XUYÊN QUA AI NÓI TA LÀ YÊU NGHIỆT ĐÊ TIỆN

Sáng sớm 22 tháng chạp, Bách Thần thu thập thỏa đáng, cùng Tiêu Lẫm đi dạo chợ, mua đồ tết, đến Vọng Nguyệt Lâu ăn sinh nhật.

Băng Nhi vốn dĩ cũng muốn đi theo đi xách đồ vật, lại bị Tiêu Mạt lôi đi cắt giấy dán cửa sổ.

Thời điểm Tiêu Mạt kéo Băng Nhi đi còn đối Tiêu Lẫm ra hiệu “Muội chỉ có thể giúp Huynh đến đây, còn lại phải xem huynh”.

Tiêu Lẫm:……

Nha đầu này từng này tuổi lúc nào suy nghĩ cái gì.

“Chúng ta đi chợ nào?” Sau khi lên xe ngựa Bách Thần hỏi, “Là thành nam hay là thành phía bắc?”

Tiêu Lẫm nói: “Hôm nay sinh nhật ngươi, ngươi muốn đi chỗ nào dạo chúng ta liền đi chỗ đó dạo.”

Tam giáo cửu lưu tụ tập chợ thành nam khẳng định càng náo nhiệt càng có mùi vị năm mới, hàng tết lấy lợi ích thực tế là chính; chợ phía bắc khách hàng cơ hồ đều là giai cấp giàu có, bán đồ vật tinh mỹ lại sang quý, nhưng không khí đương nhiên không bằng phía nam.

Suy xét đến phải mua cho vương phủ cùng  mẹ ruột thân thể này mua đồ tết, Bách Thần nói, “Phía bắc đi, đi dạo vừa lúc tiện đường đi Vọng Nguyệt Lâu ăn cơm.”

……

Chợ phía bắc quy mô khá lớn, tổng cộng vài con phố, đường phố hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau.

Nơi này không giống thành nam ồn ào náo động chen chúc, không có thanh âm người bán hàng rong rao hàng, cũng không có tiếng cò kè mặc cả, càng không có tiếng tiểu nhị đứng ở cửa mời khách, khách nhân đều quần áo ngăn nắp, cử chỉ văn nhã, thời điểm sắp vào cửa tiểu nhị mới ra khom người nghênh đón.

Ở chỗ này, đại gia nói chuyện đều lễ phép khách khí, tuyệt không lớn tiếng ồn ào, rất văn nhã.

Bách Thần nhìn nhìn, mỗi cửa hàng nơi này đều trang hoàng đến đẹp đẽ, ngoài cửa hàng  treo đèn lồng, có cửa hàng còn thay câu đối tân xuân, chữ viết vừa nhìn là biết do danh gia viết, âm thầm phô bày bối cảnh cùng thực lực của lão bản.

Bách Thần tự nhiên có chút thấp thỏm, hắn lần đầu kiếm được chút bạc, tựa hồ đi vào cửa hàng nào đều không đủ mua.

Hay là nên từ “Của hồi môn” lấy ít bạc phòng thân.

“Ngươi muốn mua cho mẹ ngươi cái gì?” Tiêu Lẫm thấy hắn ánh mắt tựa hồ lại lâm vào mờ mịt, không khỏi mở miệng hỏi.

Bách Thần nói: “Chi phí ăn mặc ngươi cấp Hầu phủ đều đủ, kỳ thật ta cũng không biết mua cho nàng cái gì.”

Tiêu Lẫm nói: “Mua cho nữ tử, có lẽ nên mua trang sức ngọc khí, son phấn linh tinh, ta thấy mẫu thân cùng Mạt Nhi đều rất thích.”

“Khụ khụ, thì ra là thế,” Bách Thần ho khan một tiếng, “Chúng ta đi xem đi.”

Hai người đầu tiên là đi dạo mấy cửa hàng trang sức, không ngoài dự liệu của Bách Thần, trên người hắn có ít bạc, phỉ thúy vòng ngọc gì gì đó cũng miễn bàn, chỉ đủ cho hắn mua một châu thoa nạm vàng, hoặc là một bộ hoa tai phỉ thúy nho nhỏ.

Nhưng nếu mua châu thoa hoặc là hoa tai, liền một đồng cũng không dư thừa, làm sao mua lễ vật cho vương phủ……

Đối với Bách Thần, không có tiền chính là tuyệt vọng, ra khỏi cửa hàng, hắn thở dài một tiếng.

“Nhiều loại đa dạng như vậy cũng chưa nhìn trúng cái nào sao?” Tiêu Lẫm hỏi.

Bách Thần thực ngay thẳng: “Tiền không đủ.”

Tiêu Lẫm bật cười, “Ta còn tưởng rằng chuyện gì làm ngươi mặt ủ mày ê, tiền không đủ vẫn còn ta, coi trọng cái gì, mua đi.”

“Đây không phải lần đầu tiên ta nhận được bổng lộc sao, ta muốn dùng bổng lộc của mình mua.” Bách Thần nói, “Ngươi hiểu ý ta không?”

Tiêu Lẫm nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Ta lần đầu tiên săn thú chỉ săn được một con chim nhạn, phụ thân săn được con tuần lộc, người đem thịt tuần lộc chia cho ta, ta cự tuyệt, bởi vì ta chỉ muốn ăn con chim do chính mình săn được.”

“Cảm ơn ngươi.” Bách Thần thực vui vẻ Tiêu Lẫm có thể hiểu hắn, mà không phải nói “Rõ ràng có tiền hà tất phải keo kiệt như vậy.”

“Đừng khách khí.” Tiêu Lẫm nói, “Nơi này cũng có tiệm trang dức của phụ thân, nghe bọn họ nói, hình như là làm theo các phu nhân kinh thành đăc, trang sức không đáng giá tiền các nàng sẽ không mua, bởi vậy trang sức giá cả phổ biến tương đối cao. Son phấn giá cả thấp rất nhiều, trong đó không thiếu các loại thượng đẳng, muốn đi xem không?”

Bách Thần lộ ra tươi cười: “Hảo!”

……

Hai mỹ nam tử ở cửa tiệm son phấn nổi tiến nhất kinh thành lựa chọn mỹ phẩm, thật sự hấp dẫn nhiều ánh mắt, chẳng những chưởng quầy tự mình tiếp đãi, nhà giàu thiên kim tiểu thư đều mặt đỏ hồng mà trộm ngắm bọn họ.

Thẳng đến khi có người nhận ra bọn họ là Khang Vương phủ tiểu công tử cùng phu nhân, những thiếu nữ đó mới hạ tâm tư.

Chưởng quầy tỉ mỉ đề cử, Bách Thần rốt cuộc mua được đồ mới đến do thợ thủ công  Giang Nam chế tạo ra là “Mặt nếu đào lý” cùng “Kiều diễm ướt át”

-- kỳ thật chính là phấn mặt cùng son môi.

Bách Thần mỗi cái giống nhau đều mua ba phần, mẹ ruột một phần, Vương phi một phần, Tiêu Mạt một phần.

Như vậy bạc trong tay hắn vừa lúc tiêu hết, một đồng cũng không dư thừa, chỉ có thể thực xin lỗi Vương gia cùng Tiêu Lẫm.

Bạn tốt cũng không cần câu nệ với loại hình thức lễ vật này --  hắn biết Tiêu Lẫm không phải người so đo.

“Thời gian cũng không sai biệt lắm, vừa lúc đi Vọng Nguyệt Lâu ăn cơm.”

Ra khỏi cửa hàng, Tiêu Lẫm gom áo choàng nói.

Bách Thần có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Vốn dĩ là là ta mời ngươi ăn cơm, hôm nay thật là mất mặt.”

Tiêu Lẫm nói: “Không có việc gì, ngươi không cần khách khí.”

Bách Thần cười rộ lên đôi mắt cong cong, khuôn mặt nho nhỏ bị gió lạnh thổi trúng đỏ bừng, Tiêu Lẫm thế nhưng muốn sờ mặt hắn một phen -- hơn nữa tay hắn còn ma xui quỷ khiến mà duỗi ra ngoài.

Duỗi đến một nửa hắn cảm thấy không đúng,  dùng tay lại, ngay sau đó phi thường tự nhiên mà làm tư thế mời, “Bên ngoài lạnh lẽo, lên xe đi.”

Hắn thầm mắng chính mình có phải hay không điên rồi, vì sao muốn làm chuyện như vậy.

Bách Thần vừa lúc đang xem đồ vật hắn mua, không phát hiện động tác Tiêu Lẫm có một tia cứng đờ, liền đáp lại, tâm tình tốt lên xe ngựa.

Xe ngựa rất nhanh liền đi tới Vọng Nguyệt Lâu.

Khi đến tháng chạp,  sinh ý nơi này rất tốt, còn chưa tới giờ ăn cơm trưa đã hết phòng.

Cho dù là Vương gia công tử cũng chỉ có thể ở đại đường ăn cơm.

Tiêu Lẫm có chút do dự, suy xét có nên đổi nơi khác ăn cơm.

Bách Thần cảm thấy không sao cả, nhưng hắn cũng biết Tiêu Lẫm ăn cơm thích an tĩnh, không thích nghe tiếng cãi cọ ồn ào.

Vì thế hắn nói: “Nếu không chúng ta đi thôi, đổi nơi khác ăn.”

Tiêu Lẫm lộ ra tươi cười, gật gật đầu, hai người đang muốn rời đi, liền nghe thấy một đạo thanh âm quen thuộc có chút kinh hỉ mà kêu lên: “Thần đệ, Tiêu công tử!”

Bách Thần quay đầu đi, thế nhưng là Khương Hạo Sâm.

“Khương huynh?” Thật đúng là trùng hợp, hôm trước còn nghĩ nên mời bọn họ ăn cơm không, hôm nay ở chỗ này thật sự gặp.

Tiêu Lẫm:……

Khương Hạo Sâm thấy Bách Thần, cao hứng mà chạy tới, gia đinh phía sau vội la lên: “Tiểu thiếu gia, ngài đừng chạy!”

Bách Thần trừu trừu khóe miệng, trước tiên làm tư thế đỡ lấy hắn.

Không nghĩ tới lần này hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, cư nhiên ổn định không có ngã.

Sau đó hắn bắt lấy tay Bách Thần, “Thật trùng hợp a, các ngươi cũng tới ăn cơm sao?”

Tiêu Lẫm:……

“Đúng vậy, đáng tiếc không còn phòng, chúng ta chuẩn bị đến nơi khác.” Bách Thần yên lặng đem tay rút ra, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Thân thể của ngươi thế nào?”

“Độc trên người ta chậm rãi thanh trừ, hiện tại đi đường đều vững chắc rất nhiều.” Khương Hạo Sâm vẻ mặt cảm động, lại bắt tay Bách Thần, “Nếu không phải ngươi, ta có lẽ đã bị độc chết.”

Bách Thần:……

“Đừng khách khí, mọi người đều là bằng hữu.” Tiêu Lẫm tiến lên, bất động thanh sắc tách hai người bọn họ ra, “Khương công tử, ngươi một mình tới sao?”

“Ca ta mang ta tới!” Khương Hạo Sâm nói, “Không có phòng? Vừa lúc cùng chúng ta ăn đi, ta cùng ca ta hai người ăn cơm cũng rất không thú vị, bốn người náo nhiệt hơn, chúng ta cũng vừa đến không bao lâu.”

Bách Thần nhìn về phía Tiêu Lẫm, trưng cầu ý kiến hắn.

Tiêu Lẫm nội tâm rất muốn cự tuyệt, nhưng hắn biết Bách Thần thích đồ ăn Vọng Nguyệt Lâu, hôm nay lại là sinh nhật hắn……

“Được rồi.” Tiêu Lẫm nói.

……

Thời điểm Khương Hạo Nhiên thấy Tiêu Lẫm nội tâm cũng là hỏng mất, vì cái gì đệ đệ nhà mình mới đi có một lát là có thể mang về hai người, Bách Thần còn đỡ, là ân nhân nhà bọn họ, tiểu tử này cũng làm cho người ta thích, nhưng cái tên quỷ mặt đen là chuyện như thế nào!

Tiêu Lẫm cũng không muốn thấy hắn, hai người trợn trắng mắt hừ một tiếng, xem như chào hỏi.

Nhưng hai nhà đều đã giải quyết phiền toái, bởi vậy không khí lần này so lần trước nhẹ nhàng rất nhiều, lúc biết được hôm nay là sanh thần Bách Thần, Khương Hạo Nhiên còn hào khí mua một bình rượu ngon của Vòng Nguyệt Lâu mời bọn hắn.

Vọng Nguyệt Nhưỡng là do lão bản Vọng Nguyệt Lâu bí chế rượu ngon thượng đẳng, số lượng hữu hạn, có tiền cũng không nhất định mua được.

Như cũ trừ bỏ Khương Hạo Sâm, ba người đều uống rượu.

Bách Thần uống mấy ly Tiêu Lẫm cùng Khương Hạo Nhiên kính hắn chúc rượu liền xua tay tỏ vẻ ăn không tiêu.

Khương Hạo Nhiên không thuận theo, còn muốn cùng hắn uống rượu, bị Tiêu Lẫm ngăn cản.

“Đến đến đến, ngươi đến đây bất ngờ, ta đây liền cùng hắn uống.” Có lẽ là rượu quá ba tuần, Khương Hạo Nhiên nói, “Các ngươi phu thê cảm tình không tồi sao, chổ nào giống bên ngoài truyền bất kham như vậy.”

Tiêu Lẫm:……

Bách Thần:……

“Nhìn không ra ngươi uống rượu vô nghĩa nhiều như vậy.” Tiêu Lẫm hừ một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai, “Chỉ biết nói đến người khác, ngươi cũng già đầu rồi, vì sao không cưới vợ?”

Khương Hạo Sâm chẳng những không có cưới vợ, nha đầu thông phòng đều không có.



Cưới vợ? Không thú vị.” Khương Hạo Nhiên cười nói, “Nhưng nếu là Bách công tử như vậy có thể suy xét, đáng tiếc bị ngươi giành trước.”

Bách Thần biết hắn nói vô nghĩa, bất đắc dĩ nói: “Khương công tử, ngươi uống nhiều.”

“Đại ca có người trong lòng.” Khương Hạo Sâm đột nhiên nói, “Chỉ tiếc cô nương kia giống như nhiễm bệnh qua đời, đại ca liền tâm ý nguội lạnh.”

“Lắm miệng!” Khương Hạo Nhiên mắng, “Uống trà của ngươi đi.”

Khương Hạo Sâm giơ lên chén trà ngoan ngoãn uống một ngụm: “Nga.”

Quả nhiên mỗi người đều có một đoạn chuyện xưa a, Bách Thần yên lặng mà tưởng.

“Nghe nói hoa mai khai ngoài thành rất đẹp chúng ta ăn cơm xong đi ngắm hoa một chút không?” Khương Hạo Sâm đề nghị.

Bách Thần nói: “Hảo a, hôm nay cũng nhàn rỗi, vừa lúc đi ngắm hoa.”

“Không đi, chúng ta đến về nhà.” Khương Hạo Nhiên uống đến nhiều, còn không có say, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lẫm càng đen, hắn quyết đoán đem đệ đệ mang về, đừng lại làm yêu.

Khương Hạo Sâm thấy đại ca thái độ kiên quyết, chỉ phải hậm hực đáp ứng.

Bách Thần hỏi Tiêu Lẫm: “Chúng ta đi xem?”

Tiêu Lẫm cười nói: “Hảo.”

______

Edit mà gục lên gục xuống, suýt úp điện thoại vào mặt luôn ó:)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi