XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Giống như thú nhân ở cùng nhau sẽ thảo luận về á thú, thì lúc á thú ở cùng nhau cũng sẽ thảo luận về thú nhân. Thảo luận về hình thú của họ, thảo luận người nào dũng mãnh, anh tuấn hơn, tính người nào tốt hơn, được nhiều á thú chào đón hơn.

“Hình thú của thủ lĩnh đại nhân cũng rất oai phong đấy.” Đào Đào đang nặn đất sét làm đồ gốm cũng chưa nghe thấy những á thú khác nhắc tới Tát liền nhịn không được nói một câu.

Lời này vừa nói ra liền xuất hiện tình trạng im lặng trong chốc lát, sau đó Hồng Dật cười ha ha lên “Tát ư? Ngoại hình không khí phách như Đồ, màu lông không đẹp như Mạc, màu đen tuyền tới tối là nhìn không ra, oai phong chỗ nào cơ chứ?” Từ ngày Tát từ chối rất nhiều á thú, hình tượng của gã trong mắt á thú liền tụt thẳng xuống. Hồng Dật là người cùng bộ lạc với Tát trước kia, hiểu rất rõ, nên kể cả hiện tại gã là thủ lĩnh của bộ lạc, y cũng dám không chút khách khí mà phê bình như vậy.

Lời này của y lập tức nhận được không ít ủng hộ. Đào Đào hơi tức giận, bình gốm đang nắn trên tay lập tức bẹp xuống, y đơn giản ném chỗ đất sét đó qua một bên, lớn tiếng nói “Thủ lĩnh đại nhân không có tệ như vậy, hắn là người xuất sắc nhất trong các thú nhân.” Đào Đào cũng không giỏi tranh chấp với người khác, nên bình thường y đều cố gắng nói ít, thế nhưng lúc này y lại cảm thấy tuyệt đối không thể để người ta tùy tiện nói Tát như vậy.

Các á thú sửng sốt một lát, sau đó không biết là ai mở đầu, tiếp theo tất cả đều bật cười, có người nói “Đào Đào, có phải ngươi thích thủ lĩnh nên mới nói tốt cho hắn không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, thường xuyên thấy ngươi đi theo sau thủ lĩnh, sẽ không thật sự có ý gì với hắn chứ? Ai da, Đào Đào, ngươi đừng có ngu ngốc thế, ngay cả á thú đẹp nhất thủ lĩnh còn không thích, sao mà thích ngươi cho được.” Phần lớn người ở đây đều phụ họa, có người xuất phát từ ý tốt mà nhắc nhở, nhưng cũng có người mang theo ý giễu cợt.

Đào Đào bị bọn họ ngươi một câu ta một câu nói tới mặt y đỏ bừng lên, muốn biện giải lại không biết phải mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể bực bội im lặng, mãi tới khi có một á thú nói ra một câu xem thường.

“Thủ lĩnh cái gì chứ? Nếu không phải Đồ và Bách Nhĩ nhường cho thì sao mà tới lượt hắn.”

Đào Đào đứng bật dậy, trừng á thú vừa lên tiếng kia, rất tức giận nói “Không phải như vậy. Vốn không phải… Hắn không hề thích làm thủ lĩnh…” Y vừa tức lại vừa vội, thế nhưng càng nóng ruột lại càng không có cách biểu đạt lời mình muốn nói. Dưới cơn tức giận y đá cái bình đất sét trước mặt, túm á thú lên tiếng kia kéo ra ngoài “Ngươi đi ra, ra mau, ta không dạy ngươi nữa.”

Các á thú đều sợ ngây người, không ngờ Đào Đào lại phản ứng mạnh như thế, đều nhao nhao tiến tới khuyên bảo, thế nhưng Đào Đào lại quyết tâm không cho á thú kia đi vào nơi làm gốm một bước.

“Có gì đặc biệt đâu chứ, ta không thèm học!” Á thú kia hừ một tiếng, phủi tay dính đầy đất sét, xoay người bỏ đi. Đi được một đoạn còn không cam tâm mà quay đầu mắng Đào Đào “Cũng chẳng phải bạn đời người ta, ngươi sốt ruột, tức giận cái gì? Vừa xấu vừa dữ, hèn chi không có thú nhân nào thích.” Nói xong còn vặn vẹo mông khiêu khích, mới nhanh chóng chạy đi.

Các á thú khác đều có chút xấu hổ, thật ra họ cũng hiểu được câu nói kia không dễ nghe, dù cho trong bọn họ cũng có một số người bị Tát từ chối, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phủ nhận địa vị và sức ảnh hưởng của Tát trong bộ lạc, chuyện đó cũng không phải một chữ “nhường” là có thể làm được. Họ chỉ nói ngoài miệng một chút, nghe vào tai một chút cho thỏa mãn mà thôi, chứ trong lòng cũng không phải thật sự nghĩ như vậy.

“Ngươi nổi giận với y làm gì. Ngươi không nhớ y là người theo đuổi Tát lâu nhất à?” Hồng Dật kéo Đào Đào về, nói. Hồng Dật là người thẳng tính nên cũng thích ở chung với người thẳng tính giống mình.

“Vậy cũng không thể nói thủ lĩnh như vậy.” Đào Đào hừ một tiếng, cơn giận sót lại vẫn chưa tiêu tan. Còn lời lúc cuối á thú kia nói về y, ngược lại y không hề để ở trong lòng.

“Biết rồi, biết rồi, Tát là thủ lĩnh tốt nhất, điều này chúng ta đều biết. Nhưng đối với á thú mà nói, hắn thật sự không phải là một thú nhân dịu dàng, biết săn sóc.” Hồng Dật cười nói, ngược lại là y càng thích kích động Đào Đào. Bình thường nhìn Đào Đào ngây ngốc, hơn nữa ăn nói vụng về, kiệm lời, lại không ngờ rằng y sẽ che chở người mình để ý mà hoàn toàn không sợ đắc tội với người khác.

Lời này của y nói rất đúng trọng tâm, Đào Đào cũng không tiếp tục bác bỏ, lại ngồi trở về chỗ cũ, im lặng đào một nắm đất sét, tiếp tục dạy các á thú làm sao tạo dáng cho đồ gốm. Thế nhưng trong lòng y lại ghi nhớ những lời này, quyết định ban đầu muốn dần dần giảm bớt thời gian đi theo Tát liền bị xóa bỏ. Y biết thủ lĩnh khinh thường tranh luận với người khác, nên y cần phải đi bên cạnh thủ lĩnh bất cứ lúc nào, giúp gã giải quyết thức ăn và ứng phó những lời không dễ nghe, không công bằng kia.

Chuyện á thú tranh luận rất nhanh liền truyền vào tai Tát không sót một chữ, trong lòng gã không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường, trong mắt hiện lên biểu tình sung sướng, nhưng lại chưa nói gì về chuyện này. Ngược lại các thú nhân khác nghe nói thì nhịn không được mà cười.

“Tuy Đào Đào không quá đẹp, lại không biết nói những lời dễ nghe, nhưng làm bạn đời thì lại rất tốt đấy.” Có người động tâm tư mà nói.

Sau này Tát mới nghe được lời như vậy. Trước đây gã vẫn cảm thấy Đào Đào vì bị bắt ép mới tình nguyện đi bên cạnh gã, mà gã cũng cho rằng mình chẳng qua là cảm thấy á thú này rất im lặng, không tranh cãi ầm ĩ, có thể khiến gã chịu đựng được mà thôi, cũng không tới nỗi không có không được, nên gã mới chậm chạp không đưa ra quyết định kết thành bạn đời. Nhưng không thể không nói, gã đã quen sự tồn tại của đối phương rồi, nếu không cũng sẽ không dẫn y đi theo tới tận vùng hoang vu, thậm chí sẵn lòng để y ngồi trên lưng mình. Hoặc là nói, gã có thể thờ ơ như vậy là thật sự vì cảm thấy chỉ cần mình vừa quay đầu lại, người kia đã ở đó, cũng không cần lo lắng sẽ bị những người khác cướp đi. Nhưng mà một chuyện nhỏ sắp phát sinh rốt cuộc khiến gã hiểu rằng mình đã sai rồi.

Đào Đào vốn hạ quyết tâm, chỉ cần thủ lĩnh ở bộ lạc, y sẽ theo sát gã, giúp gã ngăn chặn những lời đồn đãi kia. Nhưng sự việc phát triển đôi khi lại không chịu tuân theo nguyện vọng của con người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi