Y VÕ SONG TOÀN

Mấy người nói dăm ba vài câu, khiến Tần Lâm rơi vào thế yếu.

Cứ như Khổng Phàm Lâm là một người thầy giáo cao cao tại thượng, còn Tần Lâm là một cậu học sinh đang cúi gằm mặt muốn học hỏi kiến thức vậy.

Tần Lâm cười lạnh: "Học hỏi ông ư? Ông còn không chữa được bệnh của mình thì có thể dạy bảo người khác sao?"

Lời vừa dứt, sắc mặt Khổng Phàm Lâm hơi đổi.

"Có ý gì, cậu nói tôi mắc bệnh?"

Kim Sơn Long cười lạnh: "Đúng là nói khoác mà không biết ngượng, ở tỉnh lỵ của chúng tôi, Khổng thần y có biệt danh là Khổng thánh thủ, anh dám bảo Khổng thần y có bệnh? Tôi nghĩ anh điên rồi ấy!"

Mặc dù bảo người làm nghề y không thể tự chữa bệnh cho mình, nhưng đó chỉ là mấy lời xưa kia, bây giờ điều kiện chữa trị tân tiến, bác sĩ chỉ cần có kĩ thuật, tự chẩn đoán bệnh cho bản thân đâu thành vấn đề, Khổng thần y là cao thủ lợi hại đến vậy, sao có thể có bệnh được?

Tần Lâm quan sát Khổng Phàm Lâm một chút liền nói.

"Chứng bệnh thanh khiếu thất linh (một loại bệnh gần giống với chứng bệnh trúng gió), bệnh này chỉ lây cho nữ, không lây cho nam, đàn ông mắc bệnh không có triệu chứng gì, hoàn toàn giống người bình thường, nhưng phụ nữ thì chưa chắc, không biết Khổng thần y có con gái không?"

Hỏi xong, sắc mặt của Khổng Phàm Lâm thay đổi.

"Sao cậu biết chuyện này?"

Ông ta là người có y thuật cao siêu đến vậy, là người đã nghiên cứu qua rất nhiều sách cổ, có hiểu biết nhiều phương diện, mới có thể phần nào đoán ra.

Nhưng bởi vì không có kinh nghiệm thực tiễn, cho nên lý luận này vẫn không thể phổ biến rộng rãi.

Còn Tần Lâm, chỉ đôi ba câu đã có thể khái quát toàn bộ thành qua nghiên cứu của ông ta, lời anh nói không chỉ chuẩn xác ngắn gọn, thậm chí còn giúp ông ta hiểu ra nhiều điều.

Đặc biệt là câu nói bệnh này chỉ lây cho nữ không lây cho nam đã giải bỏ được tất cả nghi vấn suốt nhiều năm liền của ông ta.

Nhưng...anh còn trẻ như thế sao có thể biết mấy thứ này được?

Tần Lâm còn chưa đáp lại, y thuật của anh đều học từ sư phụ, còn về sư phụ của anh học từ ai, anh cũng không biết nữa.

Khổng Phàm Lâm trở nên vô cùng kích động, mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm, vài giây sau, ông ta nói.

"Tôi có một người con trai và một người con gái, con trai cơ thể khỏe mạnh, không có triệu chứng gì".

"Nhưng con gái năm nay mới mười sáu tuổi, thường xuyên chóng mặt hoa mắt, nửa người tê liệt, có mấy lần khi đi qua đường đùi phải bỗng không cử động linh hoạt được, lập tức ngã xuống đất, suýt nữa gặp nguy hiểm".

Tần Lâm lẩm bẩm nói: "Mười sáu tuổi...còn chữa trị được".

Nghe thấy lời Tần Lâm, sắc mặt Khổng Phàm Lâm thay đổi, trong lòng dường như dậy lên những cơn sóng lớn, ông ta vui mừng như điên.

Ông ta tiến lên một bước, cúi người, kính nể hành lễ trước Tần Lâm.

"Xin cậu hãy dạy tôi!"

Cái này...

Động tác của Khổng Phàm Lâm khiến mọi người ngơ ngác.

Chẳng phải nói là muốn Khổng Phàm Lâm chỉ bảo Tân Lâm sao, tại sao chỉ mới vài phút trôi qua, lại đổi thành xin chỉ dạy rồi?

Hai người chẳng qua chỉ đứng đấy nói đôi ba câu với nhau, nhắc đến một vài thuật ngữ về triệu chứng bệnh, kết quả Khổng Phàm Lâm đã phục rồi sao? Cúi người xin chỉ dạy?

Kim Sơn Long trợn tròn mắt, anh ta đương nhiên không biết để có thể vừa nhìn đã nhận ra Khổng Phàm Lâm có bệnh di truyền thanh khiếu thất linh cần y thuật sao siêu đến đâu, anh ta chỉ cảm thấy, Khổng Phàm Lâm là thần y, lúc này nên nhục nhã Tần Lâm mới đúng!

"Khổng thần y! Ông đang làm gì vậy, anh ta chẳng qua chỉ là một tên nhóc đầu để chỏm, sao ông lại cúi đầu trước anh ta?"

Khổng Phàm Lâm cau mày: "Y thuật không phân lớn nhỏ, người thành công trước được xếp trên, nếu cậu Tần thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, đừng nói đến cúi người, cho dù có phải giập đầu bái sư, Khổng mỗ đây chắc chắn sẽ đồng ý!"

Tần Lâm xua xua tay, cười nhạt một tiếng.

"Bái sư thì thôi, tư chất của ông còn kém lắm".

Mọi người:...

Lời này quá kiêu ngạo rồi?

Tư chất của Khổng thần y mà là quá kém sao?

Ý là người giỏi như Khổng thần y còn không còn tư cách bái anh làm sư sao?

Ngông cuồng, quá ngông cuồng!

Khổng thần y là người thế nào?

Là thánh thủ tiếng tăm lẫy lừng của tỉnh lỵ, cho dù là chuyên gia của mấy bệnh viện lớn cũng phải xin Khổng thần y chỉ dạy y thuật, Tần Lâm nói khoác mà không biết ngược, đúng là muốn chết!

Nhìn thấy Tần Lâm bị mọi người hoài nghi, Chúc Tam Đao nói.

"Tôi đã nói từ trước rồi, y thuật của Tiểu Lâm vô cùng cao siêu, mấy ngày trước tôi nằm ở bệnh viện, bị suy tim cấp tính, trưởng khoa Lưu của bệnh viện Nhân Dân đã nói tôi không cứu được, nhưng Tiểu Lâm chỉ tốn có mấy phút đã có thể kéo tôi ra khỏi Quỷ Môn Quan".

"Mọi người cho rằng tôi đang nói khoác mà không suy nghĩ sao?"

Lời của Chúc Tam Đao khiến sắc mặt mọi người thay đổi.

Chúc lão gia đương nhiên không thể nói khoác mà không suy nghĩ được, đợt trước bọn họ cũng nghe nói lão gia bị bệnh nặng phải đi bệnh viện, nhưng hôm nay lúc gặp lại không giống như bị bệnh, mọi người còn tưởng bệnh tình không nghiêm trọng đến vậy.

Hôm nay nói như vậy, bọn họ mới biết, hóa ra Chúc lão gia được người khác kéo về từ Quỷ Môn Quan?

Tần Lâm còn trẻ như thế, thực sự có y thuật cao siêu đến vậy sao?

Khổng thần y nghe xong liền tin Tần Lâm có thể chữa trị cho con gái của mình, sau đó lại cúi người thêm lần nữa.

"Xin cậu Tần hãy dạy tôi!"

Nhìn thái độ của Khổng Phàm Lâm nhún nghường đến vậy.

"Tôi bắt mạch trước đã".

Tần Lâm tiến lên, hai tay nắm lấy hai cổ tay của Khổng Phàm Lâm.

Không hề giống ba ngón tay bắt mạch như thường ngày, chỉ là tùy ý nắm lấy.

Vài giây sau, anh đã thả tay ra.

"Vẫn còn ổn, bệnh tình chưa quá nghiêm trọng, qua mạch tượng của ông, có thể thấy có vẻ như hàng năm ông đều dùng một số loại thuốc có Kim ô tử, mặc dù không có tác dụng chữa bệnh, nhưng có thể khổng chế được bệnh tình".

"Có thời gian có thể đưa con gái ông qua đây, tôi sẽ bắt mạch cho cô ấy, như thế mới kê đơn thuốc được".

Hai câu nói của Tần Lâm khiến Khổng Phàm Lâm vô cùng kinh ngạc.

Cảnh 'nắm mạch' vừa nãy đã vô cùng ngoạn mục rồi.

Sau đó, chỉ dựa vào bắt mạch liền biết đường ông ta hàng năm sử dụng Kim ô tử, cao thủ, đúng là cao thủ!

Không ngờ rằng lại có thần y trẻ tuổi đến vậy!

Bệnh của con gái có hi vọng rồi!

Khổng Phàm Lâm lại hành lễ, kính nể nói.

"Cậu Tần, Khổng mỗ ngu dốt, không dám bái sư, nhưng mong cậu có thể thu nhận, để Khổng mỗ ở bên làm chân chạy vặt, làm dược đồng".

Lời của Khổng Phàm Lầm khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Đường đường là Khổng Phàm Lâm thánh thủ của tỉnh lỵ, lại có thể làm dược đồng cho một thằng nhãi con sao? Chuyện này mà được truyền ra, ai dám tin chứ?

Tần Lâm nghĩ một chút rồi nói.

"Được thôi, mấy ngày nữa, tôi chuẩn bị mở y quán, đến lúc đó ông có thể đến".

Khổng Phàm Lâm vô cùng vui mừng.

"Vâng, đa ta cậu Tần đã thu nhận!"

Kim Sơn Long nhìn mà ngẩn người, cau mày đứng lên.

"Khổng thần y, ông sao có thể...ông là bác sĩ tư nhân của nhà họ Kim, ông làm như thế này chẳng phải là muốn làm mất mặt nhà họ Kim chúng tôi sao!"

Dù sao cũng là người nhà họ Kim bọn họ, rõ ràng bảo ông ta đi nhục nhã người khác, kết quả lại trở thành quỳ gối khom lưng!

Khổng Phàm Lâm quay đầu, lạnh lùng nhìn Kim Sơn Long nói.

"Tôi là bác sĩ tư nhân của nhà cậu, chứ không phải là kẻ hầu, cậu có tư cách để chỉ trích tôi sao?"

"Hơn nữa, từ hôm nay, tôi sẽ không còn là bác sĩ tư nhân của nhà họ Kim nữa, sau này tôi sẽ là dược đồng của cậu Tần đây".

Sắc mặt Kim Sơn Long tái mét: "Ông! Khổng thần y! Ông nghĩ kĩ chưa?"

Khổng Phàm Lâm lườm anh ta, không đáp lời, nhưng ý tứ đã rõ mồn một.

Sắc mặt Kim Sơn Long lúc xanh lúc đen, thay đổi đến mấy lần, trông vô cùng tức cười.

Anh ta siết chặt nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt.

"Tên họ Tần kia! Anh nhớ kĩ cho tôi! Chuyện ngày hôm nay, nhà họ Kim tôi chưa xong với anh đâu!"

Tần Lâm làm anh ta mất mặt hai lần liên tiếp, khiến Kim Sơn Long không còn mặt mũi để đứng ở đây nữa.

Nói vài câu chào tạm biệt với Chúc Tam Đao xong, anh ta tức giận rời đi,

Chúc Tam Đao cũng hơi lo lắng.

"Thế lực của nhà họ Kim ở tỉnh lỵ không hề tầm thường, nếu đắc tội bọn họ, e rằng sau này sẽ không yên ổn".

Tần Lâm cười nhạt: "Ông Chúc không cần lo, cái loại ngang ngược tàn ác như tên hề này, cháu chưa từng quan tâm".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi