý xấu.
Quả nhiên, bàn tay đang cầm cốc cà phê của Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên nghiêng một cái, cà phê nóng trực tiếp bắn lên ngón tay của Thẩm Tinh Tuyết.
Thẩm Tinh Tuyết hét lên, nhanh chóng đẩy mạnh Nguyễn Tiểu Ly ra. Nguyễn Tiểu Ly còn cầm cốc cà phê, bị đẩy như vậy, cà phê lập tức hắt lên tay cô.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày nhưng không kêu ra tiếng, cô đặt cốc cà phê không ở trên bàn, sau đó giấu ngón tay đang bị đau vào trong tay áo.
Mọi người thấy bên này xảy ra sự cố, nhanh chóng lại đây.
“Sao lại thế này? Nguyễn tiểu thư, tay cô có bị sao không?”
“Cà phê vẫn còn nóng, Nguyễn tiểu thư, cô có bị đổ vào người không?”

Tất cả mọi người đều quan tâm đến Nguyễn Tiểu Ly, có người còn chỉ trích Thẩm Tinh Tuyết: “Thẩm Tinh Tuyết, cô làm cái gì vậy? Sao cô lại cố ý đổ cà phê vào người Nguyễn tiểu thư?”
“Tâm địa của cô sao lại ác độc như vậy, ở trước mặt bao nhiêu người mà cũng dám hắt lên người khác?”
Mấy ngón tay của Thẩm Tinh Tuyết đã đỏ lên, loáng thoáng sắp nổi cả mụn nước. Vết thương như vậy là đau nhất, thế nhưng không một ai đến an ủi và quan tâm cô, ngược lại cô còn nhận một loạt chỉ trích.
Thẩm Tinh Tuyết thừa nhận cô cố ý muốn đẩy Nguyễn Ly Kiều, nhưng rõ ràng trước đó Nguyễn Ly Kiều đã gây chuyện với cô trước!
Thẩm Tinh Tuyết: “Tôi không hắt cô ta, tôi bị bỏng nên mới phản xạ lại. Là Nguyễn Ly Kiều hắt cà phê vào người tôi, cô ta cố ý.”
“Hắt cô? Tự nhiên Nguyễn tiểu thư hắt cà phê vào cô làm gì? Nguyễn tiểu thư là người bận rộn, đâu có dư thời gian bận tâm đến cô.”
“Rõ ràng Nguyễn tiểu thư qua đây để cảm ơn cô, vậy mà cô lại cố tình đẩy người ta.”
Ở đây có nhiều người như vậy nhưng tất cả đều chân chó, đều lên tiếng cho Nguyễn Tiểu Ly. Cho dù Thẩm Tinh Tuyết có mười cái miệng cũng không nói lại đám người này, mà cô càng không thể làm lớn chuyện. Dù sao Nguyễn Ly Kiều cũng là vị hôn thê của Hoắc tổng, nếu lấy cứng đối cứng, Thẩm Tinh Tuyết sợ mình sẽ bị sa thải.

Cuối cùng Thẩm Tinh Tuyết chỉ có thể ngậm miệng, uất ức mà nhận sự chỉ trích từ mọi người. Thấy mọi chuyện đã được như ý muốn, Nguyễn Tiểu Ly lên tiếng giải tán mọi người: “Đừng cãi cọ ầm ĩ trong văn phòng, tất cả hãy về vị trí của mình đi.”
Nguyễn Tiểu Ly cũng đã lên tiếng, mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.
Bàn tay giấu trong áo của Nguyễn Tiểu Ly đã đau đến tê dại, nhưng ngoài mặt cô không có chút biểu hiện gì, không một ai nhìn ra cô đang bị thương.
Nguyễn Tiểu Ly hơi nâng cằm, cao ngạo liếc nhìn Thẩm Tinh Tuyết, sau đó cầm cốc cà phê đi ra ngoài.
Trong phòng trà không có một bóng người, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng mở vòi nước lạnh, để nó xả thẳng vào ngón tay đang sưng đỏ của mình. Nhưng đã quá muộn, cô chỉ mới nán lại trong văn phòng một lát thôi mà ngón tay đã phồng rộp cả rồi.
Tiểu Ác thấy vậy, tức giận hỏi: “Cô tránh được mà, sao lại để cho cô ta đẩy chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi