Y VÕ SONG TOÀN

Chúc Minh hừ lạnh một tiếng: “Không qua lại với chúng ta? Cậu ta tự chạy đến bệnh viện chữa bệnh cho bố, chẳng nhẽ không phải là đang tìm cách qua lại với nhà họ Chúc chúng ta sao?"

"Bây giờ, rất nhiều người đang nghe ngóng xem rốt cuộc ai là người chữa khỏi bệnh cho bố".

"Khi tìm ra được là do cậu ta làm, ba đại gia tộc sẽ nhìn chúng ta bằng con mắt gì? Bọn họ chẳng phải sẽ cho rằng chúng ta còn qua lại với nhà họ Tần sao?"

Vợ của Chúc Minh, Lý Mẫn cũng đứng ở bên cạnh bênh vực ông ta.

"Chồng tôi nói đúng đấy, nếu chưa chết, thì nên tìm đến một vùng quê nào đó sống yên ổn đến cuối đời, quay lại Đông Hải làm gì? Chẳng nhẽ là vì căn biệt thự kia? Bây giờ cậu không tiền không quyền, cậu cho rằng có thể dành lại căn biệt thự kia sao?"

"Đương nhiên rồi, cậu muốn làm gì thì đấy là việc của cậu, nhưng xin cậu về sau đừng liên lạc với nhà họ Chúc chúng tôi nữa, tránh liên lụy đến chúng tôi!"

Hiện nay, ba đại gia tộc của Đông Hải, loại gia tộc bậc hai như bọn họ muốn làm gì đều phải nhìn sắc mặt người khác.

Người ta nói gì, mình phải nói nấy.

Nhiều năm như vậy, nhà họ Chúc khó khăn lắm mới có thể thoát bỏ cái bóng của nhà họ Tần, dần dần phất lên. Nhưng trong giờ phút quan trọng, Tần Lâm lại quay trở lại, chẳng phải là muốn gây phiền phức cho nhà họ Chúc sao?

Nếu biết tin nhà họ Chúc vẫn còn liên lạc với tàn dư của nhà họ Tần, ba đại gia tộc kia sẽ để bọn họ yên sao?

Chúc Linh Linh đứng trước mặt Tần Lâm, mặt đầy phẫn nộ.

"Bác gái à, bác có ý gì vậy? Chẳng nhẽ việc anh Tiểu Lâm chữa bệnh cho ông nội là sai sao?"

Chúc Minh cau cau mày: "Linh Linh, cháu nói năng kiểu gì với bác gái vậy? Chúng ta không bảo chuyện Tần Lâm chữa bệnh cho bố là sai, bệnh của bố sẽ có chuyên gia chữa, không cần cậu ta tự tay chữa".

"Lần này chúng tôi đến đây là muốn đưa cậu ta tiền chữa bệnh".

Nói xong, Chúc Minh lấy ra hai nghìn tệ, đặt trên mặt đất, nói với Tần Lâm.

"Cậu chỉ là một bác sĩ bình thường, bố tôi cũng chỉ là bệnh nhân bình thường, đây là tiền chữa bệnh, giữa chúng ta, không còn bất kì quan hệ gì!"

Nhìn thấy hai nghìn tệ trên mặt đất, Chúc Linh Linh tức đến mức mặt mày tái xanh.

"Các người đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!"

Chúc Minh cười lạnh: "Vong ân phụ nghĩa? Dựa vào đâu mà nói thế? Cậu ta chẳng qua chỉ là một bác sĩ quèn, chữa khỏi bệnh, chúng ta đưa tiền. Cháu xem xem, cả Đông Hải có biết bao bác sĩ nổi tiếng, mà có ai tính phí chữa bệnh đến hai nghìn tệ đâu? Bác làm vậy đã là rất đúng mực rồi".

"Hơn nữa, Chúc Linh Linh, bác khuyên cháu đừng nên qua lại với cậu ta, nếu không đừng trách trách nhà họ Chúc không nhận cháu làm con cái nhà này!"

"Cháu phải nhớ kĩ thân phận của mình, cháu là thiên kim nhà họ Chúc và đã có hôn ước, đừng có lằng nhằng ở bên ngoài!"

Nhìn thấy Chúc Linh Linh thân mật với Tần Lâm đến vậy, Chúc Minh không thể không nhắc nhở, Chúc Linh Linh đã liên hôn với gia tộc ở thành phố, không thể để thằng nhóc họ Tần chiếm lợi được.

Nói xong, Chúc Minh đưa người nhà họ Chúc lên xe, nghênh ngang rời đi.

Sắc mặt Chúc Linh Linh tái xanh, cô ấy tức đến mức toàn thân run rẩy.

"Bác đúng không phải là người, nếu năm đó nếu không có chú Tần, Chúc Minh bác ấy sẽ có ngày hôm này sao?"

Còn về hôn ước mà Chúc Minh đã nói, Chúc Linh Linh không nhắc đến một chữ nào, vốn như nếu năm đó nhà họ Tần vẫn còn, Chúc Linh Linh có lẽ sẽ được gả vào nhà họ Tần.

Nhưng sau khi nhà họ Tần bị giết, nhà họ Chúc đã thay đổi hôn ước, chỉ là Chúc Linh Linh vẫn chưa thể chấp nhận mà thôi.

Đối mặt với loại người vong ân bội nghĩa như Chúc Minh, Tần Lâm không hề tức giận, anh chỉ cười nhạt.

"Cơ thể của ông Chúc không sao chứ?"

Chúc Linh Linh thở dài một hơi: "Không sao rồi, anh Tiểu Lâm không tức sao?"

Chúc Minh thật vô liêm sỉ, ân huệ của nhà họ Tần không chỉ đáng giámỗi hai nghìn tệ, bây giờ chỉ đưa có hai nghìn tệ mà dám thấy bản thân vô cùng trượng nghĩa, Chúc Linh Linh cảm thấy vô cùng tức giận.

Tần Lâm cười nói: "Tức cái gì chứ, em đã bao giờ thấy chúa sơn lâm vì con kiến hôi mà gầm gừ tức giận chưa?"

Chúc Linh Linh hơi sững sờ, nhìn Tần Lâm đến hơi thất thần, mười năm không gặp, ngoài diện mạo thay đổi, tính tình cũng có nhiều đổi thay.

Tần Lâm bây giờ, mặc dù chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng có thể cho người khác cảm giác anh là người bề trên.

"Anh Tiểu Lâm, mấy ngày nữa ông nội được xuất viện rồi, bố em đang ở bệnh viện chăm sóc ông nội, em muốn mời anh tối nay đến nhà em ăn cơm".

"Ok, cũng lâu rồi anh chưa được uống rượu cùng chú Chúc".

Chúc Linh Linh gọi tài xế riêng đến, hai người cùng lên một chiếc Audi A6.

"Linh Linh, em cũng tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, em tốt nghiệp rồi, bây giờ đang quản lý công ty Y Dược Văn Hòa, quy mô tầm trung, chỉ đủ để sống qua ngày thôi ạ".

Nhìn thấy xe của Chúc Linh Linh liền biết quy mô của công ty không quá lớn, nếu không chẳng nhẽ giám đốc công ty lại lái Audi A6 sao?

"Tại sao lại đặt tên là Y Dược Văn Hòa vậy, sao không tên là Y Dược Chúc Thị?"

Trong trí nhớ của anh, trước kia nhà họ Chúc làm trong ngành dược, thương hiệu Y Dược Chúc Thị này không tồi, kinh doanh mấy năm, vang danh trên thị trường, không biết tại sao Chúc Linh Linh lại bỏ qua cơ hội lớn đến vậy.

Chúc Linh Linh hừ lạnh một tiếng: "Chẳng phải vì anh họ của em sao? Anh họ Chúc Văn Đào là con trai của bác cả".

"Bây giờ nhà em do bác cả nắm quyền, thương hiện Y Dược Chúc Thị chỉ có thể do nhà họ sử dụng, đương nhiên sẽ không cho em dùng rồi".

Tần Lâm cười lạnh, bác cả nhà họ Chúc quá hung hăng ngang ngược.

Trên đường, Tần Lâm nghe điện thoại.

"Tiểu sư huynh? Là sư huynh đúng không, tôi là tứ sư đệ Mạnh Văn Cương đây!"

Tần Lâm nói: "Mạnh sư đệ có chuyện gì vậy?"

"Như thế này, tôi nghe lãnh đạo Tôn nói, sư huynh đã về Đông Hải rồi, muốn mời sư huynh một bữa, lúc nào thì sư huynh rảnh nhỉ?"

Tần Lâm nghĩ một chút: "Hôm nay không được".

Nếu như đổi thành người khác, giám đốc Mạnh Văn Cương mời ăn cơm, đây là cơ hội lớn, đừng nói đến việc từ chối, cho dù có phải cầu xin người khác thì cũng phải đi.

Nhưng Tần Lâm vẫn từ chối, tối nay anh phải đến nhà chú Chúc ăn cơm.

"Ừm, khi nào sư huynh rảnh thì nói với tôi một tiếng, cứ gọi là tôi sẽ đến".

"Còn một chuyện nữa, nhiều năm nay tôi vẫn luôn chuẩn bị mở một công ty, định lấy tên sư phụ để đặt, định đặt là tập đoàn Hiên Viên, đây là một công ty tổng hợp nhưng ngành chính doanh chính vẫn là ngành y dược, tiền vốn ban đầu là năm tỉ".

"Nhưng vì tôi không phải là đệ tử đích truyền của sư phụ, không có tư cách dùng tên của sư phụ, vậy nên hạng mục này vẫn bị trì hoãn, hiện này tiểu sư huynh đã quay lại, tôi muốn đưa hạng mục này cho sư huynh, sư huynh thấy thế nào?"

Tần Lâm hơi nhíu mày.

Anh được truyền thừa kỹ năng của sư phụ, đương nhiên phải hành nghề y cứu đời, nhưng anh vốn cũng muốn mở một y quán mang tên Hiên Viên.

Để anh quản lý một công ty có quy mô lớn như vậy, có hơi phiền phức.

Nghe thấy câu trả lời của Tần Lâm, Mạnh Văn Cương giật mình, vội vã giải thích.

"Tiểu sư huynh yên tâm, tôi chỉ sang tên chức vụ tổng giám đốc và 51% cổ phần cho sư huynh thôi, phương diện quản lý sẽ do đích thân tôi làm, sẽ không gây phiền phức gì cho sư huynh đâu".

Ý của Mạnh Văn Cương rất rõ ràng, tổng giám đốc công ty là Tần Lâm, đưa cho Tần Lâm 51% cổ phần, nhưng không cần anh quản lý, chỉ cần ngồi chơi thu tiền là được.

Tần Lâm cũng hiểu đôi chút về Mạnh Văn Cương, ông ấy có khả năng kinh doanh, có nhân phẩm, có lẽ sẽ không làm hỏng thanh danh của sư phụ.

"Được".

"Tốt lắm, mấy ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ, khi nào khai trương sẽ mời sư huynh tới cắt băng khánh thành!"

"Đến lúc đó hẵng bàn".

Cúp điện thoại, Mạnh Văn Cương toát đầy mồ hôi lạnh, ông ấy thở ra một hơi dài.

Mặc dù Tần Lâm chỉ là một cậu thanh niên nhỏ hơn ông ấy hơn 20 tuổi, nhưng khi phải đối mặt với anh, giống như đối mặt với sư phụ của mình, Mạnh Văn Cương căng thẳng muốn chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi