XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Nhiệt độ của hai ông mặt trời giao nhau chiếu lên người giống như muốn thiêu cháy lông tóc. Gió từ mặt sông thổi qua, mang theo hơi nước nóng ẩm. Trong không khí có hương hoa tử nguyệt, phải là một lượng hoa tử nguyệt lớn mới có thể tỏa ra mùi thơm nồng đậm như vậy. Bên trái phía trước là một rừng cây dầu không quá lớn bị mặt trời nướng khét, còn có thực du thú hôi thối. Âm thanh nhai lá cây sột soạt cứ cách một đoạn sẽ ngừng lại, sau đó lại vang lên. Nói rõ con thực du thú kia đang rất cẩn thận, nhưng chỉ chút ít tiếng động đó cũng đủ để người ta nắm được vị trí cụ thể của nó.

Hắn khịt mũi, lại ngửi thấy một mùi khác, biết còn có thêm một kẻ đang rình rập, nên hắn im lặng nằm sấp tại chỗ, không có động tĩnh. Mãi tới khi trên trời truyền tới một tiếng kêu to, hắn mới mỉm cười trong lòng, sau đó bắt lấy thực du thú đang kinh hoảng chạy trốn, một con thú đang canh chừng khác cũng bổ nhào ra trong nháy mắt. Dựa vào thính lực vượt qua các thú nhân, hắn bỗng nhiên lủi ra, chuẩn xác cắn vào cổ con đa túc thú. Không đợi cơ thể phía sau của đa túc thú rối rắm vòng qua đây, hắn bỗng nhiên nâng cái đầu to lên, quật cái đuôi dài xuống đất. Chỉ vài động tác như thế, con đa túc thú kia rõ ràng đã bị hắn cắn vỡ nội tạng, chết bất đắc kỳ tử.

Nhớ ngày đó Bách Nhĩ mang theo Bố, Hạ còn có Cổ, bốn người cùng đối phó với con đa túc thú xâm nhập vào trong trận pháp, phải dùng kế sách mới giết được nó. Nay chỉ một mình hắn liền có thể thoải mái vồ bắt được một con đa túc thú, có thể thấy nội công tâm pháp Bách Nhĩ dạy họ lợi hại biết bao nhiêu.

Âm thanh vỗ cánh vang bên tai cùng với cái mùi quen thuộc bám theo cơn gió, một thú nhân Kim Dực thú bốn cánh đáp xuống bên cạnh hắn, móng vuốt quặp lấy con thực du thú.

“Sắp đến tụ hội các bộ lạc rồi, sẽ có không ít á thú đẹp tới đây, Duẫn có tính chọn một người làm bạn đời không?” Kinh hóa thành hình người, sau đó dùng một tay vác đa túc thú dài mấy trượng, lại xách thực du thú, cười hỏi Duẫn.

“Nếu gặp được người thích hợp.” Duẫn chậm chạp vừa nói vừa hóa thành người. Hồi trước Ni Nhã bỏ hắn là vì hắn không có khả năng nuôi sống bạn đời và thú con. Hiện tại hắn không chỉ có năng lực mà năng lực đó còn là hàng đầu trong các thú nhân, dù cho mắt hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn có không ít á thú sẵn lòng làm bạn đời của hắn. Thế nhưng Duẫn lại hi vọng có thể tìm được một người không rời bỏ hắn dù có xảy ra chuyện gì. Còn người đó có thể sinh con, ngoại hình xấu hay đẹp, có thể làm việc hay không đều không quan trọng.

Mắt Kinh đảo qua cơ thể cường tráng vì thức ăn sung túc mà trở nên rắn chắc chứ không còn là bộ xương di động của Duẫn, đồng tử của y tối đi, miệng lại cười nói “Thế nào mới tính là thích hợp? Ngươi nói chút nghe đi, ta giúp ngươi để ý.”

Duẫn bật cười “Từ khi nào mà ngay cả chuyện này ngươi cũng quan tâm vậy?”

“Chỉ cần là chuyện của ngươi, ta đều sẽ quan tâm.” Kinh không chút do dự trả lời, cất bước dẫn đầu đi về phía trước. Bởi vì hiện tại năng lực của thú nhân trong bộ lạc hoàn toàn có thể vào rừng một mình săn bắt, nên ngoại trừ nhóm thú nhân được bộ lạc sắp xếp ra ngoài săn bắt thì có rất nhiều thú nhân đều thích ra ngoài săn thú một mình khi chưa tới lượt của bản thân. Con mồi kiếm được dĩ nhiên là của một mình người đó.

Duẫn sửng sốt một lát, trong lòng có chút cảm động. Vài năm qua Kinh chăm sóc hắn bao nhiêu, hắn đều biết. Hai người ăn chung ở chung, từ lâu đã không khác người trong cùng một nhà rồi, chỉ là khi nghe đối phương chính miệng nói ra, hai cảm giác đó vẫn có sự khác biệt.

“Đừng lo cho ta.” Đuổi kịp theo mùi của đối phương, Duẫn cười nói “Con trai ta đã trưởng thành rồi. Nhưng mà ngươi đó, ngay cả thú con cũng không có, sao không nhanh chóng tìm bạn đời đi?” Nói xong lời này không hiểu sao Duẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, chỉ cho là nếu Kinh tìm bạn đời, đương nhiên phải chuyển đi, mà Mục còn đang rèn luyện bên ngoài, đến lúc đó chỉ còn một mình hắn, có lẽ sẽ hơi cô đơn.

Bước chân của Kinh hơi trì trệ, không có trả lời ngay, một lát sau mới thản nhiên nói “Ta đã coi trọng một người từ lâu rồi, nhưng không biết người đó có tình nguyện làm bạn đời của ta không.”

Duẫn ngạc nhiên, cái cảm giác không thoải mái càng rõ ràng hơn, hắn muốn hỏi là ai, nhưng mà môi mấp máy mấy lần cuối cùng lại nói là “Ngươi xuất sắc như vậy, á thú kia nhất định sẽ tình nguyện.” Duẫn nghĩ, có thể khiến Kinh coi trọng, á thú kia nhất định rất tốt. Duẫn lại nghĩ, chờ Kinh kết bạn đời có lẽ sẽ không cùng hắn đi săn thú nữa, cũng sẽ không tiếp tục ở lại trong nhà hắn, sẽ không tiếp tục nướng thịt cho hắn ăn, sẽ không còn vào trời lạnh muốn hóa thành hình người ôm hình thú của hắn để sưởi ấm…

Duẫn không phát hiện mấy năm qua Kinh đã từng ly từng tý thâm nhập vào cuộc sống của hắn, khiến hắn bất tri bất giác đã xem người này là một phần của mạng sống.

“Ngươi thật sự cho là vậy?” Kinh hỏi.

“Ừ.” Lần này Duẫn không chút do dự trả lời.

“Người ta thích không phải là á thú cũng được sao?” Kinh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Duẫn, trong mắt lóe ra ánh sáng nóng cháy, hỏi.

“Gì?” Duẫn cũng dừng lại, không xác định là mình có nghe lầm không.

“Ta nói, người ta thích không phải là á thú, mà là một thú nhân, như vậy cũng có thể chứ?” Ánh mắt của Kinh nhìn chăm chăm vào Duẫn, bởi vì cảm xúc kích động nên giọng của y hơi khàn đi.

Thú nhân? Duẫn cứng đờ, sau đó trong ***g ngực không thể khống chế cảm giác ghen tị dâng lên khiến chính hắn cũng giật mình. Ngay cả lúc nãy nghĩ tới đối phương sẽ cùng á thú nào đó kết thành bạn đời hắn cũng không ghen tị như vậy. Duẫn mơ hồ thấy cảm xúc này tới thật khó hiểu lại thật nguy hiểm, nên hắn không dám nghĩ sâu. Nhưng mà biểu tình cương cứng trên mặt của Duẫn lại khiến Kinh hiểu lầm, y siết chặt thực du thú trong tay, gân xanh ở thái dương nổi rõ, giống như đang cố gắng nhẫn nại cái gì.

“Duẫn, thú nhân thích thú nhân, ngươi có cảm thấy rất ghê tởm không?” Giọng của Kinh trầm xuống, lại hỏi một lần nữa.

“Không… không đâu.” Duẫn rốt cuộc lấy lại *** thần, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, lại không biết nụ cười này có bao nhiêu khó xem. Hắn mù nhiều năm nên cũng không quá quan tâm tới việc khống chế sắc mặt “Trước kia trong bộ lạc Hắc Hà cũng có thú nhân ở cùng với thú nhân.” Nói tới đây, hắn trầm mặc đi, thật ra là hắn muốn hỏi thú nhân kia là ai, nhưng cũng không hẳn là muốn biết. Một thú nhân, Duẫn nghĩ, sao Kinh lại có thể thích một thú nhân? Cũng không phải tìm không được á thú, sao lại… thú nhân kia nhất định rất xuất sắc, sẽ không phải là Đồ hay Tát chứ? Nghĩ tới đây, Duẫn rùng mình, vì hậu quả đáng sợ kia.

“Phải không?” Kinh khẽ cười, rõ ràng bị phản ứng của Duẫn chọc giận, bỗng nhiên y ném đa túc thú và thực du thú xuống đất, tiến nhanh tới, bóp cổ Duẫn, đẩy hắn tới thân cây khô bên cạnh, cả người y đều dán lên.

“Kinh…” Bởi vì mù nên Duẫn luyện võ tập trung hơn những người khác, luận về võ công thật ra là thắng cả Kinh, chẳng qua là xuất phát từ tín nhiệm với Kinh nên hắn mới không phản kháng.

Mùa mưa quá nóng, phần lớn thú nhân đều không thích mặc quần áo, hai người thường xuyên tập luyện, thi đấu với nhau, thậm chí còn xuống hồ tắm rửa, cơ thể đụng chạm tuy không thể nói là thường xuyên, nhưng không phải là không có. Trước kia Duẫn luôn không để ý, thế nhưng thời khắc này thân thể hắn lại trở nên hết sức mẫn cảm. Mặt Kinh cách rất gần, hơi thở phả vào môi và mũi Duẫn, mang theo mùi vị của quả xanh lúc nãy họ mới ăn. Bàn tay đặt ở trên cổ thật thô ráp, nhưng không mạnh như lúc đẩy hắn, chỉ là giam giữ lỏng lẻo như vậy khiến hắn không thể nhúc nhích nhưng cũng không quá khó chịu. Bởi vì ***g ngực kề sát, nên có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập con tim của hai người. Tim của cả hai đập rất lạ, đều nhanh và mạnh mẽ…

“Chính là như vậy, ngươi cũng không cảm thấy ghê tởm?” Kinh thẳng lưng, hai vật hùng vĩ rủ giữa hai chân của hai người va chạm vào nhau.

“Kinh!” Hô hấp của Duẫn cứng lại, cảm thấy thứ đó của đối phương đang nhanh chóng trướng lớn và cứng lên, giống như một cái chùy cực nóng đặt trên bụng hắn, mà điều càng làm Duẫn đỏ mặt tới tía tai là chính hắn cũng có phản ứng, vội vàng quát khẽ lên một tiếng cảnh cáo, đồng thời đưa tay kiềm chế cổ tay của đối phương, muốn đẩy ra.

“Duẫn, ta thích ngươi.” Kinh không quan tâm tới lời cảnh cáo của Duẫn, ngược lại càng dán chặt vào, hơi thở trở nên dồn dập nói “Ta muốn ngươi làm bạn đời của ta.” Nói xong, Kinh đè môi xuống, bịt kín đôi môi có thể toát ra lời cự tuyệt.

Duẫn còn đang vì ba chữ ta thích ngươi mà mờ mịt, ngay sau đó lại bất thình lình bị nụ hôn trên môi khiến đầu hắn trở nên trống rỗng, mãi tới khi chỗ nhạy cảm bị nắm lấy, Duẫn mới hồi phục *** thần. Không chỉ không tức giận vì hành vi của đối phương mà còn vui vẻ muốn cười to. Cảm giác khó chịu lúc nãy vẫn tắc ở trong ngực lập tức bay sạch đi. Hóa ra giữa hai người không có ai chen vào, hóa ra hai người còn có thể tiếp tục bên nhau, hóa ra vừa rồi hắn khó chịu như vậy là ghen tị với người được Kinh thích. Hắn không hề kháng cự, ngược lại nắm cổ tay không thành thật của Kinh, giữ gáy đối phương, nhiệt tình hôn đáp lại.

Kinh dừng một lát, sau đó mừng rỡ như điên, buông lỏng cái tay đang giữ cổ của Duẫn, chuyển sang nâng cằm hắn, động tác bỗng trở nên điên cuồng. Hai vật phấn chấn, to lớn của hai người đè lên nhau, cọ xát lẫn nhau, cuối cùng bị Kinh khó nhẫn nhịn được mà đưa tay nắm lấy cùng một chỗ, sau một trận vuốt lên vuốt xuống như gió lớn mưa rào thì đồng loạt bắn ra, dịch thể màu trắng đục bắn khắp lên bụng và lông tóc của cả hai.

“Sớm biết ngươi cũng… ta đã nói từ lâu rồi.” Cuối cùng, Kinh như trước không sợ nóng mà ôm Duẫn, thỉnh thoảng liếm môi hắn, cùng Duẫn trao đổi chút nước miếng, mang theo sự biếng nhác sau cao trào, thì thầm. Có lẽ ban đầu Kinh chỉ mang tâm tư trả ơn mà tiếp cận Duẫn, thế nhưng sống chung với nhau qua năm này tháng nọ, tâm tư này đã sớm thay đổi, không thể khắc chế xu hướng phục dưới tâm hồn và nghị lực bất khuất của thú nhân cường tráng này, hưởng thụ sự tín nhiệm của đối phương và sự ăn ý của hai người khác với mọi người, cũng vì thế mà càng ngày càng lún sâu, không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế.

Duẫn chỉ cười chứ không nói gì, vừa đáp lại sự thân mật của Kinh vừa đưa tay khẽ sờ lên mắt, mũi, môi của Kinh, ở trong đầu lần đầu tiên phác thảo rõ ràng bộ dáng của đối phương, cũng ghi tạc ở trong lòng. Duẫn nghĩ, người này chính là bạn đời sắp cùng hắn bên nhau suốt chặng đường đời còn lại.

Chuyện Kinh và Duẫn muốn kết thành bạn đời nhanh chóng truyền khắp bộ lạc, dẫn tới mỗi người có một phản ứng.

“Cái gì? Không phải họ đã là bạn đời rồi sao?” Các thú nhân gia nhập bộ lạc sau này vô cùng kinh ngạc.

“Hả? Kinh và Duẫn? Khó trách ta ám chỉ hoặc nói rõ vô số lần với hắn, hắn cũng không có phản ứng, hóa ra là như vậy… Thú nhân xuất sắc kết thành bạn đời với nhau, vậy á thú chúng ta phải làm sao đây?” Một vài á thú có hảo cảm với Kinh và Duẫn nghĩ trong lòng như vậy, họ vô cùng thất vọng, còn có chút lo lắng.

“A, rốt cuộc cũng kết thành bạn đời rồi.” Đây là bằng hữu quen thuộc của hai người, biểu tình sáng loáng như thể sớm biết sẽ như thế rồi. Dù sao cũng chưa có ai thấy thú nhân nào đối với một thú nhân khác ân cần, hết lòng như thế, giống như che chở cho bạn đời của mình vậy.

“Còn có nhiều á thú độc thân như vậy, thú nhân và thú nhân sao có thể kết thành bạn đời? Thế này là dấu hiệu muốn diệt tộc rồi.” Cát vu cầm cây gậy bằng xương thú giậm bịch bịch lên mặt đất, lo âu không thôi, nhưng cũng đành phải chịu.

Khi nghe được tin tức này, Đồ và Bách Nhĩ đang trên đảo Dũng Sĩ, hai người liền buông việc trong tay, mang theo mấy đứa nhỏ vội vàng trở về bộ lạc, chuẩn bị tham gia nghi thức kết bạn đời của Duẫn và Kinh.

“Bách Nhĩ, ngươi có cảm thấy không ổn không?” Trên thuyền trở về, Đồ biết quan hệ của Duẫn Nặc và Bách Nhĩ gần hơn những người khác, lo lắng y không tiếp nhận được chuyện thú nhân kết bạn đời với nhau nảy sinh trên bằng hữu tốt nhất của mình, nên hắn nhịn không được hỏi.

“Sao?” Bách Nhĩ nghi hoặc nhìn bạn đời của mình, nghĩ thầm, ngay cả ngươi, ta cũng chấp nhận, thì còn có cái gì không thể chấp nhận chứ? Cuối cùng y bồi thêm một câu “Ngoại trừ không thể sinh con, thú nhân và á thú cũng có khác biệt mấy đâu.”

Đồ nghẹn lời, hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Tính theo phân chia trong lòng Bách Nhĩ chỉ tồn tại nam nhân và nữ nhân, còn á thú và thú nhân, ngoại trừ sinh con thì chỉ khác nhau về sức lực yếu hay mạnh thôi.

Mặc kệ người khác thấy thế nào, sau tụ hội các bộ lạc, do Tát chủ trì, Cốc vu cúng tế báo với thần thú cùng lời chúc phúc của mọi người, Kinh và Duẫn vẫn kết thành bạn đời. Có lẽ hai người vĩnh viễn cũng sẽ không có được đứa con nối dõi huyết mạch của cả hai, thế nhưng họ lại nhất định có thể ở bên nhau tới già. Một ngày nào đó một trong hai người vì bị thương hoặc là tai nạn mà mất khi năng lực sinh tồn thì người còn lại sẽ chống đỡ một bầu trời xanh cho người kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi