Y VÕ SONG TOÀN

Trong mắt bọn họ, Tần Lâm mặc dù là người tốt, đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng giờ tính mạng con người vẫn là quan trọng nhất, không phải là lúc để khoe mẽ.

Tần Lâm bất đắc dĩ nói: "Tôn Kiến Dân đã đi rồi".

Chúc Linh Linh lập tức nhíu mày, hốc mắt ứng đỏ, lóng lánh ánh nước.

Chúc Dũng cũng thở dài một hơi, bây giờ ông ấy chỉ có đúng một mong ước đó là hi vọng thiếu gia nhà họ Kim có thể giúp bọn họ.

"Tiểu Lâm, sau này nhắc đến lãnh đạo Tôn, không được phép nói thẳng tên ông ấy, cần phải dùng tôn xưng, đừng để chuyện này truyền ra mà đắc tội người khác!"

Chúc Dũng nhắc nhở một câu, lãnh đạo Tôn là người có quyền, dám gọi cả họ tên ông ấy như vậy thật quá thiếu tôn trọng.

Tần Lâm sững người, gật đầu, cũng không giải thích, dù cho có nói ra thì cũng chẳng ai tin.

Đột nhiên, ở đằng xa truyền đến tiếng ầm ầm, Tần Lâm nhìn ra xa, chỉ thấy năm chiếc máy bay trực thăng vũ trang đang bay về phía nhà họ Tề.

Tần Lâm biết đây là do nhị sư đệ Vương Kim Hải làm.

Anh quay đầu nói với Chúc Linh Linh: "Yên tâm đi, dì Vương sẽ không sao đâu".

Chúc Linh Linh gượng cười gật đầu, trong lòng vẫn không yên, cô ấy cũng không tin mấy lời Tần Lâm nói.

...

Cùng lúc đó, Kim Sơn Long đang đứng ở cổng nhà họ Tề, anh ta đã đợi một lúc lâu rồi, nhưng không có ai ra tiếp đón, điều này khiến anh ta khá sốt ruột.

Chúc Linh Linh vốn vẫn luôn không đáp lại tình yêu của anh ta, lần này khó khăn lắm mới nhờ cậy anh ta một lần, anh ta vẫn hi vọng có thể giúp đỡ được cô ấy, như vậy thì có thể cải thiện được hình tượng của mình trong lòng cô ấy, không biết chừng Chúc Linh Linh có thể động lòng mà gả cho anh ta.

Kim Sơn Long lại ấn chuông thêm lần nữa, quản gia đi ra.

"Kim thiếu gia, lão gia nhà chúng tôi nói, cậu đừng xen vào chuyện nhà họ Chúc, mời cậu về đi".

Kim Sơn Long cau mày, nhà họ Tề đúng là không nể mặt mà.

Anh ta đứng đấy nghĩ một chút rồi rút điện thoại ra gọi cho bố là Kim Quảng Chí.

Anh ta tóm tắt qua tình hình cho bố mình nghe, Kim Quảng Chí là binh đoàn trưởng trong quân đội, có lẽ nhà họ Tề sẽ nể mặt ông ta.

Kim Quảng Chí vốn không muốn xen vào, chỉ có điều đây là chuyện lớn của con trai mình nên đành đồng ý, nếu như lần này thành công, Chúc Linh Linh có thể đồng ý gả vào nhà bọn họ, cũng coi như là không uổng phí công sức.

Chẳng mấy chốc, Kim Quảng Chí đã gọi điện thoại đến nhà họ Tề.

"Tề gia chủ? Tôi là Kim Quảng Chí, tôi nghe nói mấy người đã bắt Vương Vân đi? Mấy người cần phải biết, nhà họ Kim và nhà họ Chúc có hôn ước..."

Không đợi Kim Quảng Chí nói hết câu, Tề Kiến Long đã hét lớn.

"Tên họ Kim kia! Tôi khuyên ông đừng lo chuyện bao đồng, các người đánh què chân cháu trai tôi, tôi và nhà họ Chúc không đội trời chung, tôi không nể mặt ai hết! Kể cả ông!"

Nói xong, Tề Kiến Lâm cúp máy.

Ông ta nhìn người phụ nữ trung niên bị trói trước mặt, sắc mặt dữ tợn, ông ta giơ cây gậy sắt trong tay lên, lạnh lùng nói.

"Hiện nay cháu trai tôi Tề Hiền tàn phế rồi, tất cả đều là món quà mà con gái cô và tên tàn dư nhà họ Tần ban tặng! Hôm nay tôi nhất định phải ra tay, để cô cảm nhận được mùi vị bị đánh gãy tay gẫy chân!"

Vương Vân vô cùng sợ hãi, ánh mắt đầy sự hoảng sợ.

Tề Kiến Long vừa giơ cây gậy lên, chuẩn bị đập xuống, đột nhiên có một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên khiến ông ta dừng lại.

Đùng đùng...

Âm thanh càng ngày càng gần, đám người Tề Kiến Long vội vã ra cổng.

Nhìn thấy trong vườn nhà họ Tề, năm chiếc trực thăng vũ trang bay trên bầu trời, gió lớn khiến mọi người không mở nổi mắt, đối mắt với thứ vũ khí "nóng" này, hai chân bọn họ đều nhũn ra.

Tề Kiến Long mồm chữ A mắt chữ O.

Chẳng mấy chốc, đã có một người nhảy xuống từ máy bay trực thăng, thân thể cao ráo, quân hàm năm sao, chính là đại tướng Vương Kim Hải!

Nhìn thấy quân hàm trên vai Vương Kim Hải, hai chân Tề Kiến Long nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống đất, ông ta vội vã chống gậy đỡ mình đứng dậy.

"Ngài...ngài làm vậy là có ý gì?"

Vương Kim Hải cả người đầy sát khí, uy phong lẫm liệt, hơn nữa còn có quân hàm năm sao trên vai khiến mọi người vừa nhìn liền sợ, trước mặt ông ấy, ai có thể không sợ?

Vương Kim Hải lạnh lùng nói: "Thả người, nếu không các người tự gánh hậu quả".

Nghe thấy bốn chữ tự gánh hậu quả, Tề Kiến Long lập tức run sợ.

Lời này nếu như do người khác nói, ông ta chắc chắn chẳng hề mảy may sợ hãi, nhưng lời này lại do Vương Kim Hải nói, ông ta sợ đến mức tóc gáy dựng ngược.

Vương Kim Hải nói hậu quả tự gánh, đây không phải là nói đùa, năm chiếc máy bay trực thăng vũ trang đang bay trên bầu trời kia chỉ cần ra tay, cả nhà họ Tề sẽ bị san phẳng!

Tề Kiến Long không thể nào ngờ được, chỉ vì một người phụ nữ của nhà họ Chúc mà có thể khiến kẻ tai to mặt lớn như thế này ra tay, đối mặt với Vương Kim Hải, ông ta nào dám phản kháng, vội vã gật đầu, lập tức thả người.

Vương Vân không hiểu gì đi ra ngoài, nhìn thấy mấy chiếc trực thăng được vũ trang ở bên ngoài, bà ấy sợ đến giật mình.

Đây, đây là đón mình sao?

Vương Kim Hải nhìn thấy Vương Vân an toàn đi ra, liền rời đi.

Mấy chiếc trực thăng vũ trang cứ bay ở phía trên, nhà họ Tề không dám động đậy.

Vương Vân đi ra khỏi nhà họ Tề nhưng không gặp được Vương Kim Hải mà gặp được Kim Sơn Long đang đứng ngoài, bà ấy lập tức ngạc nhiên vui mừng.

"Kim thiếu gia! Là cậu cứu tôi sao?"

Kim Sơn Long có chút ngạc nhiên, máy bay trực thăng lúc nãy là sao? Bố mình lợi hại đến thế sao? Có thể điều động được trang bị mạnh mẽ đến vậy?

“Đúng vậy, dì Vương, cháu nhờ bố cháu tốn rất nhiều công sức mới cứu được dì ấy ạ, nhưng mà dì không sao là được rồi".

Vương Vân vẫn còn hơi sợ hãi, dáng vẻ giận dữ lúc nãy của Tề Kiến Long nếu như không có ai ngăn lại, e rằng bà ấy sẽ thấy sự bị đánh gãy hai chân, đến lúc đó bà ấy sẽ trở thành người què.

May mà Kim Sơn Long đến kịp!

"Kim thiếu gia, thật sự cảm ơn cậu!"

Kim Sơn Long cười nói: "Dì Vương khách khí quá rồi, chúng ta là người một nhà mà".

Vương Vân cười tươi nói: "Đúng đúng, sau này Linh Linh nhà tôi được gả sang ấy, cậu sẽ là con rể của tôi, chúng ta là người một nhà".

Kim Sơn Long cười, miệng ngoác tận mang tai, xem ra lần này Chúc Linh Linh chắc chắc sẽ thuộc về mình rồi.

...

Chúc Linh Linh ở nhà lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, sau khi nhận được điện thoại của Vương Kim Hải, anh nói với cô ấy.

"Linh Linh, em có thể yên tâm, dì Vương không sao rồi".

Chúc Linh Linh sửng sốt: "Sao anh biết?"

Ngay khi Tần Lâm định nói, Vương Vân và Kim Sơn Long ở bên ngoài đã bước vào.

"Mẹ!"

Một nhà ba người đoàn tụ, ôm lấy nhau mà khóc, họ vô cùng kích động.

"Mẹ, làm sao mẹ trốn được?"

Vương Vân nói: "May có Kim thiếu gia, Kim thiếu gia đã nhờ bố mình giúp đỡ, thậm chí còn dùng cả trực thăng để cứu mẹ".

Chúc Linh Linh hơi ngạc nhiên, vốn dĩ nhờ Kim Sơn Long giúp chỉ là để thử xem sao mà thôi, nhưng không ngờ rằng anh ta thực sự làm được.

"Kim thiếu gia thật sự đã giúp sao?"

Vương Vân cau mày: "Con bé này, chính mắt mẹ nhìn thấy còn có thể là giả sao? Sau khi ra khỏi cửa nhà họ Tề, mẹ liền lên xe của Kim thiếu gia. Con phải cảm ơn Kim thiếu gia, biết chưa?"

Kim Sơn Long mỉm cười: "Dì Vương nghiêm trọng quá rồi, cô ấy không phải người ngoài, không cần khách sáo như vậy, chuyện của Linh Linh cũng là chuyện của cháu, cháu đương nhiên phải cố gắng giúp”.

Kim Sơn Long nói rất khéo, nhưng anh ta rõ ràng thừa nhận rằng anh ta là người cứu mẹ Chúc Linh Linh.

Mặc dù Kim Sơn Long cảm thấy chuyện này có vấn đề, bố anh ta không thể nào có quyền lực lớn đến vậy.

Tuy nhiên, dù sao mọi người cũng nghĩ vậy rồi, anh ta chỉ đơn giản thừa nhận mà thôi, cũng chẳng có gì hại cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi