XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Hôm đó, tuyết rơi rất nhiều, các thú nhân cũng không ra ngoài săn thú, mọi người cùng người bộ lạc Hoang Nguyên Hầu ngồi vây quanh trước lò sưởi trong căn nhà gỗ của tộc trưởng, tuy ngôn ngữ bất đồng, nhưng ngươi nói ngôn ngữ của ngươi, ta nói ngôn ngữ của ta, lại trò chuyện rất vui vẻ. Không biết vì nguyên nhân gì, từ sáng sớm thức dậy, Chiêu vẫn rất hưng phấn, đầu tiên nó tìm Tiêu Đồ và Húc cùng nhau đùa giỡn, tới khi ồn áo tới mức hai ca ca chịu không nổi, nó lại chạy tới chạy lui trong bộ lạc, tìm vài con thú con bị cái lạnh làm cho chui ở trong lòng a mạt, a phụ để chơi đùa.

Bởi vì trong bộ lạc rất an toàn, cộng thêm giác quan của mấy người Bách Nhĩ nhạy bén, trước khi nguy hiểm tới có thể nhận biết, huống chi còn có Ân, nên người lớn cũng không có trói buộc trẻ con, mặc cho nó chơi đùa. Nào biết vừa mới xao nhãng liền xảy ra chuyện.

Rõ ràng một khắc trước còn thấy nó tự cố bắt lấy cái đuôi vung qua vung lại của mình, đợi tới khi lấy lại *** thần thì đã không thấy tăm hơi đâu, vốn là không ai để ở trong lòng, nhưng mà đợi tới khi ăn tối lại vẫn không thấy nó xuất hiện, lúc này mọi người mới cảm thấy có chút không ổn, vội vàng đi tìm người, nhưng sau khi lật hết cả bộ lạc, lại không nhìn thấy bóng dáng của thằng bé đâu.

Bởi vì gió tuyết quá lớn, người trong bộ lạc đều ở trong nhà gỗ của mình, lông của Chiêu lại có màu tuyết trắng, nên không có ai chú ý nó đi đâu. Thấy sắc trời đã tối, nếu không mau chóng tìm nó về, ở ban đêm rét buốt này, tất cả mọi người đều không dám nghĩ tới hậu quả.

Bách Nhĩ chỉ cảm thấy chân tay mình lạnh lẽo, cho dù là ở trận chiến tàn khốc nhất của kiếp trước cũng không khiến y sợ hãi như vậy. Đồ từng rơi xuống núi, rồi mất tích đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng y, lúc này Chiêu lại đột nhiên biến mất, khiến y lập tức phát hiện mình thật ra đã là chim sợ cành cong, biết rõ cần phải bình tĩnh, thế nhưng không sao làm được, cái suy nghĩ đáng sợ cứ dâng lên, đè nén thế nào cũng không được.

“Đừng lo lắng, có thể là nó ham chơi nên chạy ra xa, ta sẽ nhanh chóng tìm con trở về.” Đồ cũng rất nóng vội, thế nhưng khi cảm nhận được bàn tay buông thõng xuống của Bách Nhĩ không thể khống chế mà run rẩy, thật lâu vẫn không lên tiếng, nhất thời hắn cảm thấy đau lòng không thôi, phải biết từ lúc quen nhau tới nay, vô luận gặp phải tình huống gì, cho dù là bản thân bị trọng thương, Bách Nhĩ vẫn có thể bình tĩnh đối phó, nay lại vì đứa con mà rối loạn trong lòng, có thể thấy được y lo lắng, sợ hãi biết bao nhiêu. Vì thế hắn vươn tay ra, kéo y vào lòng, ôm chặt lấy, trầm giọng an ủi, đồng thời quyết định, sau khi tìm được Chiêu, phải đánh thật mạnh vào mông nó một trận.

Bách Nhĩ túm lấy cánh tay của hắn, ngón tay siết chặt như kìm sắt, nếu không phải Đồ đã có thể chống đỡ được sức lực của y, thì chỉ e rằng cánh tay của hắn lúc này đã bị siết gãy. Sau một lúc lâu, Bách Nhĩ vẫn không nói gì, chỉ là đẩy hắn ra ngoài.

Đồ hiểu ý, hóa thành hình thú, mang theo đám Tát đi ra ngoài bộ lạc. Đồng thời bộ lạc Hoang Nguyên Hầu cũng phái một nhóm thú nhân chuyên qua lại ở nơi hoang dã, cầm đuốc đi tìm. Bách Nhĩ đứng tại chỗ, nhìn họ biến mất trong mưa tuyết, mãi tới khi bên tai vang lên tiếng gọi khe khẽ của Tiêu Đồ, y mới lấy lại *** thần.

“A phụ có thể ngửi được mùi của Chiêu, a mạt đừng lo lắng.” Tiêu Đồ giữ chặt tay Bách Nhĩ, trong mắt hiện lên lo lắng, là vừa lo lắng cho đệ đệ chạy lung tung khắp nơi, vừa lo lắng cho a mạt nhà mình.

“A mạt, cho con đi tìm đi, con cũng có thể ngửi được mùi của Chiêu.” Lông mày của Húc nhíu chặt lại, xin Bách Nhĩ mãi. Lúc nãy nó đã xin Đồ, thế nhưng dĩ nhiên là Đồ không cho phép.

Bách Nhĩ vẫn không nói gì, nắm tay hai đứa con, đi trên nền tuyết dâng tới đầu gối, quay về nhà gỗ. Dựa theo tính cách của y, lúc này y cần tự mình ra tìm kiếm, thế nhưng y biết bây giờ mình quá hoảng loạn, đi cũng chỉ thêm phiền, nên mới ở lại một mình, cần làm cho bản thân bình tĩnh lại trong chốc lát.

Vừa tiến vào trong phòng, đút cho hai đứa con ăn chút đồ, sau đó Bách Nhĩ liền khoanh chân ngồi bên đống lửa, nhắm mắt lại. Tiêu Đồ và Húc không dám lên tiếng quấy rầy y, dù cho trong lòng tụi nó nôn nóng tới muốn phát khóc, nhưng cũng chỉ biết nhìn nhau. Chỉ chờ Bách Nhĩ lên tiếng, hai đứa sẽ xông ra ngoài.

Thật lâu sau, Bách Nhĩ rốt cuộc mở mắt, nhìn về hai đứa con ngoan ngoãn, ngồi im bên cạnh y, cầm lấy một chiếc áo choàng bằng da thú, khoác lên cho Tiêu Đồ, thấp giọng, chầm chậm nói “Đi thôi, chúng ta đi tìm Chiêu.”

Vừa nghe lời này, Húc lập tức hóa thành hình thú, rũ rũ bộ lông, tư thế đã sẵn sàng chuẩn bị từ lâu. Khóe môi Bách Nhĩ hiện lên nụ cười nhẹ, nhưng rất nhanh liền biến mất, một tay dắt Tiêu Đồ, một tay xoa đầu Húc, sau đó đứng lên, đi ra cửa. Có điều y không lập tức ra ngoài bộ lạc, mà là mang theo hai đứa con tới trước nhà gỗ lúc trước mọi người tụ tập.

Lần cuối cùng thấy Chiêu chính là ở đây, nên vô luận nó đi đâu, cũng cần phải từ nơi này đi ra. Tuy rằng nói tuyết rơi rất nhiều, có thể che hết dấu vết, thế nhưng nếu cẩn thận tìm, hẳn là có thể tìm ra chút manh mối. Đây là điều đầu tiên y nghĩ tới sau khi mình tỉnh táo lại.

Mượn hai cây đuốc của chủ nhân nhà gỗ bên cạnh, Bách Nhĩ bắt đầu nửa quỳ trên mặt đất trước nhà gỗ, nghiêm túc bới ra từng lớp tuyết, cẩn thận kiểm tra. Tìm như thế rất tốn thời gian và công sức, thế nhưng cuối cùng vẫn có chút tác dụng. Trước cửa có vô số người giẫm lên, dấu chân đã mờ từ lâu, thế nhưng ở góc bên phải dưới mái hiên, lúc cào lớp tuyết bung nở ở trên lại tìm được một dấu chân nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo. Từ kích thước dấu chân và hình dạng chỉ có hai đứa có thể để lại.

“Con có đi qua đây không?” Bách Nhĩ hỏi Húc, sắc mặt bình tĩnh, thế nhưng trong lòng y vô cùng lo lắng, chỉ sợ nghe được câu trả lời thừa nhận.

“Không ạ, con vẫn đi theo bên cạnh a mạt mà.” Húc lắc đầu, lại gần ngửi thử, sau đó nó vui mừng nói “Là của Chiêu.” Đại tuyết sẽ che lấp mùi, cộng thêm ở đây nhiều người qua lại, mùi của Chiêu đã không ngửi ra từ lâu, thế nhưng dấu chân như vậy vẫn có thể phân biệt rõ mùi.

Dù như thế, trong lòng Bách Nhĩ vẫn không hề thoáng thả lỏng ra, bởi vì dấu chân này rất có khả năng là lúc trước Chiêu chơi đùa trong bộ lạc để lại. Cho nên y lại nhìn mặt tuyết chỗ khác, sau khi không nhìn thấy dấu chân của Chiêu, mới tiếp tục truy tìm từ phía bên phải này. Rốt cuộc không có khiến y tiếp tục thất vọng, chuỗi dấu chân kia liên tục ra ngoài bộ lạc, kéo dài về hướng thung lũng trong một ngọn núi. Hiện nay đã có thể khẳng định là tự Chiêu rời đi chứ không phải gặp kẻ bất chính.

Ra khỏi bộ lạc một đoạn, không bị ảnh hưởng mùi của những người khác, Húc bắt giữ được mùi của Chiêu càng nhanh chóng và chuẩn xác hơn. Dù cho đã bị tuyết che lấp như có như không, cảm nhận giữa hai huynh đệ cùng bào thai không thể nào xóa được. Chỉ bằng cảm giác loáng thoáng, Húc đã dẫn Bách Nhĩ và Tiêu Đồ đi lên thung lũng, tiến vào rừng núi bên cạnh.

“Cái thằng ương bướng kia, một mình chạy vào khu rừng này làm gì.” Càng chạy Bách Nhĩ càng cảm thấy ngực mình vừa siết lại vừa đau nhức, nhịn không được mà tức giận mắng.

Lúc này bởi vì không cần phải quỳ xuống đất, cào từng lớp tuyết lên, nên Tiêu Đồ đã được Bách Nhĩ bế vào lòng, nghe vậy bé không khỏi rụt cổ lại, cảm thấy tiểu đệ nhà mình quả thật đáng bị mắng, sao lại nghịch ngợm như thế chứ. Ngược lại Húc tập trung tìm kiếm mùi của Chiêu trong không khí, nên tự nhiên sẽ không để ý chung quanh, vì thế nó không có suy nghĩ gì.

Lại truy tìm thêm một canh giờ nữa, dù thỉnh thoảng được Bách Nhĩ ôm vào lòng ủ ấm cho, nhưng Húc vẫn có chút chịu không nổi, tốc độ của nó càng ngày càng giảm. Bách Nhĩ đau lòng đến mức vài lần muốn buông tay, nhưng bởi vì lời nói của Húc mà khiến y không thể không tiếp tục.

“Con tìm như vậy so với phụ thân cào từng lớp tuyết nhanh hơn rất nhiều. Con ở cùng phụ thân, lạnh chút, mệt chút cũng không sao. Thế nhưng một mình Chiêu ở trong núi, lại rét lạnh như vậy, có thể tìm nó sớm được khắc nào, nó cũng chịu bớt chút khổ.” Húc nói. Còn lời trễ một khắc Chiêu liền chịu thêm một phần nguy hiểm, nó lại không nói ra. Nó không nói, nhưng sao Bách Nhĩ lại không biết, cho nên trái tim y mới có thể kiên cường mà không ngăn nó lại. Có điều Bách Nhĩ cũng không đặt hết gánh nặng lên Húc, mà dựa vào dấu chân phỏng đoán hướng Chiêu đi, trước tiên đến phía trước xem xét dấu vết trên nền tuyết, nếu tìm được dấu chân của Chiêu, thì có thể giảm bớt sức lực cho Húc, cũng có thể tiết kiệm thời gian.

Cứ như thế điều tra hơn nửa đêm, trong rừng cây chồng ảnh, phía trước mơ hồ hiện ra một vách núi cao chót vót đan vào mây.

“A mạt, bên kia.” Húc giơ một chi trước lên, chỉ về phía vách núi, sau đó ngã bịch xuống nền tuyết. Trái tim Bách Nhĩ đập mạnh lên, vội vàng ôm Húc vào lòng, phát hiện nó chỉ là do quá mệt thôi, y mới thoáng thả lỏng ra. Vừa dùng nội công làm ấm cơ thể cho Húc và Tiêu Đồ, y vừa nhanh chóng chạy qua vách núi bên kia. Mà bên đó, Đồ mang theo Hạ và Phong cũng chạy lại, bởi vì lúc ở trong rừng núi tìm kiếm, ngửi thấy mùi của Chiêu mà tìm tới.

Hai bên gặp nhau ở trước vách núi, còn chưa kịp nói gì, thì thấy một thứ tròn tròn, mũm mĩm, cả người phủ kín hoa văn rực rỡ đang ủi mình ở dưới vách núi, không biết là nó muốn chui vào trong hay là chen ra ngoài. Hoa văn trên người nó vô cùng kỳ lạ, trong màn đêm, chỉ dựa vào ánh tuyết liền có thể tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến người ta thấy rõ ràng.

Mọi người im lặng một lát, cuối cùng vẫn là Đồ đột nhiên chạy tới, tha đứa bé kia đi ra, hóa ra là một đứa bé béo ú được quấn da thú có hoa văn. Cái mà mọi người nhìn thấy tròn tròn lúc trước chính là mông của đứa nhỏ.

Bị Đồ đột nhiên ngậm ra, đứa bé hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy Bách Nhĩ, nó lập tức vui mừng kêu lên “A mạt!”

“Chiêu!” Đồng thời cùng y gọi ra tiếng còn có Tiêu Đồ và Húc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi