XUYÊN QUA CỔ ĐẠI LÀM PHU TỬ



"Lão đại, cứ tiếp tục như vậy không được a, đã qua ba bốn ngày, chúng ta mới chiêu mộ được mười mấy người, cùng một trăm danh phân bổ cho chúng ta có chút kém hơi xa a." Thường Hổ chống đầu vô lực mà nói.

"Vậy có biện pháp nào? Giấy trắng mực đen dán ở đây, nhưng mà bọn họ không muốn tới, ta còn có cách nào? Tốt xấu gì sạp chúng ta chiêu nhiều nhất." Uông Toàn bất đắc dĩ mà nói.

Mười mấy người tới kia đều là giống như khỉ ốm, nếu không phải gia cảnh bần hàn, muốn hai lượng bạc kia, phỏng chừng cũng sẽ không tới.

"Bách hộ chúng ta khi nào mới rảnh a? Ta cảm thấy vẫn là để Bách hộ chúng ta tới sạp đứng một chút liền hảo, đến lúc đó người khẳng định liền vèo vèo mà tới."
Thường Hổ ảo tưởng, đột nhiên đầu bị gõ xuống, ai da một tiếng kêu to lên.

"Tiểu tử ngươi cũng thật dám tưởng, làm Bách hộ chúng ta lại đây đứng gác? Ngươi nói thẳng ra là đứng bán sắc liền tốt." Uông Toàn khinh bỉ nhìn Thường Hổ.

Thường Hổ hừ một tiếng, không dám lại loạn tưởng.

Hắn chán đến chết mà nhìn chung quanh khắp nơi, đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc, mừng đến hắn vội vàng lôi kéo góc áo Uông Toàn.

"Ai ai ai, ngươi xem đó có phải hay không Khấu bách hộ của chúng ta? Bên người y sao còn đi theo một cái tiểu bạch kiểm đâu, người gầy như vậy." Thường Hổ hưng phấn mà hô to.

Giọng y quá lớn, thế cho nên hai người cách đó không xa đều nghe được rành mạch.

Sở Từ đứng ở bên cạnh Khấu Tĩnh mặt tối sầm, a, tiểu tử, thực hảo, ngươi thành công mà thu hút sự chú ý của ta!
"Ngươi nói cái gì đâý, mau hướng nhân gia xin lỗi." Chờ hai người bọn họ đến gần, Uông Toàn nhìn thấy sắc mặt Khấu bách hộ, lập tức lại chụp đầu Thường Hổ một chút.

Thường Hổ không rõ nguyên do, nhưng còn nghe lời mà nói câu xin lỗi.

"Vị này chính là Sở Từ Sở tú tài.

Từ đệ, y tên Uông Toàn, là thủ hạ Tổng kỳ đứng đầu của ta.

Y tên Thường Hổ, là cái tiểu binh." Lúc Khấu Tĩnh giới thiệu hai bên cho nhau, ngữ khí hoàn toàn bất đồng.

"Hai vị tráng sĩ hữu lễ." Sở Từ mỉm cười vấn an.

"Sở tú tài hảo." Hai người cũng đều câu nệ mà đáp lễ lại.


"Uông Toàn, ngươi bên này chiêu được mấy người?" Khấu Tĩnh thấy sạp vô cùng vắng vẻ, liền dò hỏi tình huống.

"Bách hộ, chổ này của ta ba ngày này chiêu sáu người, gần như là một ngày liền hai người đi." Uông Toàn có chút ngượng ngùng.

"Ít như vậy?" Khấu Tĩnh nhíu mày.

"Bách hộ, lão Hồ nơi đó chiêu năm người, Chung Báo bên kia chỉ ba cái, Đậu Bính cũng là ba cái.

Nơi này người giàu có và đông đúc, không thể so với Mạc Bắc bên kia của chúng ta khổ hàn, tham gia quân ngũ tự nhiên liền ít đi." Uông Toàn vô pháp, chỉ phải đem kết quả quan sát mấy ngày nay nói cho Khấu Tĩnh.

"Các ngươi cứ như vậy chiêu?" Sở Từ nhìn nhìn bốn phía, chỉ chỉ một khối thẻ bài dựng ở bên cạnh, phía trên dán giấy trắng viết hai chữ Trưng Binh.

"Chúng ta đều là chiêu như vậy, không đúng sao?" Thường Hổ hỏi, y thấy tiểu tú tài này mi thanh mục tú, thân thể càng là nhược giống gió thổi liền ngã, trong lòng đối với điều hắn nghi ngờ có vài phần không cho là đúng.

"Ai, các ngươi cảm thấy hẳn nên có chút sáng tạo a, bộ dáng này như thế nào có thể tìm được tên lính thích hợp? Các ngươi liền chỉ dán hai cái chữ to ở đây, người có thể nhận thức được chữ trên cơ bản đều đi đọc sách.

Nếu y không có đi đọc sách, thường là đều không biết chữ, ngươi liền dán hai cái chữ to ở chỗ này, người khác căn bản là không biết các ngươi đang làm cái gì, hơn nữa ngươi lớn lên hung thần ác sát, người khác cũng không dám tới hỏi."
Sở Từ nhưng xem như báo thù vừa rồi bị kêu tiểu bạch kiểm, Khấu Tĩnh nhìn trên mặt hắn mang theo biểu tình có chút đắc ý, nhịn không được cười.

Ta chỗ nào hung thần ác sát? Thường Hổ ủy khuất mà nghĩ.

Bất quá lời hắn nói cũng như có đúng một chút, trước đó mấy người tới kia, trên cơ bản đều là đọc qua một chút thư.

Kỳ thật tới báo danh cũng không chỉ sáu người kia, nhưng mà điều kiện trưng binh bọn họ lại không phù hợp.

Đầu tiên tuổi phải lớn hơn mười sáu tuổi, tiếp theo thân cao phải tới năm thước hai tấc trở lên mới có thể thông qua, cũng không thể quá mức gầy yếu, mấy người đưa tới kia tuy gầy, nhưng là sức lực vẫn là rất lớn, như vậy dưỡng một chút liền có thể.

Chẳng lẽ thật là nguyên nhân không nhận được chữ? Uông Toàn cùng Thường Hổ hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng là ở quân doanh học được mấy chữ, quân sư đại nhân an bài trưởng quan tới dạy, ai không hảo hảo học liền ăn một trận quyền cước.

"Vậy làm sao bây giờ đâu? Nếu không chúng ta ở chỗ này thét to vài tiếng?" Thường Hổ đề nghị nói.

Uông Toàn nhìn nhìn vài người đi trên đường, thô thanh nói: "Ngươi hô." Thường Hổ lập tức không làm, "Vì cái gì là ta hô? Lão đại, giọng ngươi lớn hơn nha, hẳn là ngươi tới hô mới đúng."

"Ngươi là lão đại hay là ta là lão đại, cái gì đều phải tự ta làm, còn muốn ngươi tiểu tử này làm gì? Mau kêu!" Uông Toàn nhấc chân ở trên mông y đá một cái.

Thường Hổ không có biện pháp, chỉ phải biệt biệt nữu nữu mà đứng ra.

Y trước thanh thanh giọng nói, sau đó lại thanh thanh giọng nói, sau đó nhỏ giọng hừ hừ, kêu một câu "Trưng binh".

"Tiểu tử ngươi có phải hay không thiếu đánh nha? Cứ gọi như ngươi vậy, có thể đưa tới người nào? Lớn tiếng chút!"
"Trưng —— binh." Thường Hổ dùng sức kêu một tiếng trưng, lúc tới từ binh lại nhỏ xuống.

"Lão đại ngươi hô đi a, dù sao ta là hô không được! Chúng ta ngẫm lại còn có biện pháp kêu gọi khác hay không a!" Thường Hổ đều muốn khóc, vừa rồi nói chuyện rất tự tại, như thế nào kêu y thét to liền biệt nữu như vậy đâu?
Sở Từ ở một bên trộm cười, làm cho Thường Hổ căm tức nhìn.

"Ngươi cái tiểu tú tài, có phải hay không cố ý trêu chọc chúng ta đâu?"
"Chính ngươi kêu không ra, như thế nào có thể trách ta đâu?"
"Vậy ngươi tới kêu!"
"Lại không phải ta trưng binh, vì cái gì muốn ta kêu?" Sở Từ tránh ở phía sau Khấu Tĩnh, tùy ý khiêu khích Thường Tiểu Hổ này.

"Quên đi, hôm nay các ngươi thu quán đi thôi, đem những người khác cũng kêu lên, cùng nhau về Khấu phủ trước đi, chờ buổi tối chúng ta lại cùng nhau nghĩ cách." Khấu Tĩnh thấy Uông Toàn cũng là không chịu mở miệng, cùng với ngồi chờ chết, còn không bằng nghĩ ra một biện pháp thích đáng, tốt nhất có thể nội trong một hai ngày đem người chiêu đủ, đến lúc đó huấn luyện một chút lại mang về, miễn cho đến lúc đó quá muộn.

.

Truyện Xuyên Nhanh
"Mặc Chi huynh, ngươi buổi tối phải đi về rồi?" Sở Từ có chút không muốn.

Khấu Tĩnh Tĩnh nhìn như trầm mặc, kỳ thật cùng hắn nói chuyện phiếm vẫn là rất hợp ý.

Mấy ngày nay buổi tối ở cùng một chỗ, Sở Từ cuối cùng cảm nhận được tư vị thắp nến tâm sự suốt đêm.

Hơn nữa Khấu Tĩnh Tĩnh việc học trình độ cũng cao, phá đề phá vừa mau vừa hảo, hắn còn muốn đi theo lại học một chút đâu.

"Từ đệ, thực xin lỗi, vi huynh quân vụ trong người, trước mắt nhân mã chưa đủ, vẫn là muốn coi chừng nhiều một chút, đợi nếu có rảnh, lại cùng hiền đệ bả tí đồng du*." Khấu Tĩnh cũng muốn cùng hiền đệ này cùng nhau trò chuyện, đọc sách.


Y phát hiện, Sở Từ chân nhân so với những gì biểu hiện bên ngoài càng thú vị một chút.

*Bả tí đồng du: Nắm tay cùng đi.

Nắm tay ở đây cũng không phải là nắm tay nhau, mà là dẫn dắt nhau cùng đi qua đường học vấn vậy.

Giữa hai người có một loại không khí nị nị oai oai (thân mật khắng khít), làm Thường Hổ nhịn không được run run nổi da gà, y nhỏ giọng mà đối Uông Toàn nói: "Lão đại ngươi xem, đây là nguyên nhân ta không thích tiểu bạch kiểm, nhìn hắn đeo theo Bách hộ chúng ta, vốn dĩ là một hán tử vô cùng chính trực sảng khoái, hiện tại biến thành như vậy."
Khấu Tĩnh cùng Uông Toàn đột nhiên trầm mặc, giọng Thường Hổ này thời điểm cần tới thì không lớn, lúc cần nhỏ thì lại giống như Thoán Thiên Hầu* muốn nức toạt lỗ tai.

Sở Từ cười như không cười mà nhìn Thường Hổ, tốt, nam nhân, ngươi lại thành công thu hút sự chú ý của ta!
*Thoán Thiên Hầu: Xuyên Thiên Rống hoặc Trùng Thiên Pháo.

Trùng Thiên Pháo, người phương bắc gọi là Thoán Thiên Hầu.

Sau khi đốt thì ở dưới đuôi phun ra một dòng khí, đẩy bay thẳng lên rất cao mang theo âm thanh rất lớn.

Sau khi hai người cùng Uông Thường cáo từ, Khấu Tĩnh theo Sở Từ hướng tới Hứa Chinh bên kia.

Hắn đi một đoạn đường, đột nhiên mở miệng nói: "Từ đệ, Thường Hổ không có ý gì xấu, y từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, đã quen nghĩ sao nói vậy."
Sở Từ quay đầu lại, nghiêng con mắt nhìn hắn: "Ngươi vì y nói chuyện, có phải hay không cảm thấy ta bụng dạ hẹp hòi, đặc biệt mang thù a?"
Khấu Tĩnh bị y công kích khóe mắt lung lay một chút, chờ sau khi hắn nghe rõ, lập tức phủ nhận: "Từ đệ, vi huynh sao lại có cái loại suy nghĩ này? Ta chỉ là không muốn làm ngươi không vui thôi."
Sở Từ cười khúc khích: "Mặc Chi huynh, ngươi lo lắng nhiều, ta chính là thấy tiểu hài tử đáng yêu, trêu chọc y một chút thôi."
Tiểu hài tử? Đáng yêu?
Khấu Tĩnh nhíu mày, nói: "Ngươi đừng thấy y cái dạng này, kỳ thật y năm nay cũng đã mười chín."
Mười chín còn không nhỏ sao? Sở Từ trước tưởng tượng, sau đó mới phản ứng lại, chính mình hiện giờ cũng mới mười chín tuổi.

Hắn cười hai tiếng, sau đó nói: "Hóa ra lớn như vậy, như thế nào tính tình lại cùng Sở Tiểu Viễn nhà ta không khác gì mấy đâu.

Phía trước chính là nhà Hứa tiên sinh, ngươi cùng ta cùng đi đi, ta nhìn xem có thể hay không đem ngươi cũng mang đi vào làm quen y một chút."
Khấu Tĩnh gật đầu, đi theo hắn cùng nhau đi tới ngoài cửa nhà Hứa Chinh.

Sở Từ gõ lên cửa, bên trong hán tử trung hậu mở cửa liền nói: "Sở thiếu gia, ngươi trực tiếp vào đi thôi, lão gia ở hậu viện đâu."
"Không vội, Hứa tiểu ca, ngươi có thể hay không giúp ta cùng lão gia tử thông báo một tiếng, nói ta còn có một vị hảo bằng hữu bồi cùng nhau tới, hắn cũng muốn bái phỏng một chút lão gia tử, không biết có được không?"
"Được, ta đây liền đi vào thông báo."
"Cái gì? Hắn hôm nay còn mang theo bằng hữu tới? Này hỗn tiểu tử, cật bất liễu hoàn đái nhân lai đâu trứ tẩu?*" Hứa Chinh thì thầm tự nói, "Thôi, ngươi đem người mang vào đi."
*Cật bất liễu hoàn đái nhân lai đâu trứ tẩu?: Ăn không hết còn dẫn người tới gói đem đi.

So sánh không biết đại cục, nếu điều gì đó không xong hoặc tạo thành kết quả xấu hậu quả cần phải tự mình thừa nhận.


Ở đây muốn nói, Sở Từ gây ra dắt Tĩnh Ca Ca tới chịu trận vậy.

"Vâng."
Khấu Tĩnh đi theo Sở Từ đi vào bên trong, lúc nhìn thấy hậu viện bố trí thực đặc biệt, trong lòng cũng cảm thấy thực thoải mái, bọn họ xuất thân quân lữ, kỳ thật cũng là không quá quen với hoàn cảnh thói quen lộn xộn.

Hứa Chinh vừa thấy Khấu Tĩnh liền híp mắt đánh giá, Sở Từ sợ Hứa Chinh lát nữa nói Khấu Tĩnh trên mặt sẹo không đối xứng, liền chắn ở trước mặt Hứa Chinh, giới thiệu nói: "Hứa tiên sinh, vị này chính là bằng hữu của ta, họ Khấu tên Tĩnh tự Mặc Chi.

Mặc Chi huynh, đây là Hứa tiên sinh."
"Tiểu tử ra mắt Hứa tiên sinh." Khấu Tĩnh khom lưng, làm một cái lễ thư sinh.

"Phụ thân ngươi, có phải hay không kêu Khấu Cần Công?"
Khấu Tĩnh sửng sốt một chút, trả lời nói: "Tiên phụ húy Mẫn tự Cần Công, nếu Hứa tiên sinh nói không sai, đó chính là phụ thân ta."
"Tiên phụ? Phụ thân ngươi y......"
"Tiên phụ bệnh nằm trên giường hồi lâu, rồi sau đó giá hạc tây khư."
"Trời đố anh tài a, y tuổi tác so với ta còn nhỏ, nhưng lại so với ta sớm tiến học, năm đó y ở trên Thi Đình làm văn chương, ta còn bái đọc qua đâu." Hứa tiên sinh có chút cảm hoài.

Khấu Tĩnh nhắc tới tiên phụ, cảm xúc cũng có chút mất mát.

Sở Từ đưa tay chạm vào hắn an ủi.

"Ta thấy ngươi một thân khí thế lăng nhiên, nói vậy không phải muốn hướng ta lãnh giáo học vấn đi?"
"Tiểu tử nhiều lần nghe Từ đệ đối tiên sinh khen ngợi không thôi, trong lòng ẩn ẩn sinh kính ý, cố mạo muội tới chơi, còn mong tiên sinh không lấy làm phiền lòng."
"Không sao, tiểu tử ngươi rất biết ăn nói, chỉ là, Sở tiểu tử trong miệng có thể nhắc tới ta thì có chút lời gì hay?" Hứa Chinh nhìn về phía Sở Từ, thấy hắn lấy lòng cười, cũng không hề nói thêm cái gì, mà là trực tiếp bắt đầu xem văn chương Sở Từ.

Hắn một bên lật xem, một bên trong miệng còn hỏi chuyện Khấu Tĩnh, Khấu Tĩnh cũng vô cùng trầm ổn, bị hỏi đến cũng không giấu giếm, nghĩ như thế nào liền nói như thế đó.

Sở Từ bội phục mà nhìn hai người này, hắn còn tưởng rằng bản thân văn chương đã làm khá tốt, không nghĩ tới cùng chân chính bác học chi sĩ so sánh, vẫn là có rất nhiều chỗ theo không kịp.

Sở Từ cầm lấy cây bút bên cạnh, đem đối thoại hai người ký lục xuống dưới, an an tĩnh tĩnh mà làm một cái bàng thính giả.

(Người nghe diễn thuyết không đc nói)
Hậu viện yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng hỏi đáp, theo tiếng gió càng truyền càng xa.

Ba người ngồi vây quanh một chỗ, không khí thế nhưng vô cùng hài hòa.

Khi hậu nhân dò hỏi chổ ở cũ đại nho, cũng may mắn được nhìn thấy mấy pho tượng này, bọn họ mặt mang mỉm cười, phảng phất như chưa bao giờ rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi