XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Thấy bộ dạng yêu thương bao che cho con mình của cha Nguyễn, Nguyễn Tiểu Ly trực tiếp chuyển qua ngồi kế bên ông, dựa người vào và nũng nịu nói: “Cha nói rất đúng. Con vẫn còn nhỏ, vẫn muốn ở với cha mẹ thêm vài năm.”
Vẻ mặt của cha Nguyễn tán đồng. Giờ phút được con gái dựa vào, ông cảm giống như khi con gái còn bé, dựa vào người ông làm nũng.

Mẹ Nguyễn bất đắc dĩ nhìn hai cha con, nhưng vẫn hỏi: “Kiều Kiều, mẹ thấy con đối với Hoắc Tịch có rất nhiều thay đổi kể từ sau khi về nước. Hiện tại con suy nghĩ thế nào? Nếu con không còn thích Hoắc Tịch thì chúng ta sẽ từ hôn. Nếu con thích thì hãy nhanh đi tranh thủ.”
Là phụ nữ, mẹ Nguyễn hy vọng con gái mình sẽ tự có định hướng cho bản thân. Cha Nguyễn cũng tò mò: “Kiều Kiều, con vẫn còn thích thằng nhóc nhà họ Hoắc kia à?”
Phải trả lời vấn đề này như thế nào đây? Nguyễn Tiểu Ly đương nhiên không thích Hoắc Tịch nhưng Nguyễn Ly Kiều thì rất thích.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai vị phụ huynh, Nguyễn Tiểu Ly mở miệng: “Thích, con vẫn thích anh ấy nhưng không còn thích điên cuồng như trước kia nữa. Con đã chọn cách thức theo đuổi khác rồi, phải giữ lại chút thể diện cho mình.”
Có thể nói, trước kia Nguyễn Tiểu Ly theo đuổi Hoắc Tịch là hoàn toàn mặc kệ mặt mũi của bản thân, một mực bám dính lấy hắn. Tình cảm lúc đó của cô rất đơn thuần và cực kỳ mù quáng.
Hiện tại, tuy Nguyễn Tiểu Ly làm nhiệm vụ như trong cốt truyện nhưng cũng sẽ có một ít thay đổi. Cô muốn giữ lại thể diện.
Nghe con gái nói vẫn còn thích thằng nhóc Hoắc Tịch, cha Nguyễn trong nháy mắt suy sụp. Mẹ Nguyễn lại cười dịu dàng: “Thích thì cứ tiếp tục theo đuổi. Nhưng Kiều Kiều à, con phải nhớ kỹ điều này. Con là con gái duy nhất của nhà họ Nguyễn, trong tương lai, toàn bộ gia sản của nhà họ Nguyễn đều thuộc về con. Bây giờ con là công chúa, sau này sẽ là nữ hoàng.” Con gái của nhà họ Nguyễn vĩnh viễn không cần phải hạ mình.
Trước đây, khi thấy con gái cưng bỏ cả lòng tự trọng theo đuổi Hoắc Tịch một cách mù quáng, mẹ Nguyễn đã đau lòng biết bao. Bây giờ con gái đã lớn, đã hiểu chuyện hơn khiến bà rất vui.
Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly tràn ngập ấm áp. Ở thế giới này, cô cảm nhận được tình thân, cảm giác này thật hạnh phúc. Nguyễn Tiểu Ly quyết định sau này sẽ sống ở nhà mình, không qua Hoắc gia nữa.
“Đi, phải đi chứ. Cô còn nhiệm vụ lấy lòng Hoắc phu nhân nữa.” Tiểu Ác đánh vỡ mộng đẹp của Nguyễn Tiểu Ly

“Tiểu Ác, ta đã hoàn thành nhiệm vụ bắt nạt nữ chính rồi, ta có thể từ chức ở Hoắc thị chưa?” 
Công ty lớn nhà cô vẫn đang chờ cô về thừa kế đó. Cô không muốn đi làm cho nhà họ Hoắc nữa.
Tiểu Ác: “Hoàn thành xong nhiệm vụ bắt nạt nữ chính trong lúc đi làm ở Hoắc Thị thì cô có thể từ chức.”
“Ừ~”
Nghĩ tới việc có thể thôi việc, tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly lập tức tốt lên trông thấy.
Mà lúc này, Hoắc Tịch lại không hay biết vị trí vị hôn phu của mình đang lung lay bên bờ vực thẳm, càng không biết người nào đó đang ước được từ chức...
Nguyễn Tiểu Ly nhớ lại nhiệm vụ Tiểu Ác giao cho cô: “Ngáng ngã nữ chính khiến tài liệu của nữ chính rải đầy đất, nhiệm vụ này đã hoàn thành. Giờ chỉ còn…”
Vì để sớm được từ chức, mới sáng tinh mơ Nguyễn Tiểu Ly đã tới công ty, chuẩn bị tìm nữ chính gây sự.

Buổi sáng trời đổ mưa, Thẩm Tinh Tuyết ẩm ướt bước vào văn phòng, tay cầm túi quần áo vẫn chưa kịp thay. Nguyễn Tiểu Ly bước tới trước mặt cô: “Trợ lý Thẩm, làm phiền cô xuống lầu ba lấy tài liệu giúp tôi.”
Nguyễn Tiểu Ly dùng giọng điệu đại tiểu thư sai Thẩm Tinh Tuyết đi lấy đồ.
Cả hai đều là trợ lý của tổng giám đốc, nói một cách chính xác thì không ai có quyền sai khiến ai. Thẩm Tinh Tuyết không muốn đắc tội Nguyễn Tiểu Ly, vả lại đi lấy tài liệu cũng chỉ là việc nhỏ, cô bèn gật đầu: “Được, thay xong quần áo tôi sẽ đi lấy ngay.”
“Tài liệu này cần gấp, cô khoan thay đồ, nhanh đi lấy tài liệu giúp tôi.”
Ở công ty, không mặc đồng phục đi làm sẽ bị trừ lương. Thẩm Tinh Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng đành để túi xuống rồi đi ra ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi