XUYÊN THÀNH THỜI XƯA CẨU HUYẾT TRONG SÁCH TRA A


Thẩm Tiện không chừa đường sống cho Dư Thanh Uyển, rất nhanh đã gửi video quay được ở cửa công ty cho luật sư, cô muốn để Dư Thanh Uyển biết rõ, cô không phải kẻ nịnh bợ theo đuổi cô ta như trước kia.
Nhóc con sau khi biết được món tôm hùm đất, luôn nói bóng nói gió với Thẩm Tiện, "Mommy, mấy tôm tôm đỏ đỏ kia chúng ta khi nào đi ăn?".
Thẩm Tiện bật cười nói: "Không phải đã nói với con rồi sao? Cái đó rất cay, Điềm Điềm không thể ăn".
Nhóc con ngồi trong ngực Thẩm Tiện, mắt trông mong nhìn cô, "Nhưng mà, tối hôm qua Điềm Điềm nằm mơ thấy tôm tôm ~".

Nhóc con giống như không muốn từ bỏ, tiếp tục nói.
"Mommy làm cho con tôm tôm loại khác được không? Cũng ăn rất ngon, so với tôm tôm màu đỏ ăn còn ngon hơn".

Thẩm Tiện chỉ có thể tiếp tục lừa dối nhóc con.
"A, Điềm Điềm trước đó chưa ăn qua sao?".

Nhóc con quả nhiên bị hấp dẫn.
Thẩm Tiện gật gật đầu, thấy nhóc con bị hấp dẫn, tiếp tục nói: "Chưa ăn qua, món này gọi là tôm hấp muối, mommy làm rất ngon, làm cho Điềm Điềm ăn được không?".
Nhóc con vừa nghe ăn ngon liền lập tức thỏa hiệp, "Dạ, Điềm Điềm muốn ăn".

Lâm Thanh Hàn tắm rửa xong bước ra liền nhìn thấy Thẩm Tiện và con gái, một lớn một nhỏ nhìn điện thoại đang mưu đồ bí mật gì đó.
Lâm Thanh Hàn buồn cười đi qua, thò lại gần nhìn điện thoại Thẩm Tiện, cười nói: "Hai mẹ con mấy người muốn làm gì đó?".
"Mommy muốn làm tôm tôm hấp muối cho Điềm Điềm, đang mua tôm tôm cho Điềm Điềm".

Nhóc con vui vẻ ngửa mặt lên nói.
Lâm Thanh Hàn gãi gãi cằm nhỏ của con gái, cười khẽ nói: "Ừ, mua cho con, mommy đều sắp chiều hư con, muốn cái gì cho cái đó".
Nhóc con ở trong ngực Thẩm Tiện cọ cọ, hai má lúm đồng tiền lộ ra ngoài, "Điềm Điềm thích mẹ, thích mommy ~".
Thẩm Tiện nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cười nói: "Con thích ăn ngon thì đúng hơn đi? Mèo nhỏ ham ăn.

Đã mua tôm xong, lát nữa liền làm cho Điềm Điềm ăn, được không?".
"Ừm ừm".

Nhóc con dính vào ngực Thẩm Tiện cọ cọ.
Lâm Thanh Hàn nhìn tương tác giữa hai người, trong mắt cô đều là ý cười, đây là điều mà mấy tháng trước cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Chỉ một lát sau shipper đã giao tôm tích và muối biển đến.
Thẩm Tiện đầu tiên bỏ muối biển, hoa tiêu, vỏ quế bỏ vào nồi xào đều, rửa sạch sẽ tôm tích vừa mua, sau đó dùng giấy khô thấm sạch nước trên thân tôm, rải vào nồi nửa phần muối vừa mới xào lúc nãy, sau đó đặt tôm tích lên trên, cuối cùng là lấp thêm một tầng muối biển lên trên tôm, sau đó hấp vài phút là xong rồi.
Không được bao lâu thì mùi hương của tôm đã bay ra không khí, nhóc con đã sớm bị hương thơm hấp dẫn mà đi đến, Thẩm Tiện sợ ở trong bếp đụng trúng nhóc con nên kêu nhóc con ngồi chờ trên chiếc ghế nhỏ ngoài phòng bếp.
Thấy tôm hấp muối của Thẩm Tiện đã gần xong, Lâm Thanh Hàn cũng bắt đầu xào đồ ăn, chỉ một lát sau, cả bàn đã tràn đầy đồ ăn.
Tôm tích không dễ lột vỏ, Thẩm Tiện dứt khoát dùng cái muỗng giúp nhóc con cạo sạch phần thịt tôm bỏ vào chén cơm, nhóc con ăn không ngừng nghỉ.
Thẩm Tiện thấy tay đã dơ, sẵn tiện giúp Lâm Thanh Hàn lột mấy con tôm, "Thanh Hàn, nếm thử xem tôi làm ngon không?".
"Ừm, chị cũng ăn mấy món tôi làm nhiều một chút".

Lâm Thanh Hàn cười nói.
Sau khi ăn cơm tối, Thẩm Tiện sợ nhóc con ăn nhiều không tiêu hóa, quyết định cùng nhóc con đùa giỡn một hồi, hai người ở phòng khách chạy tới chạy lui, Thẩm Tiện xem nhóc con như mèo con mà đùa giỡn chạy nhảy.
Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn hai người, lắc lắc đầu, thật không biết Thẩm Tiện ở công ty có bộ dạng thế nào? Lúc chơi với con trông không khác gì đứa trẻ lớn xác.
Trời tối hơn một chút, sau khi hai người dỗ nhóc con đi ngủ, Lâm Thanh Hàn ngồi trong phòng khách xem TV, Thẩm Tiện thì lại ôm laptop xem mấy căn hộ gần đây, mười triệu cho Thẩm Văn Khang còn cần thêm hai tháng nữa, nhưng tiền đổi nhà mới Thẩm Tiện đã có sẵn trong tay, giá nhà ở thành phố Lâm Hải cũng không cao, trên cơ bản sẽ dao động ở mức 7000 đồng một mét vuông, Thẩm Tiện muốn chọn một khu dân cư tốt một chút, diện tích nhà ở cũng lớn một chút thì càng tốt, đủ để nhóc con chạy nhảy, luôn ở nhà thuê cũng không phải cách tốt.
Thẩm Tiện lựa chọn một hồi, sau đó chạy đến nhà bếp hâm nóng sữa bò, Lâm Thanh Hàn chơi điện thoại, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn vào màn hình laptop, sau đó liền thấy trên màn hình đang hiển thị giao diện của một ứng dụng mua bán nhà, Lâm Thanh Hàn căng thẳng, không tiếng động nhích lại gần laptop, phát hiện mấy trang web đang hoạt động đều là những web mua bán nhà, trong lòng chợt đau một chút, cho nên, Thẩm Tiện muốn mua nhà dọn ra ngoài ở sao? Vậy cô và Điềm Điềm thì sao?

Lâm Thanh Hàn tưởng tượng đến việc Thẩm Tiện muốn đi liền có chút rối loạn, rõ ràng đang ở chung với nhau rất tốt, vì sao Thẩm Tiện đột nhiên muốn đi, hơn nữa chị ấy rõ ràng rất tốt với cô và Điềm Điềm, người một nhà ở chung với nhau không tốt sao? Tại sao muốn dọn đi? Hay là chị ấy có người khác?
Chỉ một lát sau Thẩm Tiện đã từ phòng bếp bước ra, trên tay là hai ly sữa bò, Lâm Thanh Hàn giả vờ bình tĩnh không nhìn Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện cười cười đưa ly sữa bò qua, "Thanh Hàn, uống ly sữa bò trước khi ngủ có lợi cho cơ thể".
Lâm Thanh Hàn bây giờ còn lo lắng cái gì tốt hay không tốt cho cơ thể? Cô rất muốn hỏi Thẩm Tiện một câu là, đang ở đây rất tốt tại sao muốn dọn đi, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được, nói đến cùng, cô cảm thấy Thẩm Tiện có ý với bản thân cũng chỉ là một mình cô tự suy đoán, mà dựa vào quan sát mấy ngày gần đây ở chung với nhau, Thẩm Tiện giống như thật sự không có ý gì khác với cô, Lâm Thanh Hàn nguyên bản chạm nhẹ vào ly, hiện tại lại gắt gao nắm chặt cái ly, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn nắm chặt cái ly như vậy thì hoảng sợ, trong ly là sữa bò cô vừa mới hâm lại, bây giờ vẫn còn nóng.
Thẩm Tiện nhanh chân đi đến chỗ Lâm Thanh Hàn, đưa tay kéo lấy cái ly trong tay Lâm Thanh Hàn ra, trong giọng nói mang theo hoảng loạn, "Thanh Hàn, em làm gì vậy? Cái ly còn đang nóng, đưa tay tôi xem".
Thẩm Tiện nói, sau đó bẻ nắm tay Lâm Thanh Hàn ra, cũng may thời gian cầm ly không dài, bàn tay phải của Lâm Thanh Hàn chỉ đỏ lên một chút.
Thẩm Tiện vẫn còn không yên tâm lắm, vừa lôi kéo Lâm Thanh Hàn đứng dậy vừa nói: "Đi, mau lấy nước lạnh hạ nhiệt độ".
Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dạng Thẩm Tiện sốt ruột lo cho cô thì trong lòng càng chua sót, vì sao vô duyên vô cớ Thẩm Tiện lại muốn xem nhà mới?
Thẩm Tiện lôi kéo Lâm Thanh Hàn đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rồi kéo tay Lâm Thanh Hàn vào, để nước chảy một lúc mới cầm khăn lau khô tay cho Lâm Thanh Hàn, lại cẩn thận nhìn nhìn tay cô, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "May là thời gian không dài, hẳn là không có việc gì, Thanh Hàn, vừa rồi em làm sao vậy? Cái ly nóng như vậy mà em nắm chặt cũng không phát giác ra?".
"Không có việc gì, vừa rồi tôi không có cầm chặt".

Lâm Thanh Hàn có chút thất thần trả lời.
"Em cẩn thận một chút".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, "Tôi có chút mệt mỏi, đi ngủ trước".


Nói xong thì nhanh chóng đi về phòng.
Thẩm Tiện nhìn bóng dáng Lâm Thanh Hàn, có chút không hiểu được, xoay người đi vào phòng khách, ly sữa bò cô giúp Thanh Hàn hâm lại Thanh Hàn còn chưa uống đâu, Thẩm Tiện đành phải một mình ừng ực uống hết hai ly sữa bò.
Uống sữa xong, Thẩm Tiện có chút căng bụng, dứt khoát ngồi xuống tiếp tục xem nhà ở, cuối cùng nhìn trúng một căn hộ ở cách trung tâm thành phố không xa, diện tích 140 mét vuông, bên cạnh chính là trường tiểu học tốt nhất trong thành phố Lâm Hải, tiểu học Lâm Hải, dọn qua bên kia ở không chỉ dễ dàng di chuyển mà còn có thể chuẩn bị trước cho việc nhóc con đi học sau này, hơn nữa căn hộ đã được trang hoàng, mua một ít thiết bị gia dụng là có thể vào ở ngay, Thẩm Tiện nhớ kĩ địa chỉ hiện trên điện thoại, dự định kiếm thời gian rảnh đi qua đó nhìn thử, dù sao vị trí, ánh sáng này đó vẫn nên đi xem trực tiếp mới biết được.
Làm xong tất cả, Thẩm Tiện lại tiếp tục tìm kiếm gia dụng, sau đó mới cảm thấy dạ dày đã tiêu hóa xong hai ly sữa, đứng dậy đi về phòng.
Lâm Thanh Hàn thật ra vẫn chưa ngủ, lúc Thẩm Tiện đi về phòng, Lâm Thanh Hàn cũng biết.
Cho nên Thẩm Tiện ở phòng khách ngồi lâu như vậy là để xem nhà mới? Muốn dọn đi nhanh một chút, rời bỏ cô, rời bỏ Điềm Điềm sao?
Lâm Thanh Hàn cố nén nước mắt, nói với bản thân phải kiên cường, trước kia không có Thẩm Tiện ở cạnh, cô và Điềm Điềm cũng trải qua rất tốt, không phải sao? Nếu Thẩm Tiện phải đi thì cũng là hợp tình hợp lý, chị ấy cho Điềm Điềm 100 ngàn tiền học phí, cũng coi như đã kết thúc nghĩa vụ nuôi nấng, hơn nữa hai người đã ly hôn, dù cho Thẩm Tiện có thích Điềm Điềm hơn nữa mà không có cảm giác gì với cô, cô cũng không có khả năng buộc Thẩm Tiện ở cùng một nhà với cô mãi.
Đêm nay Lâm Thanh Hàn cũng không biết bản thân ngủ lúc nào, lăn qua lộn lại suy nghĩ nếu trong nhà không có Thẩm Tiện sẽ trở thành bộ dạng như thế nào, tuy Thẩm Tiện chỉ dọn lại đây được mấy tháng nhưng chị ấy rất chu đáo, nếu có mặt Thẩm Tiện, chị ấy nhất định sẽ không để cô dậy sớm nấu bữa sáng, việc nhà chị ấy cũng làm rất nhiều, còn đưa đón cô và Điềm Điềm đi học đi làm, lúc cô hoặc nguy hiểm hay sinh bệnh chị ấy đều ở bên cạnh chăm sóc cô....
Buổi sáng, lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh lại sắc mặt trắng đến dọa người, Thẩm Tiện thò lại gần sờ sờ trán Lâm Thanh Hàn, có chút lo lắng nói: "Thanh Hàn, sắc mặt của em rất kém, có chỗ nào không thoải mái không, hay là hôm nay xin nghỉ, đừng đi làm, sức khỏe quan trọng".
Lâm Thanh Hàn không muốn nghe Thẩm Tiện nói, dứt khoát chui vào ổ chăn lần nữa, không để ý đến Thẩm Tiện, Thẩm Tiện chỉ cho là Thanh Hàn đồng ý lời cô nói, gọi điện cho bệnh viện giúp Lâm Thanh Hàn xin nghỉ.
Nhóc con thấy Lâm Thanh Hàn không thoải mái cũng không làm phiền Lâm Thanh Hàn, ngoan ngoãn ăn bữa sáng, sau đó được Thẩm Tiện đưa đi nhà trẻ, trên đường về, Thẩm Tiện nhờ Phương Tĩnh Lan giúp cô đón nhóc con, để nhóc con ở nhà Phương Tĩnh Lan một đêm, bản thân mới có tinh lực để chăm sóc Thanh Hàn.
Thẩm Tiện tiếp tục gọi cho hai người thư ký, sắp xếp lại công việc trong công ty, sau đó vội vàng chạy về nhà.
Lúc Thẩm Tiện quay về, trong nhà rất im ắng, Thẩm Tiện nghĩ Lâm Thanh Hàn hẳn là còn ở trong phòng, cô đổi giày, lặng lẽ đẩy cửa vào phòng ngủ, vừa vào liền thấy Lâm Thanh Hàn chôn bản thân ở trong chăn ngây người.
Thẩm Tiện có chút lo lắng đi qua, ngồi xuống mép giường cạnh Lâm Thanh Hàn, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Hàn, em làm sao vậy? Hôm qua tôi đã thấy em mất hồn mất vía? Em có tâm sự gì sao?".
Lâm Thanh Hàn bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện, chống cánh tay ngồi dậy, hốc mắt ửng đỏ, mở miệng hỏi: "Thẩm Tiện, có phải chị muốn mua nhà mới không?"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi