YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Bởi vì mối quan hệ giữa hai người thay đổi, đối với sự thân thiết đột ngột này cô hoàn toàn bài xích, thậm chí còn có chút tức giận.
Cô ghét cảm xúc ngoài tầm kiểm soát như hiện tại.
"Lục bang chủ, tôi sẽ cố gắng tận lực không thể anh thất vọng, rất muộn rồi chúng ta nên trở về."
Lục Vũ Thần nhìn sự xa cách đột ngột của cô liền cảm thấy không vui.
Trên đường trở về, hai người không ai mở miệng.

Doãn Mộ Tư tự nghĩ, sau khi cuộc thi kết thúc cô sẽ rời khỏi Hoàng Tước, mãi mãi không còn quan hệ với Lục Vũ Thần.
Trên đường về, Lục Vũ Thần nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt trầm lại:"Tôi lập tức đến."
Sau đó hắn dừng lại, nhìn cũng không nhìn nói:"Xuống xe."
"Ở đây?" - Gương mặt Doãn Mộ Tư có chút thay đổi.
"Đúng."
Không có bất cứ lời giải thích nào?
Doãn Mộ Tư không hỏi nhiều, tự mình bước xuống xe.
Lục Vũ Thần nhìn qua kính chiếu hậu nhìn bóng dáng cô đang nhìn theo anh, hiện tại anh phải đến bệnh viện ngay lập tức, không thể mang cô theo.
Chiếc xe rất nhanh khuất mắt, để lại không gian yên tĩnh.

Nơi này hoang vu không người qua lại, không có cửa hàng lần nhà dân, vậy mà hắn vẫn để cô lại.
Cô biết có lẽ hắn gặp chuyện khẩn cấp nhưng một lời giải thích cũng không cho, ném cô lại nơi hoang vu này.

Cũng may, hiện tại bọn họ không còn quan hệ gì, sự thất vọng cũng không còn cần thiết.
Doãn Mộ Tư nương theo ánh sáng của đèn đường bước đi về phía trước.

Đi khoảng hơn nửa giờ, ánh sáng chói mắt tiến đến, trên xe từ từ đi về phía cô, cánh cửa sổ mở xuống.
Cô thoạt nghĩ là người của Nhất Đường nhưng không ngờ người bên trong là Hàn Thương Nguyên.
"Sao lại là anh?"
Hàn Thương Nguyên nghe được sự thất vọng trong ngữ âm của Doãn Mộ Tư, hắn không hỏi gì chỉ mở miệng:"Lên xe."
Doãn Mộ Tư bước lên xe, ánh mắt rơi vào Hàn Thương Nguyên:"Sao anh lại ở đây?"
Đây chắc chắn không thể là trùng hợp.
Hàn Thương Nguyên không trả lời, ánh mắt nhìn về phía trước.
Chiếc xe di chuyển đến Doãn gia, cả hai người đều im lặng.
"Đến rồi."
Hàn Thương Nguyên dừng xe ngoài cổng, lúc này mới nhìn Doãn Mộ Tư:"Lục Vũ Thần không phải người tốt, nếu đã ly hôn rồi em nên tránh xa hắn ra một chút."
"Em biết, nhưng anh Thương Nguyên, đây là việc riêng của em."
Cô nhìn về phía cửa sổ lại nói:"Anh theo dõi em, em không mong có lần sau, cảm ơn anh đưa em về."
Nói rồi cô đẩy xe bước xuống, vào bên trong nhà.
Hàn Thương Nguyên nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi biến mất, đốt lên một điếu thuốc, một ngụm nhả khói ra, rồi lại tiếp thêm một ngụm.
Mộ Mộ, xem ra anh phải như Vân Phàm, quang minh chính đại theo đuổi em.

Lục Băng Thanh bị phục kích ở bệnh viện, tiếng súng làm cho cả bệnh viện rơi vào khủng hoảng, cận vệ ra sức bảo vệ, giữ lại được một mạng cho Lục Băng Thanh.
Các tay bắn tỉa bắn thêm hai phát nhưng bên này đã có phòng bị nên đều không đúng mục tiêu, đành rút lui.
Lúc Lục Vũ Thần đến bệnh viện, Lục Băng Thanh đã mang cận vệ thân cận nhất là Hà Tiêu rời khỏi bệnh viện.
Ngôi nhà sát vách núi,
Bầu trời mây đen mù mịt, dường như đã sắp mưa…
Bạch Mai ngồi trong phòng khách… đêm nay bà muốn kết thúc tất cả bi thương của cuộc đời mình, kết thúc mạng sống của Lục Băng Thanh.
Bà nhìn về người đàn bà đang một dạng máu đầy người, quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, hai tay trói lại phía sau, bên cạnh là một bếp than đỏ ửng nóng rát.
Lúc này, Bạch Mai nhận được tin ám sát thất bại, lửa hận trong lòng không còn kìm lại…
Lục Băng Thanh bước vào bên trong nhà, liếc nhìn người đàn bà đang quỳ dưới nền cũng không để tâm, chỉ ngồi xuống bàn trà, như muốn thưởng thức.
Bạch Mai cũng không nhìn Lục Băng Thanh, bà bước đến lửa thang, dùng thanh sắt nung đỏ vung về phía da thịt Lạc Tranh khiến người đàn bà kia rống lên đau đớn.
"Đây là trả thù cho năm đó cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu để mang thai đứa con của chồng tôi."
Thời điểm đó, Lục Băng Thanh và Bạch Mai vẫn còn là cặp vợ chồng ân ái.

Lạc Tranh lợi dụng lúc cùng Lục Băng Thanh đi tiếp khách uống say, giả làm Bạch Mai mà dụ dỗ ông ta và thành công mang thai.
Vài tháng sau, Lạc Tranh xuất hiện nói với Bạch Mai đã mang thai con của Lục Băng Thanh.
Lạc Tranh nằm rạp xuống đất, đau đớn túa cả mồ hôi, giống như từ quỷ môn quan quay về:"Tiện nhân, cái này mày cũng muốn nhắc tới.

Cũng bởi vì cô, tên yêu nghiệt kia ép ta uống một chén thuốc, đem cái thai đó giết chết, cũng là bởi vì cô…"
Lục Băng Thanh lúc này mới lên tiếng:"Cô sai rồi, Bạch Mai chưa từng nhắc đến đứa bé đó, chính là tôi không muốn nó được phép tồn tại."
Lạc Tranh như kẻ mất trí lắc đầu:"Không thể nào, đó là con của tôi và anh."
Lục Băng Thanh lại nói:"Bởi vì là cô nên tôi càng không thể giữ."
Lạc Tranh giương mắt nhìn Lục Băng Thanh, nghe được câu này liền khóc thét:"Lục gia, anh sao lại có thể đối với tôi tàn nhẫn như vậy?"
Thanh sắt trong lò lửa một lần nữa nóng lên đỏ rực, Bạch Mai tiếp tục nhấn vào da thịt Lạc Tranh, ánh mắt hằn lên thù hận:"Lần này là trả thù cô đã bỏ thuốc vào trà của tôi, khiến cho tôi mất đi trong sạch."
Bạch Mai dùng sức ép thanh sắt nóng vào người Lạc Tranh:"Điều tôi không thể tha thứ nhất chính là cô lại toan tính lên cả Vũ Thần."
Lạc Tranh khi đó đưa Lục Vũ Thần vào phòng, để cậu tận mắt nhìn thấy cảnh mẹ mình làm tì.nh với người khác.
Mà lúc đó, trong bụng Bạch Mai đã mang thai An Nhiên.
Lạc Tranh chỉ cười lớn:"Con của tôi chết, cô nghĩ tôi còn chuyện gì không dám làm, lúc đó ta còn hận là không thể giết chết Lục Vũ Thần… nhưng để con trai cô hận cô cả đời, cũng chính là rất tốt."
Chát.
Bạch Mai hét lên:"Đồ đàn bà ác tâm, cái tát này chính là trả thù cho con gái tôi."
Lạc Tranh cười lớn:"Nói như cô, cô phải nên ép thanh sắt này lên người Lục Băng Thanh, chính hắn là kẻ muốn giết con gái cô."
Gương mặt Lục Băng Thanh lộ vẻ thờ ơ lạnh lẽo, như mọi thứ đều không liên quan đến hắn.
"Hahaha, cô hận tôi bằng không tự hận bản thân.

Cô rõ ràng hận chết ông ta nhưng lại không thể giết được ông ta, còn bị hắn đặt dưới thân làm nhục."
Bạch Mai giận dữ một lần nữa ép thanh sắt đỏ lên người Lạc Tranh, cô ta hét lớn rồi ngã xuống đất bất tỉnh.
Bạch Mai nhìn Lạc Tranh bất tỉnh, thanh sắt đỏ rơi xuống đất, lúc này Lục Băng Thanh từ phía sau ôm lấy Bạch Mai:"Năm đó thật sự là Lạc Tranh bỏ thuốc cô sao?"
Giọng nói Bạch Mai trở nên bình tĩnh:"Năm đó tôi đã giải thích với anh vô số lần, chỉ tiếc một lần anh cũng không tin tưởng."

Bạch Mai dùng tay kéo bàn tay của Lục Băng Thanh kéo ra… liếc nhìn Lạc Tranh dưới sàn, người đàn bà này trốn quá kỹ, đến tận hôm nay bà mới tìm thấy.
Bạch Mai cùng Lạc Tranh xem như ân oán đã xong, hiện tại chỉ còn Lục Băng Thanh.
Giọng nói của Lục Băng Thanh vang lên lạnh lẽo:"Làm cô ta tỉnh lại."
Chậu nước lạnh tạt vào gương mặt của Lạc Tranh, đối diện là gương mặt Lục Băng Thanh.
Lục Băng Thanh bóp cằm Lạc Tranh:"Trước kia cô bỏ thuốc Bạch Mai?"
Đến mức này, ông ta vẫn chưa tin Bạch Mai, còn vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng.
Lạc Tranh nghĩ đến, nếu trước khi chết có thể nhìn thấy bộ dạng đau đớn ân hận của Lục Băng Thanh coi như cũng đáng:"Đúng, chính là tôi đã bỏ thuốc cô ta.

Tôi không thể chịu được khi trong mắt anh chỉ có cô ta."
Nhận được đáp án, Lục Băng Thanh buông lõng Lạc Tranh mà đứng lên.
Nhưng trên gương mặt kia cũng không có chút nào đau đớn hối hận như Lạc Tranh muốn thấy.
Lục Băng Thanh hững hờ nhếch môi lạnh lẽo:"Giết đi, xử lý sạch sẽ."
Thời khắc này, thứ ông ta không ngờ tới… chờ đợi ông ta bên ngoài chính là cái chết.
Bạch Mai ngồi trong phòng ngủ, lấy album ảnh ra ngắm nhìn hình ảnh Lục Vũ Thần ngày còn bé, không khỏi đưa tay sờ lên mặt anh:"Thần Thần, đời này người mẹ nợ nhiều nhất chính là con."
Sau khi xảy ra chuyên đó, Lục Vũ Hận ôm hận Bạch Mai.

Mà tâm lý Bạch Mai cũng rơi vào khoảng lặng, sợ nhìn thấy Lục Vũ Thần, sợ ánh mắt ghê tởm của hắn nhìn cô, nên cô chọn cách phớt lờ đi.
Và trong khoảng thời gian đó, Lục Băng Thanh luôn tìm cách giết đứa bé trong bụng cô, cô phải tìm cách bảo vệ An Nhiên.
Dằn co với Lục Băng Thanh khiến cô không con tâm trí để ý đến Lục Vũ Thần, mà Lục gia cũng gửi con trai cô đi thật xa…
Vô tình nhìn thấy, ánh mắt Lục Vũ Thần luôn nhìn Bạch Mai đầy hận ý.
Trong mắt con trai, bà không xứng đáng là mẹ.
Đóng lại album, Bạch Mai muốn một lần cuối cùng được nghe giọng nói của con trai, có thể nghe con trai gọi một tiếng mẹ.
Cuộc gọi cuối cùng được kết nối, Giọng nói Lục Vũ Thần vẫn đầy sự lạnh lẽo:"Chuyện gì?"
"Thần Thần, con cả đời đừng sống bạc tình bạc nghĩa như cha con.

Ta lần cuối lấy tư cách người mẹ khuyên răng con, hãy quay lại với Mộ Mộ, con bé đáng được sống trong hạnh phúc."
"Bà muốn làm gì?"
Lục Vũ Thần đang trên xe đến biệt thự ở vách núi, hắn che điện thoại, ra lệnh cận vệ tăng tốc.

Cái này, rất giống như Bạch Mai đang trăn trối.
Bạch Mai không trả lời câu hỏi của Lục Vũ Thần, bà đứng ở ban công, ngằm nhìn đồi núi hữu tình chỉ cười nói:"Ở nơi này phong cảnh đẹp thật, Vũ Thần… hãy chăm sóc tốt Tiểu Vũ, chiếu cố Mộ Mộ, Thần Thần… mẹ luôn yêu thương con."
Bạch Mai ngắt điện thoại, chỉ sợ cảm xúc không kiềm được mà khóc rống lên.
"Ngoài trời lạnh, vào nhà đi."
Bạch Mai quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đi về phía cô, chậm rãi giơ súng trong tay:"Đừng tới đây."
Lục Băng Thanh nhìn khẩu súng trong tay Bạch Mai, ánh mắt lộ nét kinh ngạc, sao trong tay cô ấy lại có súng, là ai cho cô ta?
Lục Băng Thanh dừng lại, mở ra hai tay, ngữ khí bình tĩnh:"Được, anh không đi tới, em đừng kích động, đừng để làm mình bị thương."

"Chuyện trước kia đều đã sáng tỏ, anh xin lỗi đã hiểu nhầm em… Từ nay chúng ta sẽ sống trong hạnh phúc hòa bình, anh sẽ không toan tính với Thần Thần cũng không hãm hại Tiểu Vũ."
Bạch Mai cười lớn, giọng nói đầy khinh thường:"Lục Băng Thanh, anh cảm thấy tới mức độ này tôi sẽ còn cùng anh bắt đầu lại từ đầu được sao? Anh đừng lừa mình dối người ra vẻ thâm tình, trên đời này không kẻ nào bạc tình bạc nghĩa bằng anh."
Lục Băng Thanh nhìn Bạch Mai rất lâu, sau đó chầm chậm bước về phía cô:"Đời sinh ta bạc tình bạc nghĩa, nhưng với cô chính là yêu sâu đậm, nhiều năm như vậy cô liền không nhận ra?"
"Yêu sâu đậm của anh chính là làm nhục tôi?"
Họng súng kiên quyết đưa về phía ông ta:"Lục Băng Thanh, anh đừng bước thêm, tôi và anh vợ chồng hơn ba mươi năm, điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời này là gả cho anh."
Lục Băng Thanh ngừng lại, ánh mắt trở nên u ám:"Nói lại lời vừa rồi đi."
Hai mắt Bạch Mai ửng lên, thanh âm kiên định:"Tôi nói, nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ không yêu anh."
Câu nói này lấy đi toàn bộ sự tỉnh táo của Lục Băng Thanh, hắn làm ngơ khẩu súng trên tay Bạch Mai nhào tới.
Thế nhưng.
"Đoàng."
Tiếng súng từ trên lầu vang xuống.
Lục Vũ Thần vừa đến nơi vẫn còn trong xe, tiếng súng khiến toàn bộ sự lạnh lùng của hắn buông xuống chỉ còn sự hoảng sợ, lập tức xuống xe cho người vào bên trong.
Lúc này, Lục Băng Thanh mới dừng lại, nhìn máu rỉ ra từ trên bả vai, sau đó ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt:"Cô thật sự muốn giết tôi."
Bạch Mai tỏ ra kiên quyết:"Hoặc là anh chết, hoặc là anh giết tôi."
"Cô cho rằng tôi không dám?"
Lục Băng Thanh không tin Bạch Mai có thể giết ông ta, với thân thủ của ông ta hoàn toàn có thể né tránh, trong người ông ta có súng, có thể bắn trả.

Nhưng ông ta không tin Bạch Mai thật sự muốn giết ông…
Thấy không, chỉ bắn ở vai… không thể lấy mạng, muốn giết người phải bắn ở tim.
Lục Băng Thanh mang họng súng về phía Bạch Mai uy hiếp:"Bỏ súng xuống, nghe lời anh."
Bạch Mai cười rất đẹp, gương mặt không chút sợ hãi:"Băng Thanh, nhớ ngày trước chúng ta thường cùng nhau bắn súng giả ngoại, không thể phân thua cao thấp… hôm nay em cũng muốn chơi lần cuối, xem chúng ta ai nhanh hơn, lòng ai tàn nhẫn hơn."
"Bạch Mai, đây không phải trò chơi."
"Chúng ta xem nó là trò chợ là được."
Bạch Mai nghe thấy tiếng âm thanh dưới lầu, cô cười rạng rỡ:"Sẵn sàng chưa, em chỉ đếm đến ba thôi."
"Một…"
"Ngừng lại Bạch Mai, anh không muốn chơi trò này."
"Hai…"
"Anh nói em ngừng lại."
Lục Băng Thanh rống lên, muốn cướp súng trên tay Bạch Mai.

Thế nhưng…
"Ba…"
"Đoàng."
Âm thanh và giọng nói của Bạch Mai phát ra cũng một lúc.
Lục Băng Thanh toàn thân run rẩy, hắn nhìn về phía ngực mình, tiếp theo lại một phát bắn tới, trên người lại thêm một vết máu.
"Đoàng… đoàng…đoàng…"
Ngón trỏ Bạch Mai không ngừng bắn về phía trước, cô nhẩm đếm rồi ngừng lại, chừa lại một viên.
Lục Băng Thanh trên người áo sơ mi trắng, toàn thân đã nhuốm máu.
Hắn trừng trừng nhìn Bạch Mai, cơ thể khụy xuống sàn nhà, máu từ vết thương phun ra, rơi xuống sàn nhà thành vũng.
"Ba…"
Lục Vũ Thần xông lên đã nhìn thấy Lục Băng Thanh quỳ trên mặt đất, dưới người đầy máu, mấy phát súng vừa rồi đã khiến Lục Vũ Thần mặt không còn khí huyết.
Lục Băng Thanh chóng tay xuống mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Bạch Mai, mang theo sự hoang tưởng:"Tại sao, vì cái gì…?"
Máu từ trong miệng hắn chảy ra.

Bạch Mai cười lạnh:"Ở bên anh, tôi như cái xác không hồn, sống còn hơn chết, tôi không thể sống như vậy được nữa."
Lục Băng Thanh muốn nói cái gì đó, nhưng cơ thể nhận quá nhiều đạn, không thể chống đỡ được, cơ thể ngã xuống mặt đất.
"Ba."
Lục Vũ Thần gào lên trong tuyệt vọng, toàn thân ôm lấy Lục Băng Thanh..
Ánh mắt Lục Băng Thanh vẫn hướng về phía Bạch Mai, máu trong miệng không ngừng tuông ra.
Bạch Mai nhìn Lục Băng Thanh đang hấp hối, nước mắt rơi xuống:"Không nghĩ đến cuối cùng, người nhẫn tâm nhất lại là tôi."
Lục Băng Thanh không nói được lời nào, hai tay nắm chặt quần áo của Lục Vũ Thần, toàn thân rung lên, trước khi chết quá thống khổ.
Hắn không muốn chết, càng không muốn giết người hắn yêu.
Trong tay có súng, nhưng không nỡ bắn cô.
Cả cuộc đời, chỉ thua một người phụ nữ tên Bạch Mai.
Lục Vũ Thần giương đôi mắt đỏ như máu nhìn Bạch Mai:"Vì sao?"
Bạch Mai dịu dàng cười với Lục Vũ Thần, không một lời giải thích.
Dưới lầu lại truyền đến tiếng bước chân, Hàn Sở Nguyên xuất hiện trong tầm mắt.
Bạch Mai nhìn Hàn Sở Nguyên nở một nụ cười rạng rỡ, hệt như nụ cười năm đó khiến trái tim Hàn Sở Nguyên loạn lên khi lần đầu nhìn thấy cô.
Mọi thứ dường như trở lại ngay lúc đầu, cũng là đến lúc kết thúc.
"Cảm ơn anh đã chiếu cố… đời này không thể trả nợ ân tình này, là tôi có lỗi với anh.

Tạm biệt, bạn của tôi.."
Bạch Mai đưa nòng súng lên thái dương.
Giết Lục Băng Thanh, bản thân biết sẽ không thể thoát được, cô quyết định tự giải thoát, không muốn ở trong lao ngục cả đời.
"Mai nhi, Đừng."
"Đoàng."
"Mẹ…"
Hai tiếng hét lớn vang lên, cơ thể Bạchn Mai ngã xuống, cuối cùng rơi vào lòng tay Hàn Sở Nguyên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Lục Băng Thanh đối diện.
Lục Băng Thanh một mực nhìn Bạch Mai, có đến khi hơi thở trút xuống, cùng không chợp mắt.
Còn Bạch Mai nhìn Lục Vũ Thần, khóe miệng hơi cười.

Cô đã nghe được, nghe được Vũ Thần gọi cô là:Mẹ.
Trên ban công truyền đến tiếng khóc đến tê tâm liệt phế từ Lục Vũ Thần.
Thần Thần, mẹ xin lỗi..

nếu kiếp sau chúng ta có cơ hội làm mẹ con, mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con, không bao giờ để cảnh tượng này xảy ra nữa.
Bạch Mai tàn nhẫn bắn vào đầu tự sát, máu chảy đầy mặt, Lục Vũ Thần chỉ biết nhìn thấy Lục Băng Thanh và cô lần lượt ra đi.
Hàn Sở Nguyên ôm lấy Bạch Mai trong lòng, chỉ là hắn đến trễ một bước, người phụ nữ hắn cả đời tôn thờ đã chết trước mắt hắn, mà hắn lại không thể ngăn lại,
Trong đầu ông ta hiện ra lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Mai, khi đó cô còn rất trẻ, xinh đẹp động lòng người, nụ cười của cô chỉ lướt qua ông ta, nhưng khiến ông ta khắc sâu cả đời.
Hiện tại chỉ còn cát bui..

tất cả chỉ còn lại đau thương và tiếc hận.
Sandy đứng ở phía xa…
Hắn quay về Nam Sơn muốn trả món nợ ở nước Ý, khi bị Lục Băng Thanh truy sát không thành, vết sẹo lớn ở ngực vẫn luôn nhắc nhở hắn về món nợ kia.
Nhưng… hết thảy xem như ân oán đã xong, người đã chết rồi, không muốn mang ân oán truyền đời… hắn nhấc điện thoại gọi cho tổ chức:"Ngừng lại mọi hoạt động, đợi tin của tôi."
Sandy sau đó liền nhắn cho Doãn Mộ Tư một tin:"Bạch Mai giết Lục Băng Thanh, tiếp đó tự sát ngay trước mặt Lục Vũ Thần."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi