XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Sau một thời gian rất dài, Mạc đều chỉ cho rằng bên cạnh mình có thêm một người nữa, những mặt khác tựa hồ không thay đổi gì. Nhưng mà không thể phủ nhận là có một người bên cạnh dù cho không thể nào nói chuyện với đối phương, kể cả thỉnh thoảng nói chuyện khiến người ta thà rằng xem như y không nói lời nào vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy không còn cô đơn. Mạc thường cảm thấy hai người giống như bạn đồng hành chứ không phải bạn đời, mãi tới ngày tai họa kia xảy ra.

Thần thú tức giận, núi lở đất rung. Mạc mang theo Hoang vẫn lưu lạc khắp nơi bên ngoài, cũng không tính trở về bộ lạc Bách Nhĩ. Tựa hồ rời đi càng lâu càng sợ hãi trở về, dù cho trong lòng ngày càng nhớ nhung đi nữa. Hoang không quan tâm là đi tới đâu, y lớn như thế này cũng chỉ có hai nguyện vọng, ban đầu là ăn no, sau này là làm bạn đời của Mạc. Hiện tại đều đạt được nên y rất thỏa mãn. Thời gian đó mưa to liên miên, đi đường không tiện nên hai người tạm thời ở lại một núi đá. Mỗi ngày ngoại trừ săn thú cũng không có chuyện gì khác để làm, may mà hai người đều chịu được sự cô quạnh nên cũng không thấy nhàm chán.

Ngày đó thần thú tức giận, Mạc mang theo Hoang đội mưa rời khỏi nơi cư ngụ. Thực tế, vài ngày trước hắn liền cảm thấy tim mình đập thình thịch, dự cảm có cái gì đó nguy hiểm sắp xảy ra, cho đến khi đi săn thú nhìn nơi nơi đều là dã thú cùng với các loài bò sát rất nhỏ và công trùng rất ít khi nhìn thấy đang hốt hoảng chạy trốn, liền biết nơi này không thể ở lại, vì thế hắn lập tức dẫn Hoang chạy nhanh về hướng dã thú chạy trốn.

Dọc đường, các loài côn trùng, dã thú tranh nhau tháo chạy, đầy khắp núi đồi, chỉ cần hơi chậm một chút liền có thể bị đạp thành thịt nát. Đến lúc này, chẳng còn ai quan tâm đến ai, dù cho thiên địch chạy qua trước mắt cũng làm như không thấy, giữa thú ăn cỏ và thú ăn thịt tự nhiên lại sống yên ổn với nhau. Trong đầu tất cả các sinh vật này ngoại trừ trốn cũng chỉ là trốn mà thôi.

Tốc độ của Mạc rất nhanh, y chở Hoang, nhanh chóng băng qua dã thú chạy trốn, bỏ rơi chúng ở đàng sau, chỉ khi mệt mỏi mới leo lên cây nghỉ ngơi một chút. Vội vàng đi hai ngày như thế, phía trước xuất hiện một sơn cốc. Sơn cốc này không lớn, liếc mắt nhìn là có thể thấy thảo nguyên rộng lớn không chỗ nào bị che lấp ở đối diện. Côn trùng, dã thú nối đuôi nhau tràn vào sơn cốc, chạy về phía đối diện. Nếu đứng ở trên cao xuyên qua màn mưa nhìn xuống, liền giống như một con sông dài gồm côn trùng, dã thú chảy xiết không ngừng.

Mạc và Hoang cũng nhanh chóng gia nhập vào. Thời điểm đi tới một nửa, dưới lòng bàn chân đột nhiên rung động, tiếp theo là đất rung núi chuyển. Vô số tảng đá, bùn đất từ hai bên sườn núi lăn xuống. Các loài thú trở nên hỗn loạn, tiếp tục liều mạng chạy tới đường ra của sơn cốc, những con thú bị giẫm đạp kêu lên thảm thiết. Những tiếng kêu gào hoảng sợ liên tiếp phát ra hình thành đối lập rõ ràng với sự im hơi lặng tiếng mà di chuyển trước đó. Lúc này đã không còn khả năng quay đầu, Mạc chỉ có thể tập hợp nội lực vừa nhảy để tránh những tảng đá, bùn đất rơi xuống và đám thú hoảng loạn vừa nhanh chóng tăng tốc độ phóng về phía trước. Nhưng mà khi nhìn thấy sắp đến cửa ra, hắn đột nhiên lại cảm thấy chân trái mình đau nhức, có một sức nặng đè lên, giữ hắn lại tại chỗ. Trong lòng Mạc biết không ổn, cắn răng hóa thành hình người, trước khi bị sức lực kia bám theo mà ngã nhào xuống mặt đất, hắn quặt ngược tay túm lấy Hoang trên lưng ném ra ngoài. Không đợi Mạc thấy rõ có thành công đưa y ra ngoài cốc hay không, thì trước mắt đã thấy trời đất xoay chuyển, cơ thể hắn rơi xuống mặt đất. Hắn theo bản năng nâng tay bảo vệ đầu, liền cảm thấy có vô số tảng đá bùn đất lăn qua cơ thể, mang theo cảm giác đau đớn nóng rát, sau đó vang lên một tiếng nổ, trước mắt chìm vào trong bóng tối. Không biết qua bao lâu, mặt đất rốt cuộc dừng chấn động, âm thanh đất đá rơi cũng ngày càng nhỏ, sau đó tất cả quay về tĩnh lặng.

Mạc không ngất đi, hắn có thể cảm thấy chân trái mình bị gãy, hơn nữa còn đang bị kẹt giữa hai tảng đá. Tuy không bị ép chặt nhưng không rút ra được. Nửa cơ thể chôn ở trong đất đá lạnh lẽo, ở trên đỉnh đầu lại có một không gian không nhỏ, hiển nhiên là vì những viên đá ở mặt trên đã rơi xuống đất. Không khí cũng không vẩn đục, khả năng là giữa các tảng đá có khe thông khí, có điều không có ánh sáng chiếu vào. Mạc cắn răng đào đất đá chôn cơ thể mình qua một bên, lại rút thử chân trái nhưng vẫn không được, vì thế đành buông tay. Hắn vội vã đi hai ngày đã mệt tới cực hạn rồi. Lúc này thấy tạm thời không thể đi ra ngoài cũng không quan tâm được những mặt khác, liền nằm nghiêng trong bùn lầy ngủ một giấc.

Trong bóng đêm không biết thời gian trôi qua bao lâu, ban đầu Mạc còn có ý định tự cứu mình, nhưng xung quanh đều là đá với kích thước lớn nhỏ khác nhau. Rút giây động rừng, chỉ cần hơi không chú ý liền có thể sụp xuống, thật sự chôn sống hắn. Tuy tình trạng hiện tại của hắn cũng không khác bị chôn sống là bao, nhưng còn có chút không gian để thở. Mất rất nhiều sức lực, hắn mới đưa được chân trái của mình ra khỏi giữa hai tảng đá. Nhưng mà không đợi tới khi hắn tìm được cách đi ra ngoài lại phát sinh cơn địa chấn lần thứ hai. Những hòn đá vốn hơi lung lay liền rơi xuống, ép chỗ vốn coi như mở rộng lại, đến mức ngay cả trở mình cũng khó chứ đừng nói là đào đá đi ra ngoài.

Tuyệt vọng dần dần tràn ngập trong bóng đêm, Mạc không thể ngờ mình lại chấm dứt mạng sống bằng cách thức này. Thời khắc hắn tự tay bắn chết Vi An, hắn cho rằng mình đã chết. Thế nhưng bây giờ chân chính đối mặt với tử vong, hắn mới biết mình còn quá nhiều vướng bận. Hắn nhớ bộ lạc Bách Nhĩ, nhớ a mạt, nhớ Bách Nhĩ, nhớ mấy đứa nhỏ của Bách Nhĩ, còn nhớ các huynh đệ trong bộ lạc nữa. Hắn bắt đầu hối hận mình đã không sớm trở về, thế nhưng hắn nghĩ tới nhiều nhất lại chính là Hoang. Hắn không biết á thú kia có chạy đi được không, không có mình, sau này một mình y phải làm sao? Nếu lại bị dã thú vây ở trên cây, còn có ai đi cứu y không? Thời điểm đó Mạc mới biết, hóa ra hắn cũng không phải không để ý chút nào tới Hoang như mình nghĩ. Tiếc là khi hiểu ra thì đã quá muộn rồi.

Không có thức ăn, không có nước, cơn khát tiến tới trước, sau đó là cơn đói, tiếp đến sức chống đỡ của cơ thể giảm sút, chân bị gãy và hoàn cảnh ẩm ướt lạnh lẽo khiến nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao, tử vong dần dần ghé đến.

Khi Mạc sốt cao tới mơ màng, cho rằng mình sắp chết rồi thì tảng đá đè lên chân hắn nhanh chóng được nhấc ra, ánh mặt trời lọt vào, còn có những hạt mưa ào ào tuôn theo. Một bàn tay dính đầy bùn đất, máu thịt lẫn lộn sờ soạng chân của hắn, sau đó là một tiếng thở nhẹ kích động mà đè nén vang lên. Bàn tay đó rút về, lại qua thật lâu, một tảng đá trên đỉnh đầu Mạc được nhấc ra, ánh sáng, mưa to hắt vào khiến hắn khó chịu mà nhíu chặt mày, nhưng theo bản năng mở ra đôi môi khô nứt, cố gắng hưởng thụ cơn mưa làm cho dễ chịu đi. Chờ tới khi cơn khát được giải một phần, hắn mới cố gắng chống đỡ mí mắt nặng nề. Mưa quá lớn, ngoại trừ một bóng người mơ hồ, hắn không nhìn thấy cái gì hết. Thế nhưng hắn biết rõ, người kia ngoại trừ Hoang thì không còn ai khác.

“Có thể đi ra không?” Hoang lại chuyển mấy tảng đá đi, mở rộng lối ra không ít, sau đó y hỏi, giọng nói khàn khàn, giống như những hạt cát cọ xát vào nhau, lộ ra mệt mỏi nói không nên lời.

“Có thể…” Tiếng mưa rơi tuy lớn nhưng Mạc vẫn nghe thấy rõ. Hắn suy yếu trả lời, sau đó ngọ ngoạy muốn bò ra ngoài.

Hai tay của Hoang đặt dưới nách hắn, cố hết sức kéo hắn ra ngoài. Hóa ra Hoang hỏi câu này chỉ là muốn biết hắn còn chỗ nào đị đá đè không, sau đó mới xác định là tiếp tục chuyển đá hay là trực tiếp cứu người, chứ không phải trông cậy vào chính hắn tự đi ra ngoài.

Tới khi vất vả thoát ly khỏi hang đá chôn thân mấy ngày, thị lực của Mạc đã hoàn toàn khôi phục. Nhìn á thú trước mắt toàn thân là bùn với máu, tựa hồ còn chật vật hơn hắn, cơ thể suy yếu tới không chịu nổi của hắn không biết lấy sức lực từ đâu ra, đưa một tay ôm chặt người kia vào lòng.

Mưa gột rửa hết bùn đất, hiện ra vết thương chồng chất bên dưới. Nhìn móng tay mười ngón đều bị tróc ra, máu ướt đẫm hai tay, cùng với hai chân cũng chẳng tốt hơn là bao, còn có nhiều chỗ trầy da trên cơ thể y, trái tim Mạc co rút, đau đớn từng cơn, hắn không thể tưởng tượng được một á thú như y làm sao có thể nhấc những tảng đá và bùn đất để cứu hắn ra.

“Có rất nhiều dã thú bị đè chết, không cần săn thú.” Hoang nói, bởi vì không cần lo lắng vấn đề thức ăn, nên y mới có thể ngày đêm không ngừng đào bới. Dù cho vì thời tiết quá nóng, xác mấy con thú kia không tới hai ngày đã bắt đầu thối rữa, nhưng so với việc y bỏ thời gian đi săn thì tốt hơn nhiều.

Trên thực tế, sau khi kéo Mạc ra khỏi đống đất đá, Hoang liền không còn sức lực, chân đau tới mức đứng không vững, nhưng y vẫn bảo Mạc hóa thành hình thú, khập khiễng dẫn hắn tìm tới một cái hang đá khô ráo tạm thời cư trú. Sau khi Mạc ăn một ít xác thú thì khôi phục được chút sức lực, tuy vẫn còn sốt, chân cũng chưa lành lại hoàn toàn, thế nhưng săn một hai con thú nhỏ cũng không thành vấn đề. Lần này hai người đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết, tình cảm cũng theo đó mà biến hóa rõ rệt.

“Ngươi không sợ có dã thú à?” Cuộn người kia vào trong cơ thể mình, Mạc vừa liếm vết thương trên tay và chân cho Hoang vừa hỏi.

“Không có dã thú tới gần.” Mặt Hoang hơi đỏ lên, mất tự nhiên rụt chân về, lại bị Mạc vươn chi trước ra khẽ giữ lại, không cho phép từ chối. Hoang quen cô độc rồi, nên có chút không quen người khác thân mật như vậy, nhưng nghĩ tới đối phương là bạn đời của mình, y chỉ đành kiềm nén mà không tiếp tục giãy dụa nữa.

“Ngốc quá, lỡ có thì sao. Hơn nữa một á thú như ngươi sao có thể nhấc được mấy tảng đá kia, còn không bằng nghĩ cách giữ lấy cái mạng nhỏ của mình.” Mạc tiếp tục răn dạy, nhưng trong lòng lại ấm áp nói không nên lời.

“Một mình ta cũng không sống lâu được.” Hoang rất thành thật trả lời, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thuận thế nói vài lời dễ nghe để đối phương càng một lòng với mình. Có điều dừng một lát y lại bổ sung một câu “Ngươi là bạn đời của ta.” Y không thể bỏ mặc bạn đời mà chạy đi được. Mấy tảng đá kia tuy khó nhấc, nhưng chỉ cần động não cũng không phải hoàn toàn không có cách. Sự thật chứng minh y đã làm được.

Hai câu trả lời này vốn trước sau không liên quan gì, Hoang cũng không có ý tứ khác, thế nhưng Mạc lại nghe thấy tim mình đập nhanh hơn, tự động ghép hai câu vào một chỗ để lý giải.

“Chờ khi vết thương lành lại, chúng ta về bộ lạc Bách Nhĩ.” Hắn ngẩng đầu, đưa lưỡi liếm mặt Hoang, dịu dàng nói.

“Được.” Hoang hơi nghiêng mặt đi nhưng cũng không có tránh đối phương liếm láp, chỉ là hai tai y đã đỏ bừng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng không có chán ghét.

Mạc bất giác cuộn chặt đối phương trong lòng mình thêm một chút, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng. Lúc này hắn mới chính thức hiểu ra, sự khác biệt giữa có tâm và vô tâm.

Hoang từng nói, dù hắn không thể đi săn nữa thì y cũng sẽ không rời bỏ hắn. Y đã dùng hành động để chứng minh điều này. Mạc nghĩ, hắn sẽ đối tốt với y, tốt hơn đối với bất cứ người nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi