XUYÊN QUA THÚ THẾ BÁC SĨ THÚ Y Ở THẾ GIỚI THÚ NHÂN


Phúc Nhạc cũng biết ý tưởng của mình hơi không thực tế, cho dù cậu có là người xuyên qua có bàn tay vàng thì cũng không phát minh ra nổi cái tủ lạnh.
Nhưng rồi nghĩ lại, nếu Joe thật có thể làm được kháng thì mùa đông hẳn cũng tốt lên nhiều rồi.
Tiễn bước Beica, Phúc Nhạc theo thường lệ đi làm cỏ tưới nước cho thảo dược, nhưng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy trong phòng Haren bên cạnh đi ra hai người, đúng là Whorf cùng với giống cái lúc trước.
Phúc Nhạc đứng ở cửa đánh giá một chút, nhỏ hơn Haren một ít, ngũ quan cũng thực nhu hòa, có vẻ càng thêm thanh tú, nếu không muốn nói là giống cái này nãi du tiểu sinh (ngọt ngấy, một người đàn ông trẻ tuổi nhưng không nam tính), Haren chính là một thiếu niên anh tuấn, phong cách chênh lệch khá lớn.

Phúc Nhạc tâm tư vẫn thích Haren nhiều hơn một chút, dù sao giống cái này có vẻ...!có chút nữ tính quá.
Haren đứng ở cửa mặt sa sầm tiễn khách, ngược lại giống cái kia cười đến dị thường sáng lạn, xem ra tâm tình tốt lắm, Whorf tuy rằng bản mặt vẫn như cũ nhưng Phúc Nhạc cảm thấy hắn hình như có chút ủ rũ.
Hai người đi xa rồi Phúc Nhạc mới đi đến bên người Haren, vỗ vỗ bạn tốt vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm phương hướng Whorf ly khai: "Làm sao thế, mất hứng hả?"
Haren chẹp chẹp miệng, trở về phòng.
"Whorf đến làm chi?" tâm tình hóng hớt của Phúc Nhạc lại cháy hừng hực, làm hết vụ nhổ cỏ tưới nước rồi, linh lợi chắp tay sau mông đi theo Haren vào phòng.
"Nói lời cảm ơn." Haren buồn rầu chỉnh lý đồ vật, rầu rĩ nói rằng: "Hình như hắn biết cây cỏ nhà tôi giúp hắn."
"Vậy cậu còn không vui vẻ?" Phúc Nhạc buồn bực, Whorf chẳng lẽ đã nói gì đó không nên nói sao?
"Người bên cạnh kia...!Là người trong lòng hắn đi." Haren ngồi một bên thấp giọng nói, có vẻ rất là mất mát: "Rất xinh đẹp a..."
Phúc Nhạc nhăn nhăn cái mũi, nhìn Haren bộ dáng thất hồn lạc phách có chút bất mãn: "Ai nói? Haren mới xinh đẹp nè!"
Haren nở nụ cười, nhưng thoạt nhìn có chút đắng: "Làm sao có thể."
"Cậu thích Whorf à?" Phúc Nhạc không đành lòng nhìn cậu ta ra vẻ thất tình, đơn giản làm rõ: "Thích thì nói cho hắn đi, cậu không nói thì làm sao biết hắn không thích cậu?"
Haren bị Phúc Nhạc nói hoảng sợ, sắc mặt đỏ bừng, nhanh chóng xua tay: "Không được!"
"Vì cái gì không được?" Phúc Nhạc nhướng mày: "Thân thể của cậu rất nhanh sẽ khỏe mạnh, đến lúc đó cùng những giống cái khác như nhau, có thể theo đuổi thú nhân mình thích, vì cái gì không đi tìm Whorf?"

"Rõ ràng là Kissin xinh đẹp hơn chứ...!Hắn làm sao có thể chọn mình." Haren cúi đầu nhỏ giọng nói thầm.
Phúc Nhạc hơi bị tiếc rèn sắt không thành thép, người này thoạt nhìn tùy tiện, thì ra không khác mình là bao, đều không tin tưởng tình yêu!
"Được rồi." Haren không muốn nhiều lời, khoát tay nói: "Hiện giờ không phải tôi tốt lắm sao? Đừng nói gì với hắn nha!"
Phúc Nhạc nhịn không được lắc đầu, Whorf cũng thật là, ngốc y như nhau! Ai biết anh đang theo đuổi người ta chứ!
Haren "quyết giữ ý mình" khiến Phúc Nhạc cho tới trưa đều không yên lòng, trong đầu cứ nghĩ nên làm thế nào tác hợp cho hai đứa đầu gỗ này.

Đặc biệt sau khi mình cố lấy dũng khí thẳng thắn bày tỏ với Joe thì cậu càng cảm thấy tình cảm trân quý phải nắm chặt trong tay mình, để tránh ngày sau hối tiếc không kịp, nếu còn như vầy, không khéo hai người này sẽ thật sự bỏ qua nhau?
Giữa trưa lúc Joe tới đón, Phúc Nhạc rất nghiêm túc nói ra lo lắng của mình.
Joe nghĩ nghĩ nói: "Rất nhanh thì đến tụ hội mùa thu hoạch, lúc đó là lúc thú nhân cùng giống cái có thể đưa quả rượu cho đối tượng mình ngưỡng mộ trong lòng, Whorf hẳn là sẽ hành động đi."
Phúc Nhạc có chút hoài nghi: "Không nhất định chứ? Hắn trầm mặc như vậy, hôm nay ngay cả cảm ơn cũng định nhờ em chuyển lời.

"
Joe nghe xong cũng sửng sốt, có chút bất đắc dĩ, Whorf quả thật rất trầm mặc.

Joe trầm tư một lát, nghĩ ra một biện pháp.
"A Nhạc, chuyện Haren sắp khỏi bệnh hẳn, có thể truyền ra ngoài không?" Joe mở miệng hỏi.
Phúc Nhạc gật gật đầu: "Đương nhiên có thể chứ, có nhân sâm bồi bổ, rất nhanh là có thể điều dưỡng trở lại.


Cơ mà...Có tất yếu không?"
"Như vậy thì vào lúc đại hội, hẳn sẽ có rất nhiều người theo đuổi Haren đi." Joe khẽ cười: "Whorf không có khả năng không nóng nảy, một khi Haren biểu hiện ra dù chỉ chút xíu hảo cảm với người khác, y nhất định sẽ ngồi không yên, chạy tới khiêu chiến."
"Thật sao?" Phúc Nhạc mở to hai mắt nhìn: "Sẽ không phải là tự mình yên lặng bi thương sau đó chúc Haren cùng những người khác hạnh phúc sao?" Phim truyền hình không phải đều diễn vậy sao!
"Làm sao có thể." Joe bật cười, xoa xoa đầu Phúc Nhạc: "Thú nhân sẽ không yếu đuối như vậy, chẳng sợ đối phương không thích chính mình, cũng muốn khiêu chiến với thú nhân khác, cố gắng tranh thủ một lần."
Phúc Nhạc nghe xong điều này mới yên tâm, nếu đến lúc đó Whorf còn không hành động, vậy thì cũng bó tay rồi.
Giải quyết xong "họa lớn trong lòng", bước chân Phúc Nhạc cũng nhẹ đi ba phần, cười tủm tỉm mà lôi kéo Joe về nhà.

Sau lần đầu tiên dắt tay nhau xong, Phúc Nhạc cảm thấy tay cầm tay cũng không có gì thẹn thùng, dù sao nơi này không có phụ nữ, tất cả mọi người thích đàn ông, cũng sẽ không bị cho là biến thái, nghĩ như vậy, Phúc Nhạc liền thản nhiên hơn nhiều, cũng học được cách chủ động nắm tay Joe, nhớ lại bộ dáng ngốc nghếch trong kinh hỉ xen lẫn cả không thể tin của đối phương, thật thú vị mà.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Kanya cùng Casar cũng đang thảo luận chuyện tụ hội vụ mùa của bộ lạc, Phúc Nhạc chưa tham gia bao giờ, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
"Chú ơi, đại hội khi nào thì bắt đầu?" Phúc Nhạc bê cái bát đặc chế của mình hỏi.

Nơi này không có lịch, mọi người tính toán ngày đều dựa theo thời tiết, ví như trận tuyết đầu tiên rơi xuống chính là bắt đầu mùa đông, trước khi mùa đông chấm dứt sẽ đổ 1 trận tuyết lớn, lúc cuối xuân sẽ có kì mưa thật to, sau đó trời liền nóng lên, mùa thu đến khi lá cây bắt đầu ngả vàng.
"Đại khái chính là mấy ngày nữa đi." Kanya cười nói: "Suối nước bắt đầu trở nên dồn dập, thời điểm lượng nước đột nhiên tăng mạnh cũng chính là thời điểm đại hội thu hoạch."
Sống nhiều năm như vậy, bọn họ cũng mơ hồ dự cảm được khi nào trời chuyển mùa.
"Thế đại hội thì làm những gì ạ?" Phúc Nhạc lại hỏi, chẳng lẽ là người toàn thôn tụ tập lại ăn một bữa cơm?
"Hoạt động rất nhiều nha." Kanya lại nói tiếp cũng hưng trí bừng bừng, bởi vì lần đại mỗi năm một lần là ngày hội long trọng nhất đối với bọn họ, tất cả mọi người đều rất chờ mong, hoạt động cũng có nhiều kiểu nhiều loại.
"Đầu tiên chính là bình chọn ra thú nhân trẻ tuổi dũng mãnh nhất cùng giống cái được hoan nghênh nhất." Kanya giới thiệu nói: "Những thú nhân, giống cái không có bạn lữ cũng có thể tham gia."

"Giữa các thú nhân chính là khiêu chiến và tỷ thí với nhau, còn các giống cái thì phụ trách nấu cơm, cơm nhà ai ngon nhất là có thể được phần tốt nhất trong các con mồi thú nhân săn được."
Phúc Nhạc nghe xong gật gật đầu, nghe rất sôi động nha, rất giống là liên hoan lửa trại...
"Joe năm trước là thú nhân lợi hại nhất đó." Kanya chớp mắt cười nói: "Nếu có thú nhân khác không phục, năm nay cũng có thể khiêu chiến Joe.

Cơ mà Joe đã thắng rất nhiều năm rồi!"
"A? Vậy đánh nhau có thể bị thương hay không?" Phúc Nhạc bật người khẩn trương lên, loại tỷ thí giống võ đài này chẳng phải rất nguy hiểm sao? Những người này đều là dã thú a dã thú! Một vuốt tát xuống là có thể da tróc thịt bong!
"Ha ha, yên tâm đi, năm nay Joe sẽ không tham gia.

Trừ phi có người theo đuổi con." Kanya rầu rĩ nở nụ cười: "Một khi có thú nhân theo đuổi con, Joe làm bạn lữ tương lai, nhất định phải tiếp thu khiêu chiến, cái này không thể không ứng chiến." Tuy rằng tỷ thí là tự nguyện, nhưng đấu tranh giữa những người theo đuổi thì lại không đơn giản như vậy.
"Nếu con cự tuyệt những thú nhân khác, Joe cũng phải tiếp thu khiêu chiến?" Phúc Nhạc cau mày hỏi.
Kanya cùng Casar đều yên lặng gật đầu, lòng tự trọng của thú nhân rất lớn, không cho phép chính mình lùi bước, vì bạn lữ mà chiến đấu, đều khiến người ta tự hào.
Phúc Nhạc mím môi, rất bá đạo ! Cậu không dám nhìn Joe bị thương.
"Đừng lo." Nhìn Phúc Nhạc khẩn trương như vậy, Joe trong lòng ấm áp, thấp giọng an ủi.
"Thua...!Sẽ như thế nào?"
"Không sẽ như thế nào cả, nếu Joe thua, mà con lại không lựa chọn người thắng cuộc kia, mọi người nhiều lắm thì sẽ cười nhạo con chọn một thú nhân yếu ớt mà thôi." Kanya nhún nhún vai nói, thoạt nhìn cũng không đồng ý lắm với loại chuyện này, chỉ cần mình thích là tốt rồi, cần phải là người lợi hại nhất cơ chứ?
"Vậy anh không cần phải liều mạng!" Phúc Nhạc khuyên bảo Joe: "Thua cũng không sao, em sẽ không chọn người khác đâu!" Nói giỡn! Dù có bị cười nhạo cả đời cậu cũng không chọn thú nhân khác đâu! Cường đại thì thế nào? Chính mình tự thấy Joe đối với mình tốt nhất, những người khác dù tốt cũng không liên quan!
Joe mỉm cười, cầm tay Phúc Nhạc, không trả lời.
Buổi chiều đến phòng khám, Phúc Nhạc cũng không có chuyện gì, lượn lờ quanh phòng khám, bởi vì lo có người đến xem bệnh tìm không thấy mình, không dám đi xa.
Từ khi phát hiện sân sau nhà Haren có đầy nhân sâm cùng linh chi, Phúc Nhạc liền cảm giác sâu sắc thế giới này kỳ ba (khó tin, tuyệt vời/ nghĩa mạng là kỳ quái), hiện tại dưỡng thành thói quen kỳ quái, luôn thích đi loanh quanh, nhìn xem có chút dược liệu nào hay không.
Phụ cận quảng trường ngoại trừ chợ thì không có phòng ở nào khác, cực kì trống trải, toàn bộ lạc thành hình tròn lấy quảng trường làm trung tâm hướng ra phía ngoài phân tán, ngoài cùng là một mảnh núi, cũng rất xanh um tươi tốt, bao phủ bởi thảm thực vật cùng cây cối rậm rạp.


Phúc Nhạc hỏi qua Joe, không có gì nguy hiểm.
Bộ lạc lúc ấy chọn sinh sống ở nơi này cũng là có nguyên nhân, ngọn núi nhỏ này tuy rằng không có cao ngất trong mây, độ dốc cũng thoải, trẻ nhỏ cũng leo được, không có tính phòng ngự dã thú nhưng xét thấy nơi này tứ phía núi vây quanh, suối nhỏ kéo dài không dứt, hơn nữa chung quanh địa thế bằng phẳng, cho nên chỉ cần an bài đầy đủ thủ vệ tiến hành giám thị và tuần tra tại chỗ cao độ thì đã chiếm được ưu thế địa lý có lợi cho cảnh giới.
Một khi có quái vật nào lớn, đứng trên núi sẽ nhìn thấy không sót thứ gì.

Cứ như vậy, bộ lạc thú nhân khác hoặc là rất nhiều dã thú muốn đánh lén cũng rất khó khăn, cứ như vậy bộ lạc cũng an toàn hơn nhiều.
Phúc Nhạc cũng lần đầu tiên lại đây, mấy ngày hôm trước cách khá xa, cho rằng ngọn núi nhỏ này không cao bao nhiêu, hôm nay đi đến chân núi, mới phát hiện cũng không phải quá thấp, bò lên cũng mất thời gian.
Phúc Nhạc nghĩ vẫn là đi lên núi một chút, nói như vậy, thứ tốt trên núi tương đối nhiều.
Phúc Nhạc vừa đi vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên, thật sự thấy được một ít thảo dược, đều dùng để trị những bệnh thông thường như sài hồ, hoàng liên linh tinh.

Tuy rằng không có Thiên Sơn Tuyết Liên loại kỳ trân khiêu chiến nhận thức của cậu có chút mất mát, nhưng tóm lại là vẫn có thu hoạch.
Chủng loại hạt giống trong tay cậu cũng không phải đặc biệt nhiều, dù sao những tật bệnh của loài người thiên kì bách quái, thảo dược càng đủ loại, ngẫm lại năm đó quyển bách thảo đề cương, một quyển sách đủ để đập chết người, mới biết hiện giờ Phúc Nhạc trữ hàng ít đến đáng thương.
Huống chi ngộ nhỡ có người mắc bệnh quái lạ gì đó thì sao, lúc ấy cậu còn có thể lâm trận mới mài gươm lại chạy lên núi tìm thuốc chắc?
Đương nhiên là phải thừa dịp bây giờ còn thanh nhàn, tận lực truy tìm đủ loại dược liệu.

Đại đa số dược liệu phơi nắng rồi sau này cũng bảo tồn được lâu, không lo bị hỏng.
Bất quá đi đến giữa sườn núi, một trận gió nhẹ thổi qua, bên tai truyền đến tiếng tất tất tốt tốt, trong không khí vờn qua mũi một mùi thơm ngát, khiến người đắm chìm trong đó.
Nhìn xung quanh, thu hoạch cũng không nhỏ, Phúc Nhạc vuốt cây đại thụ đang tản ra mùi hoa quế này, tính toán có nên ngắt ít hoa về làm bánh hoa quế hay không, cũng không biết có độc hay không...
Vào thời khắc này, chung quanh loạn ngắm đột nhiên bắt được hình ảnh một thứ rất quen thuộc, Phúc Nhạc nhíu mắt lại, nhìn lại chỗ cách tay trái mình không xa kia, không phải là...
Phúc Nhạc còn chưa kịp chạy tới xác nhận, đột nhiên nghe được tiếng vỡ vụn nho nhỏ, không khỏi sửng sốt, dừng cước bộ quay đầu lại nhìn qua hướng phát ra thanh âm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi