XUYÊN THÀNH THỜI XƯA CẨU HUYẾT TRONG SÁCH TRA A


Lâm Thanh Hàn nhìn lướt qua phòng khách, thấy một bộ chăn gối được xếp gọn gàng được đặt trên sô pha.

Ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, hình như cô không nói địa điểm liên hoan cho Thẩm Tiện?
"Nhưng tôi nhớ không lầm là hôm qua tôi không có nói địa chỉ liên hoan cho cô biết đi?" Lâm Thanh Hàn có chút nghi ngờ, chuyện xảy ra hôm qua cô thật sự nhớ không rõ.
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, cười giải thích: "Tối hôm qua em say nên không nhớ rõ, đương nhiên là em nói địa chỉ cho tôi rồi, nếu không sao tôi biết đi chỗ nào tìm em?".
Nghĩ cũng đúng, nếu không phải cô nói cho Thẩm Tiện địa chỉ, Thẩm Tiện làm sao biết được cô ở đâu mà tìm, Lâm Thanh Hàn lập tức không còn nghi ngờ nữa.
Thẩm Tiện rửa bàn tay đang dính đầy bột, nói với Lâm Thanh Hàn: "Đi tắm một cái, thay quần áo đi, hẳn là dính đầy mùi rượu, tôi lấy quần áo của tôi cho em mượn".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện vì chính mình bận trước bận sau, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn".
Thẩm Tiện không nghe rõ, vừa tìm quần áo vừa ló nửa cái đầu ra, hỏi: "Cái gì?".
Lâm Thanh Hàn xấu hổ nhìn sang nơi khác, lắc đầu nói: "À, không có gì".
Chỉ một lát sau Thẩm Tiện liền đưa quần áo cho Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, đều là quần áo mới, em tạm thời mặc nó đi".
"Được", Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Thẩm Tiện, ôm quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Một lát sau Thẩm Điềm cũng tỉnh, vừa dậy liền muốn đi tìm mẹ, Thẩm Tiện đang đặt rau củ lên bàn, Thẩm Điềm gấp gáp chạy đến ôm đùi Thẩm Tiện hỏi: "Mommy, mẹ đâu? Tối hôm qua Mommy đáp ứng Điềm Điềm đón mẹ về".
"Mẹ đang ở đây đâu".

Lâm Thanh Hàn nói, vừa lau tóc vừa đi tới, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm lập tức từ trên đùi Thẩm Tiện chuyển qua đùi Lâm Thanh Hàn, nhe hàm răng nhỏ ra, nói: "Mẹ, Điềm Điềm nhớ mẹ, ôm một cái ~".
"Được, mẹ ôm làm nũng tinh một cái".

Nói xong khom lưng ôm Thẩm Điềm lên.
"Tới ăn cơm đi Thanh Hàn".

Thẩm Tiện bên này đã chuẩn bị sẵn cho mỗi người một chén mì sợi.
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu với Thẩm Tiện, để Thẩm Điềm ngồi lên ghế nhỏ của bé, "Điềm Điềm ngoan ngoãn ăn sáng, được không?".
"Dạ, Điềm Điềm đói bụng".

Vừa nói xong đã cầm muỗng nhỏ của bản thân lên ăn mì, chớp mắt liền thấy hai cái má nhỏ căng phồng lên.

Lâm Thanh Hàn cũng đói bụng, tối qua ở bữa tiệc cô căn bản không ăn được mấy miếng liền say hôn mê bất tỉnh, cho đến bây giờ bụng đều trống rỗng, không khỏi ăn nhiều một chén.
Thấy Lâm Thanh Hàn ăn xong bữa sáng, Thẩm Tiện đi vào phòng bếp lấy một đi nước mật ong đặt trước mặt Lâm Thanh Hàn: "Sợ em còn đau đầu nên giúp em pha một ly, nếu còn không thoải mái thì xin nghỉ một ngày đi".
Lâm Thanh Hàn rũ mắt nhìn ly nước mật ong còn đang bốc khói, lắc đầu nói: "Không có gì, bây giờ không còn đau nữa, cảm ơn".
"Lần sau đừng uống nhiều như vậy, với lại, nói địa chỉ cho tôi sớm một chút, tôi đi đón em, nếu không Điềm Điềm sẽ lo lắng".


Thẩm Tiện dặn dò, cười cười nhìn Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Điềm ngước mặt lên, chen vào nói: "Đúng vậy, hôm qua Điềm Điềm đợi mẹ rất lâu".
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu, "Được, nếu có lần sau tôi sẽ báo trước".
Cô bưng ly lên uống một ngụm nước mật ong, nước vừa đủ độ ấm, hẳn là Thẩm Tiện pha ấm giúp cô, Lâm Thanh Hàn lại nhìn Thẩm Tiện một cái, không nói gì nhưng trong lòng rất phức tạp.
Mà Thẩm Tiện bên này thấy được con số trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn từ -50 trở thành -40.
Sau khi ăn cơm sáng, Lâm Thanh Hàn đi làm còn Thẩm Tiện phụ trách ở nhà chăm Thẩm Điềm, vì là cuối tuần nên nhà trẻ nghỉ học, Thẩm Tiện dẫn nhóc con về nhà, nhóc con ngoan ngoãn tự minh xem phim hoạt hình, Thẩm Tiện cùng nhóc con ngồi trên sô pha nhưng thứ cô xem lại là thị trường chứng khoán trên notebook.
Trong khoảng thời gian này cô mua di động, mua notebook, tiêu hơn mười ngàn đồng, trong tay còn dư lại một trăm ngàn, Thẩm Tiện nhìn Mooncoin xu thế, phát hiện không tăng giá trị, giá mua vào giống như mấy hôm trước, cô chỉ chừa lại hai mươi ngàn, dùng tám mươi ngàn mua Mooncoin.
Lâm Thanh Hàn đi đến đơn vị làm việc, Hàn Nhụy đi qua hỏi: "Thanh Hàn, tối qua chị có sao không, chị uống say quá, đáng lẽ em và bác sĩ Lục đang chuẩn bị cùng nhau đưa chị về nhưng vợ trước của chị đi đến, em thấy chị không bài xích cô ấy nên giao chị cho cô ấy chăm sóc".

Hơn nữa tối qua cô còn cảm thấy Thẩm Tiện rất nuông chiều Lâm Thanh Hàn? Ánh mắt và động tác theo bản năng đều không lừa được người khác, Hàn Nhụy cảm thấy Thẩm Tiện còn rất chu đáo, đương nhiên những lời này Hàn Nhụy không nói ra.

"Chị không có việc gì, nhưng mà chị say lại làm phiền mọi người rồi".

Lâm Thanh Hàn cười cười nói.

"Đều là đồng nghiệp, nói cái gì làm phiền không làm phiền".

Hàn Nhụy cười, lôi kéo Lâm Thanh Hàn vào phòng.
Vào giờ cơm trưa, Lâm Thanh Hàn và Hàn Nhụy đang ăn cùng nhau, Lục Kiến Bạch tìm nửa ngày mới nhìn thấy bóng dáng Lâm Thanh Hàn, trải qua chuyện ngày hôm qua, anh ta có rất nhiều câu muốn hỏi Lâm Thanh Hàn nhưng lại không có tư cách để hỏi, dựa vào tính cách của Lâm Thanh Hàn, Lục Kiến Bạch sợ sau khi làm rõ, ngay cả làm bạn với Lâm Thanh Hàn cũng làm không được.
Ổn định tinh thần, Lục Kiến Bạch cười đi đến chỗ hai người, "Thanh Hàn, Hàn Nhụy, hai người chỗ này có ai ngồi không, tôi lại đây ngồi ké".
Hàn Nhụy cười cười, "Ngồi đi, chỉ có hai tụi em, không có người khác".

Đều là đồng nghiệp, không lẽ trực tiếp từ chối?
Hàn Nhụy nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn, thấy Lâm Thanh Hàn không có biểu tình gì khác lạ, lại nhớ đến bộ dáng chị ấy ôm Thẩm Tiện tối qua, Hàn Nhụy cảm thấy Lục Kiến Bạch xong rồi, đi sai đường.
Lục Kiến Bạch bưng mâm ngồi xuống, vừa ăn vừa nửa đùa nửa thật hỏi: "Thanh Hàn, tối hôm qua em ổn không? Vợ trước của em nói đến đón em về, nói con gái ở nhà chờ em nên chúng tôi mới để cô ấy đưa em về".
"Ừm, ngày hôm qua uống nhiều quá, cảm ơn hai người chăm sóc tôi".

Lâm Thanh Hàn lễ phép trả lời, cũng không nói đến Thẩm Điềm.

Lục Kiến Bạch thấy Lâm Thanh Hàn không muốn nói cũng không có biện pháp hỏi tiếp, đành phải thôi, tìm một ít đề tài nhẹ nhàng nói chuyện, nhưng phần lớn đều là Hàn Nhụy và Lục Kiến Bạch nói, Lâm Thanh Hàn đa phần đều trầm mặc nghe hai người nói.
Buổi chiều, Thẩm Tiện cùng Thẩm Điềm chán muốn chết, một lớn một nhỏ đều mặc áo hình bò sữa ngủ, cả hai đều ngủ rất ngon, lúc Lâm Thanh Hàn về nhà thấy phòng khách không bóng người nên đi vào phòng ngủ, vừa vào liền thấy hai con bò sữa, một lớn một nhỏ, đang ngủ ngon trên giường, tư thế còn rất giống nhau, đều trương bụng ra mà ngủ.
Lâm Thanh Hàn cũng không biết mình bị làm sao, thấy bộ dạng của hai người này, khuôn miệng không tự giác cong lên, nhưng mà nghĩ đến Thẩm Tiện mỗi ngày không đi làm, thở dài, người này hiện tại không quan hệ gì với cô, cô không nên nhọc lòng suy nghĩ.
Sợ Thẩm Điềm buổi tối ngủ không được, Lâm Thanh Hàn đi đến mép giường ngồi xuống, nhè nhẹ đẩy Thẩm Điềm, nhỏ giọng nói: "Điềm Điềm, tỉnh tỉnh, không nên ngủ tiếp, nếu không buổi tối ngủ không được".
Thẩm Điềm mơ màng mở mắt, thấy Lâm Thanh Hàn ngồi trước mặt liền ôm cánh tay Lâm Thanh Hàn làm nũng: "Mẹ~".

"Mẹ đây, không ngủ, buổi tối ngủ tiếp, được không?", Lâm Thanh Hàn nói, sờ sờ khuôn mặt Thẩm Điềm.
Thẩm Tiện cũng tỉnh giấc, vừa mở mắt liền nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện xấu hổ nhìn sang nơi khác, giải thích nói: "Tôi với Điềm Điềm 5 giờ mới ngủ, kỳ thật cũng ngủ không bao lâu".
Lâm Thanh Hàn một bên ôm Thẩm Điềm một bên nói với Thẩm Tiện: "Tôi cũng không nói là không cho cả hai ngủ, nhưng mà lần sau cô nhớ đừng cho Điềm Điềm ngủ ngày nhiều quá, ban đêm con ngủ không được".

Lâm Thanh Hàn nói xong lại hối hận, Thẩm Tiện chỉ tạm thời ở chỗ này mà thôi, nói với cô ấy mấy chuyện này làm gì? Thở dài, không suy nghĩ nữa.
Thẩm Tiện rời giường, đi vào phòng bếp bận rộn, Lâm Thanh Hàn đưa một con mèo bông cho Thẩm Điềm chơi rồi đi vào phòng bếp, từ khi Thẩm Tiện vào đây ở, cô đã nhiều ngày không vào phòng bếp, cô không hy vọng Thẩm Tiện ở nơi này trở thành thói quen của bản thân.
Lâm Thanh Hàn dựa vào cửa phòng bếp nói: "Hôm nay để tôi nấu cơm, cô chơi với Điềm Điềm đi".
"Không cần, để tôi làm đi, em đi làm một ngày vất vả, chơi với con đi", động tác trên tay Thẩm Tiện cũng không dừng lại, một bên rửa rau một bên nói.

Lâm Thanh Hàn nhíu mày, cuối cùng mở miệng nói: "Kỳ thật, cô không cần làm vậy Thẩm Tiện, tôi không biết, cũng không muốn biết tại sao trong khoảng thời gian này cô trở nên tốt hơn, chuyện Lâm Chí Tân cô giúp tôi tôi rất cảm ơn, nhưng mà chúng ta đã ly hôn, cô lại là Alpha, cho nên qua một đoạn thời gian, cô có thể dọn ra khỏi đây sao?".
Thẩm Tiện đang rửa rau khựng lại, trong lòng không tránh khỏi mất mát, cô vốn cho rằng việc cô làm ít nhất có thể làm Lâm Thanh Hàn có cái nhìn khác về cô, nhưng cô đã xem nhẹ tổn thương nguyên thân đem lại cho Lâm Thanh Hàn, con gái còn nhỏ, dỗ dành một chúng là có thể thân thiết với cô, nhưng Lâm Thanh Hàn đã bị nguyên thân khiến cho cả người đầy gai nhọn, đám gai này không chỉ đâm vào người có ý lại gần Lâm Thanh Hàn mà cũng đâm vào chính bản thân cô ấy.
Thẩm Tiện hiểu được cảm giác của Lâm Thanh Hàn, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày đều ở chung với nhóc con, nếu cô không được nhìn thấy nhóc con, thật sự rất nhớ.

Thẩm Tiện gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, cũng sẽ không ăn vạ ở đây không chịu đi, chờ đến khi chuyện của Lâm Chí Tân được giải quyết, tôi tự nhiên sẽ dọn đi, Thanh Hàn, em đừng nặng nề chuyện này, tôi thật sự không có ác ý".
Lâm Thanh Hàn thẳng mắt Thẩm Tiện, trầm mặc thật lâu, lời nói dạng này cô nghe quá nhiều lần, trống rỗng hứa hẹn cô không thể tin, chỉ cảm thấy không thú vị.
Lâm Thanh Hàn xoay người đi về phòng khách, Thẩm Tiện thở dài, gai nhọn trên người Lâm Thanh Hàn đều từ xương thịt mọc ra, muốn nhổ chúng xuống nói dễ hơn làm, huống chi từng chiếc gai đều là nguyên thân tự tay đâm vào người cô ấy.
Lâm Thanh Hàn phản ứng như vậy Thẩm Tiện cũng không tức giận, cô ấy sợ lại chịu tổn thương một lần nữa, dứt khoát đem tất cả mọi người ngăn cách bên ngoài, Thẩm Tiện lại cảm thấy đau lòng cho Lâm Thanh Hàn, rõ ràng là người khác làm sai nhưng người chịu nhiều tổn thương nhất lại là cô ấy, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ dùng hành động chứng minh cho Lâm Thanh Hàn thấy cô thật sự thay đổi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi