Y VÕ SONG TOÀN

Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, Tần Lâm gọi điện thoại cho Tôn Kiến Dân.

"Tiểu sư huynh, tôi là Tôn Kiến Dân đây, sư huynh có gì cần phân phó?"

"Thông báo cho tất cả đại gia tộc, hai ngày sau đến sườn núi phía Bắc của núi Đông Sơn để cúng bái".

"Vâng, tiểu sư huynh".

Sau khi cúp máy, chưa đến một giờ sau, tất cả các đại gia tộc đều nhận được thông báo của Tôn Kiến Dân.

Lãnh đạo Tôn đích thân ra lệnh, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Nội dung mệnh lệnh vô cùng đơn giản, chín giờ sáng ngày kia, đại diện mỗi gia tộc đến sườn núi phía Bắc của núi Đông Sơn, yêu cầu phải mặc đồ tang.

Mệnh lệnh này vừa được truyền ra, tất cả các đại gia tộc lập tức cảm thấy khó hiểu.

Chín giờ sáng ngày kia? Đến sườn núi phía Bắc của núi Đông Sơn làm gì?

Chỗ đó không phải là bãi tha ma sao?

"Nhà lãnh đạo Tôn có ai vừa qua đời sao?"

"Đùa gì vậy, nếu người nhà lãnh đạo Tôn qua đời thì đương nhiên phải được mai táng ở nghĩa trang công cộng, sao có thể chôn ở trên đỉnh núi được?"

"Nói như vậy chưa chắc đúng, lãnh đạo Tôn làm việc gì đều rất khiêm tốn, cũng có khả năng ông ấy sẽ chôn cất người nhà ở núi Đông Sơn mà".

"Nếu như như vậy, chúng ta cũng không nên thờ ơ, buổi sáng ngày kia, mặc trang phục đen, không ai được phép đến muộn!"

"Ừm, được tham gia lễ tang của người nhà lãnh đạo Tôn là niềm vinh hạnh lớn, điều này thể hiện lãnh đạo Tôn không coi chúng ta là người ngoài, đây là biểu tượng của địa vị!"

Nghe xong chuyện này, các đại gia tộc vô cùng vui vẻ, thấy đây là một chuyện rất đáng tự hào.

Sau khi nhận được thông báo của lãnh đạo Tôn, mọi gia tộc đều lập tức coi chuyện này như một việc vô cùng quan trọng mà xử lý.

Lần này có cơ hội gặp gỡ lãnh đạo Tôn, đó chắc chắn là cơ hội có một không hai.

Chỉ có điều không hạn chế số lượng người tham gia của mỗi gia tộc, vì vậy ai muốn đi đều có thể đi.

Nhà họ Chúc cũng được thông báo.

"Anh cả, chúng ta có đi không?", Chúc Tam Cô hỏi.

Chúc Minh gật đầu: "Đương nhiên phải đi rồi, đây là cơ hội tốt để chúng ta làm quen với lãnh đạo Tôn, bởi vì thằng nhãi nhà họ Tần mà nhà họ Chúc chúng ta bị cô lập, khó khăn lắm mới có cơ hội này, chúng ta đương nhiên phải đi rồi".

"Một là phải giải thích với tam đại gia tộc, chúng ta đã đuổi Chúc Linh Linh ra khỏi gia tộc, đã vạch rõ ranh giới với cô ta".

"Hai là, phải nhân cơ hội này để làm quen với lãnh đạo Tôn, biết đâu lại có cơ hội gặp gỡ, tạo mối quan hệ với chủ tịch Mạnh của tập đoàn Mạnh Thị".

Mọi người đều đồng ý với lời của Chúc Minh.

Tần Lâm đã khiến nhà họ Chúc bọn họ rơi vào thảm cảnh, khiến bọn họ đắc tội với tam đại gia tộc, nếu như không có chỗ dựa mới, e rằng nhà họ Chúc bọn họ sẽ xong đời.

Tên nhãi nhà họ Tần đúng là biết làm trò, còn bắt Chúc Minh quỳ xuống cầu xin bọn họ quay lại.

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

...

Hai ngày này, Chúc Linh Linh và Chúc Dũng cố gắng tránh vấn đề cúng bái tổ tiên, bởi vì bọn họ cũng nhận được thông báo, hai ngày sau, lãnh đạo Tôn muốn muốn cùng các gia tộc khác cúng bái người thân ở núi Đông Sơn.

Đó là lãnh đạo Tôn!

Có ông ấy ở đấy, những thành viên chủ chốt của gia tộc cũng sẽ đến, đứng chật kín bãi tha ma, Tần Lâm chắc chắn không có cơ hội cúng bái người nhà.

Người ta đều là những nhân vật quyền thế, lãnh đạo lớn.

Tần Lâm chỉ là dân thường, e rằng đến lúc đó chỗ ấy sẽ bị giới nghiêm, Tần Lâm không thể nào đến được chân núi.

Hơn nữa, cho dù có vào được bên trong, một khi bị tam đại gia tộc để ý đến, e rằng hài cốt của nhà họ Tần sẽ không thể ở yên trên núi Đông Sơn được.

Không biết chừng sẽ bị bọn họ quật mộ, phơi thây nơi đất hoang, đến chết cũng không được yên.

Bố con Chúc Linh Linh vốn đồng ý giúp Tần Lâm, cùng anh đi cúng bái người nhà họ Tần, nhưng bây giờ họ chỉ có thể ngăn Tần Lâm lại, hi vọng anh không tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

Lúc nào đi cúng bái người thân cũng được, né thời khắc quan trọng ra này là được.

Vậy nên, bố con Chúc Linh Linh đều không nhắc đến chuyện này, hi vọng Tần Lâm có thể quên nó đi.

Nhưng tiếc rằng, Tần Lâm đã khắc cốt ghi tâm ngày giỗ của nhà họ Tần, sao có thể quên được?

Anh học y mười năm, là để quay về bắt kẻ thù quỳ gối giập đầu trước mộ của bố mẹ mình.

Hai ngày sau, là tròn mười năm ngày giỗ của nhà họ Tần, Tần Lâm dậy từ rất sớm, mặc đồ trắng, khi trời còn chưa sáng đã rời khỏi nhà họ Chúc.

Sau khi Chúc Linh Linh tỉnh dậy, cô ấy mới phát hiện Tần Lâm đã rời đi, cô ấy lập tức lo lắng.

"Bố! làm sao vây giờ, anh Tiểu Lâm đi mất rồi, nếu như gặp phải tam đại gia tộc, e rằng anh Tiểu Lâm sẽ gặp nguy hiểm!"

Chúc Dũng cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Thằng bé Tiểu Lâm này không quyền không thế, lại còn nóng tính, nhất định sẽ xảy ra chuyện, bây giờ ở đó còn có dạng tai to mặt lớn như lãnh đạo Tôn và chủ tịch Mạnh, nếu như Tiểu Lâm mà đi, nhỡ may gặp phải hai người kia, hậu quả rất khó tưởng tượng, mau, chúng ta mau ngăn thằng bé lại!"

Tuy nhiên, khi hai bố con Chúc Linh Linh vừa chuẩn bị đi, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, mặt Chúc Dũng biến sắc!

"Linh Linh! Chết rồi, mẹ con bị bắt rồi!"

Sắc mặt Chúc Linh Linh lập tức trắng toát: "Sao lại có chuyện này, ai bắt mẹ con vậy!"

"Là nhà họ Tề, nhà họ Tề nói, phải ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, muốn đánh gãy hai chân mẹ con, bắt mẹ con đi ăn mày!"

Sắc mặt Chúc Linh Linh trắng xám như tro, cô ấy biết, chắc là vì chuyện hôm đó ở cuộc đấu thầu nên mình mới đắc tội với nhà họ Tề, nên mẹ mình mới bị bắt!

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Chúc Dũng cay mày, trầm tư một lúc mới nói.

"Bố nghe nói, nhà họ Kim ở tỉnh lỵ và nhà họ Tề có quan hệ không tồi, hay là con cố gắng xin nhà họ Kim giúp mình đi!"

Chúc Linh Linh cau mày, nhà họ Kim ở tỉnh lỵ là gia tộc mà Chúc Linh Linh có hôn ước với.

Chúc Linh Linh vốn không thích gia tộc này, nhưng hiện nay tính mạng của mẹ là chuyện quan trọng nhất, nên cô ấy cũng không quan tâm đến mấy chuyện kia nữa.

"Bố mau gọi điện thoại đi!"

Bố con hai người không lo đến chuyện Tần Lâm đi cúng bái nhà họ Tần nữa, vội vã gọi điện cho Kim thiếu gia.

Thiếu gia nhà họ Kim, Kim Sơn Long nghe được chuyện này cũng vô cùng ngạc nhiên.

Dám đánh tàn phế hai chân của Tề Hiền!

To gan thật!

"Linh Linh, chú Chúc, chuyện này để cháu thử xem sao".

Dám đắc tội lớn như vậy, nhà họ Kim chưa chắc có thể giúp, chỉ có thể thử xem sao.

...

Cùng lúc này, có nhiều người đang tụ tập tại sườn núi phía Bắc của núi Đông Sơn.

Bãi tha ma nằm ở vùng đất hoang này, rất hiếm có người đến, ngay cả đường lên cũng không có, mọi người chỉ có thể dừng xe ở chân núi, sau đó đi bộ lên.

Nhưng dù vậy cũng không ai dám than phiền.

Sắp đến chín giờ rồi, một chiếc Bentley dừng ở chân núi, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe.

“Là chủ tịch Mạnh! Chủ tịch Mạnh của tập đoàn Mạnh Thị!"

Đây là người giàu nhất tỉnh Hán Đông! Là người có thể quyết định vận mệnh nền kinh tế của cả Đông Hải!

Chỉ có một vài người đại diện các gia tộc lớn dám bước lên chào hỏi ông ấy, những người còn lại ngay cả cơ hội bắt tay Mạnh Văn Cương cũng không có.

Mấy ngày nay khi tập đoàn Hiên Viên được thành lập, mọi người ai ai cũng cố hết sức để kết giao với Mạnh Văn Cương.

Chỉ là, thái độ của Mạnh Văn Cương rất lạnh lùng, mọi người cũng không thể nhiệt tình nổi.

Chủ tịch Mạnh vừa đến, một chiếc xe Hồng Kỳ cũng dừng lại dưới chân núi, lãnh đạo Tôn đã đến nơi.

Mọi người lập tức vây quanh, ai ai cũng tỏ vẻ cung kính.

Lãnh đạo Tôn mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu đen trông vô cùng trang trọng nghiêm túc.

Sau khi Tôn Kiến Dân đi lên, núi Đông Sơn ngay lập tức áp dụng lệnh giới nghiêm, xung quanh ngọn núi có các sĩ quan và binh lính cảnh sát vũ trang, trang bị súng ống, dàn trận sẵn sàng.

Nhìn thấy đại diện của các đại gia tộc đều ăn mặc rất trang nghiêm, Tôn Kiến Dân gật đầu.

"Mọi người đều đến đông đủ rồi nhỉ?"

"Đi thôi".

Tôn Kiến Dân và Mạnh Văn Cương dẫn đầu, người của các đại gia tộc đi đằng sau.

Tất cả mọi người đều mặc đồ đen trang nghiêm, từng bước đi theo hai vị tai to mặt lớn kia, đi vào chỗ rừng sâu.

Trong rừng sâu có không ít ngôi mộ không bia.

Cây cối mọc thẳng đức, sương mù lượn lờ.

Giữa làn mây mù kia, có một bóng người dần dần lộ ra.

Tần Lâm đứng một mình trước ngôi mộ của nhà họ Tần.

Áo trắng bay bay, ngạo nghễ đứng đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi