Sáng sớm, Doãn Mộ Tư tỉnh lại, ngửi thấy toàn thân dính rít khó chịu, cô nhớ đến đêm qua, đưa tay sờ trán, nhiệt độ bình thường.
Nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc, tất cả đều như cũ không có gì thay đổi.
Xem ra, đêm qua chỉ là giấc mộng.
Doãn Mộ Tư đi vào phòng tắm, vệt đỏ trên bụng đã tan hết, chỉ còn hai vết xước do móng tay.
Cô nghĩ đến Hàn Thương Nguyên, sau đó lại nghĩ đến Văn Sâm luôn bảo hộ cô, đêm qua Hàn Thương Nguyên bế cô đi, anh ta không nhìn thấy sao.
Hay là Lục Vũ Thần đã cho rút về tất cả cận vệ.
Trong lòng Doãn Mộ Tư có chút cay đắng, xem ra lần này cô và Lục Vũ Thần thật sự đã kết thúc.
Không sao, kết quả này tốt cho cả cô và anh.
Doãn Mộ Tư mặc một bộ vest sang trọng, chọn một đôi giày cao đế bằng, trang điểm tinh tế trên khuôn mặt, một thân cường thế, giống như không có gì có thể đánh bại cô.
Cô ngồi ăn sáng trên bàn, sau đó liền gọi cho Trần Chí Kiên một cuộc.
Trần Chí Kiên lái xe đến Doãn gia, mang cận vệ đuổi tất cả người của Hàn Thương Nguyên ra khỏi Doãn gia.
"Anh Chí Kiên, sắp xếp cho em mấy người, gần đây em không an tâm khi ra ngoài."
Là cô đang sợ Hàn Thương Nguyên.
Trần Chí Kiên gật đầu:"Anh sẽ sắp xếp."
Rất nhanh, Trần Chí Kiên gọi cho tám người đến:"Mộ Mộ, mấy người này kỹ thuật khá tốt, em an tâm."
Doãn Mộ Tư hài lòng gật đầu, sau đó nghĩ tới Văn Sâm liền nói:"Anh Chí Kiên, anh có một thân tính nào có thể tin tưởng không, thân thủ bất phàm theo em mọi lúc mọi nơi, đãi ngộ tùy ý."
Cô cần một người như Văn Sâm, có thể ứng phó với Hàn Thương Nguyên, cô không muốn xảy ra chuyện như đêm qua nữa.
Trần Chí Kiên gật đầu:"Được, anh sẽ lưu ý giúp em."
Doãn Mộ Tư nhìn anh Chí Kiên, anh ấy không ồn ào như trước, có lẽ chính là do ảnh hưởng của nghề nghiệp, chỉ cần bảo vệ thân chủ, không xen vào chuyện của thân chủ.
Doãn Mộ Tư đến Doãn thị, thư ký riêng liền đọc lịch trình cuộc họp, còn nhắc nhở đêm mai có lời mời đến sinh nhật của con trai tập đoàn Phương thị, Phương Cảnh Thiên.
Sắc mặt Doãn Mộ Tư hơi trầm xuống, Phương Cảnh Thiên là thái tử nhà Phương gia, một tay ăn chơi có tiếng ở Nam Sơn, ngày xưa Mạc Tử Khiêm còn không so sánh được về độ ăn chơi.
Hắn ta mời cô đến sinh nhật, không biết có ý đồ gì không.
Doãn thị và Phương thị hợp tác lâu năm, lần đó Doãn Danh làm loạn Phương thị cũng ra mặt không đồng tình, nên bữa tiệc này cô không thể không nể mặt Phương tổng.
Một ngày làm việc trôi qua cũng rất nhanh, Doãn Mộ Tư quay về Doãn gia lúc chiều muộn.
Đi vào, cô nhìn thấy gương mặt của dì Hứa đầy nét lo lắng, đi đi lại lại ở phòng khách.
"Dì Hứa, có chuyện gì sao?"
Hứa Liên Phương nhìn thấy Doãn Mộ Tư liền thu lại nét lo sợ, chỉ lắc đầu.
"Tiểu thư, không có gì… chỉ là dì không liên hệ được với một người bạn nên có chút lo lắng."
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Có cần con giúp không?"
"Không cần đâu, không có việc gì quan trọng đâu a.
Tiểu thư, cô đi tắm một chút, dì Hứa chuẩn bị bữa tối cho cô."
Doãn Mộ Tư gật đầu đi về phía phòng mình.
Đêm qua khi Doãn Mộ Tư đi ngủ, Lục Vũ Thần đến thăm Doãn Sâm, dì Hứa liền tiếp chuyện mấy câu.
Lục Vũ Thần nói đã có cách khiến Doãn Sâm tỉnh lại, chính là tìm được thần y Thịnh Quy.
Ông ta hiện tại đã lui về ở ẩn, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Lục Vũ Thần tìm hiểu chính là khu rừng đầy sương mù, địa thế vô cùng hiểm trở.
Lục Vũ Thần sẽ đi tìm Thịnh Quy, nơi này nổi tiếng người vào sẽ không có đường ra, nên Hứa Liên Phương không dám nói với Doãn Mộ Tư.
Từ phòng tắm đi ra, Doãn Mộ Tư đã nhìn thấy Từ Oánh réo inh ỏi trên group:"Cứu mạng, tớ bị cha mẹ bức hôn."
Hàn Dĩnh đáp: Sợ cái gì, cùng lắm chỉ là đi xem mắt thôi.
Cậu có thể chọn một người đẹp trai nhất trong số bọn họ mập mờ qua mặt bọn họ.
Doãn Mộ Tư:Một ngày gặp bảy tám người, sẽ có một người phù hợp với cậu.
Từ Oánh thống khổ: Các cậu mắt mù sao, tớ nói là bức hôn chứ không phải xem mắt.
Hôm trước Tầng Hải Châu đưa tớ về, bọn họ nhìn thấy liền nghĩ tớ và hắn yêu nhau, con mắt nào trông thấy tớ và hắn ta yêu chứ?
"Quá đáng hơn chính là gia đình của Tầng Hải Châu lại còn liên hệ mời gia đình tớ đi ăn cơm, ấn định hôn sự, tên khốn Tầng Hải Châu vậy mà cũng không lên tiếng phản đối.
Các cậu nghĩ xem, tớ sau có thể một mình chống lại hai gia tộc."
Doãn Mộ Tư đáp:Tầng Hải Châu cũng tốt, đẹp trai, sức khỏe tốt, lại còn là bác sĩ thiên tài.
Hàn Dĩnh:Nhưng mắt mù haha, kết hôn đi Oánh Oánh, khó gặp được người mắt mù như anh ta.
Từ Oánh:Thật ra nếu không có bài học từ Mộ Mộ tớ cũng sẽ cân nhắc về việc hợp đồng hôn nhân với Tầng Hải Châu, bị ép đi xem mắt sắp hết nam nhân ở Nam Sơn rồi.
Doãn Mộ Tư im lặng một lúc lại nhắn:Tớ và Lục Vũ Thần không giống như vậy, bọn tớ kết hôn khi không hề quen biết nhau.
Còn cậu và Tầng Hải Châu thì khác, anh ta thích cậu, cậu cũng không ghét anh ta, có thể nói chuyện vui vẻ để tiến triển thành tình yêu, một mối tình thật sự sau hôn nhân.
Từ Oánh suy nghĩ một hồi lại nhắn:Được được được, tớ sẽ suy nghĩ thấu đáo một chút.
Dĩnh Dĩnh, khi nào cậu và Sandy kết hôn.
Hàn Dĩnh:Ngày hôm sau đã đi lấy giấy đăng ký cũng đã gặp ba của anh ấy, ông ấy rất nho nhã, tớ chuẩn bị đưa anh ấy về Hàn gia, lần này tớ có cảm giác không chọn sai người.
Tiếp tục hàn huyên một hồi, Doãn Mộ Tư để điện thoại sang một bên, hai mắt không tự chủ nhìn về phía ban công, trong đầu hiện lên giấc mộng đêm qua.
Nhưng cô không biết, đó không phải là giấc mộng.
Cả đêm Doãn Mộ Tư không ngủ được, người mà cô mong chờ cũng không xuất hiện ở ban công, cô chỉ có thể cười nhạo chính bản thân mình thật ngu ngốc.
Bị cô cự tuyệt, Lục Vũ Thần làm sao có thể xuất hiện.
Về sau, anh ấy sẽ mãi mãi không xuất hiện.
Khi ngoài trời đã bắt đầu sáng lên, Doãn Mộ Tư mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại thì đã chạng vạng tối, cô vôi đứng lên đi vào phòng tắm, sau khi ra ngoài chọn một chiếc váy để thay, cũng chọn một đôi giày bệt trong tủ.
Đêm nay cô phải đến bữa tiệc sinh nhật của Phương Cảnh Thiên.
Dì Hứa nhìn thấy Doãn Mộ Tư đi ra ngoài cũng không dám gọi cô.
Doãn Mộ Tư không biết bây giờ thần y Thịnh Quy đang ở trong phòng của Doãn Sâm, dì Hứa không dám nói bởi vì sợ cô hy vọng lại thất vọng.
Lục Vũ Thần ngồi trong xe, nhìn bức ảnh của Bạch Mai, trong ảnh người phụ nữ đẹp yêu mị, khiến Hải Sơn dẫy sống năm đó cuối cùng lại chọn một đại ác ma chính là Lục Băng Thanh.
"Mẹ, hy vọng mẹ có thể phù hộ cho ba của Mộ Mộ sớm hồi phục."
"Lời cuối cùng mẹ cũng căn dặn con phải đối tốt với cô ấy.
Mẹ an tâm, con sẽ không rời xa cô ấy, con yêu Mộ Mộ, trước nay chỉ yêu một mình cô ấy."
Lục Vũ Thần miết lên bức ảnh:"Con hy vọng trong quảng đời còn lại, mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy cô ấy, con muốn khi ai nhắc đến cô ấy, đều sẽ nhớ đến con, sẽ nói Doãn Mộ Tư là vợ của Lục Vũ Thần."
"Nghe lời mẹ, con sẽ dùng cả mạng sống này để bảo vệ Mộ Mộ, vì vậy mẹ ở dưới suối vàng hãy phù hộ cho con và Mộ Mộ mãi mãi không cách xa nữa."
Lúc này, Văn Sâm từ xa bước đến, gõ cửa kính xe:"Bang chủ, phu nhân ra ngoài, có cần tôi đi theo không?"
Lục Vũ Thần đáp:"Tôi đi cùng với cậu."
Văn Sâm lo lắng:"Nhưng vết thương của anh…"
Lục Vũ Thần thơ ơ:"Tôi không sao."
Tiệc sinh nhật của Phương Cảnh Thiên được tổ chức tại biệt thự riêng của anh ta, khi Doãn Mộ Tư đến nơi đã có rất nhiều nam thanh nữ tú, siêu xe đậu hàng hàng bên ngoài.
Doãn Mộ Tư mang theo mấy cận vệ, nhưng bảo vệ không cho vào, chỉ được chọn một người.
Bọn họ nói rằng đó là quy tắc và mọi người nên được đối xử bình đẳng.
Doãn Mộ Tư không làm khó bọn họ, cô chọn một cận vệ cao lớn đi theo.
Vừa vào bên trong bữa tiệc, Doãn Mộ Tư nhìn thấy một bể bơi rất lớn, có rất nhiều nữ nhân mặc bikini đi qua đi lại, hầu hết đều không phải diễn viên hạng 3 thì cũng là một số người nổi tiếng nhỏ trên mạng xã hội.
Phương Cảnh Thiên với mái tóc láng bóng, đang ngồi ở ghế dài cạnh hồ bơi, tay trái tay phải đều có người đẹp.
Doãn Mộ Tư nhận quà sinh nhật từ phía cận vệ phía sau, bước đến phía trước.
Phương Cảnh Thiên đuổi hai người phụ nữ đang ôm ấp anh ta đi, nằm tựa vào ghế, chân duỗi thẳng nhìn Doãn Mộ Tư:"Oh, đây không phải là đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn phải không, hay tôi phải gọi cô là Doãn tổng mới đúng."
Lời nói của Phương Cảnh Thiên khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Doãn Mộ Tư.
Phương Cảnh Thiên đưa tay nhận lấy hộp quà trên tay Doãn Mộ Tư, cố ý chạm vào tay cô, sau đó vuốt một cái.
Doãn Mộ Tư chán ghét rút tay lại:"Phương thiếu gia, không biết Phương tổng và phu nhân có ở đây không, tôi muốn chào hỏi họ một tiếng."
"Đừng mang bọn họ để gây áp lực cho tôi chứ, Doãn tiểu thư."
Sau đó, hắn ta nhìn Doãn Mộ Tư đầy thích thú:"Cô đã đến đây thì tôi cũng nói thẳng thắn, Doãn Mộ Tư bổn thiếu gia có cảm tình với cô, nhan sắc của cô thật sự còn kiều diễm hơn lời đồn."
"Đừng nói gì cả, chúng ta lập tức xác định mối quan hệ, hai nhà Phương Doãn cường cường liên thủ, chắc chắn sẽ nâng tầm."
Vừa nói, hắn ta vừa đứng lên đi về phía Doãn Mộ Tư đưa tay ôm lấy eo cô, nhưng cô kịp tránh đi được.
Doãn Mộ Tư trầm mặc:"Phương thiếu, xin anh tự trọng, nếu anh thật sự muốn theo đuổi tôi, xin anh hãy tỏ thái độ chân thành."
Dù hiện tại cô rất muốn tát Phương Cảnh Thiên, nhưng hiện tại đang ở đất của hắn, cô không thể làm gì khác hơn ngoài chịu đựng.
"Phương thiếu, Doãn Mộ Tư đang xem thường anh đó."
Doãn Mộ Tư nhìn lại thấy một đám nữ nhân bước đến gồm có Lâm Yến, Lâm Tranh và Bạch Phi Tinh.
Người vừa mới mở miệng là Lâm Yến.
Lúc này Bạch Phi Tinh liền nói:"Doãn tiểu thư mắt cao hơn đầu, cô ấy cảm thấy anh không xứng với cô ấy, cô ấy đang nghĩ anh không bằng Lục Vũ Thần và Hàn Thương Nguyên."
Phương Cảnh Thiên nghe xong thì rất tức giận, trừng mắt nhìn Doãn Mộ Tư:"Doãn Mộ Tư, tôi chỉ hỏi cô một câu, có đồng ý hẹn hò với tôi không?"
Doãn Mộ Tư mỉm cười với Phương Cảnh Thiên:"Phương thiếu, tôi đến đây vì tôn trọng nếu anh hành động như vậy liền không đáng để tôn trọng.
Trước khi đi vào, cận vệ ở bên ngoài liền 5 phút sẽ gọi cho tôi một lần, nếu không nghe thấy giọng nói của tôi, phóng viên và cảnh sát sẽ phong tỏa nơi này… Phương thiếu tổ chức tiệc bikini thác loạn ở bể bơi, tin tức này chắc chắn sẽ rất nổi trội."
Nói xong, điện thoại Doãn Mộ Tư liền vang lên.
Phương Cảnh Thiên sắc mặt sắc lạnh:"Cô dám uy hiếp tôi."
Điện thoại không ngừng đổ chuông, Doãn Mộ Tư nhấc máy:"Tôi không sao, năm phút goi lại cho tôi."
Sau đó cười cười với Phương Cảnh Thiên:"Cái này sao có thể gọi là uy hiếp, gọi là tự vệ."
Lâm Yến đi tới bên cạnh Phương Cảnh Thiên, giận dỗi nói:"Doãn Mộ Tư, cô ở đây xem thường ai.
Phương thiếu luôn yêu thích cô, không quan tâm cô là nữ nhân đã ly hôn, cô còn không biết điều."
Bạch Phi Tinh cũng nói vào:"Mộ Tư, cô vẫn đang nghĩ tới Lục Vũ Thần sao, cô đã bị đuổi khỏi Lục gia từ lâu rồi, đám tang của cha mẹ anh ta cũng không được thông báo, cô nên bỏ cái ý định đó đi."
Lâm Tranh tiếp đến:"Hàn gia thì không cần bàn tới, Hàn Thương Nguyên là đích tử Hàn gia, quan chức cấp cao ở Nam Sơn, sao có thể cho phép cô gả cho Hàn Thương Nguyên, không bằng cô chọn Phương thiếu tuổi trẻ tài cao."
Doãn Mộ Tư nhíu mày lại, đám tôm tép này tại sao ở nơi này cũng nhảy nhót đến.
Lúc này Phương Cảnh Thiên nhìn Doãn Mộ Tư đầy khinh thường, giọng nói đầy sự chế nhạo:"Doãn Mộ Tư, quan hệ với cô chỉ là ý tứ của cha mẹ tôi mà thôi, cô tưởng tôi lại thích loại giày rách đã ly hôn như cô sao?"
Cô đứng thẳng lưng, gương mặt xinh đẹp sáng ngời đầy khí chất:"Nếu đã vậy Phương thiếu, tôi đi trước."
Phương Cảnh Thiên cảm giác bị Doãn Mộ Tư xem thường nên rất tức giận:"Nếu cô dám rời đi, ngày mai Phương thị sẽ hủy bỏ tất cả hợp tác với Doãn thị, cái này cũng là ý của cha tôi."
Doãn Mộ Tư nắm chặt hai tay thành quyền.
Doãn thị hiện có rất nhiều đơn hàng đang được Phương thị gia công, nếu việc này ngừng lại Doãn thị nhất thời sẽ không tìm được nhà máy gia công.
Trả hàng trễ sẽ bị thất thoát rất nhiều.
Còn kiện cáo với Phương thị cũng mất rất nhiều thời gian.
Chưa kể là ảnh hưởng đến uy tín.
Không ngờ nhà họ Phương nhìn cô thân cô thế cô, muốn đẩy con trai qua để độc chiếm gia sản.
Phương Cảnh Thiên vỗ tay:"Đến đây, mang một bộ bikini tôi đặc biệt chuẩn bị cho Doãn tiểu thư."
Vừa dứt lời, người hầu mang một bộ bikini đen tới.
Phương Cảnh Thiên nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại trên ngực cô:"Doãn tiểu thư chắc hẳn là 34C phải không?"
Doãn Mộ Tư tức giận nắm chặt hai tay không kiềm chế được mà tát vào mặt Phương Cảnh Thiên.
Đáng tiếc, lòng bàn tay không rơi trên mặt hắn, cổ tay bị hắn nắm chặt, đẩy mạnh cô về phía sau.
Doãn Mộ Tư sợ hãi… con của cô.
Từ phía sau, một bàn tay to khỏe ôm lấy eo cô kéo vào người.
Doãn Mộ Tư cứ ngỡ cận vệ đỡ lấy cô, ai ngờ ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn phi phàm.
Lục Vũ Thần?
Cô còn chưa kịp mở miệng, phía sau lưng đã nghe thấy tiếng la hét của Phương Cảnh Thiên, quay đầu lại nhìn thấy hắn đang ôm bụng lăn lộn dưới sàn.
Đám người Lâm Yến, Lâm Tranh, Bạch Phi Tinh sợ hãi lẩn trốn vào đám đông.
Phương Cảnh Thiên bị Lục Vũ Thần đá vào bụng, không ai trong bữa tiệc dám ra mặt.
Lúc này cả đám đông như nín thở im thin thít, chỉ sợ đại ác ma nhìn trúng.
Không lâu sau chỉ nghe thấy giọng Lục Vũ Thần vang lên:"Đứng lên, mặc nó vào."
Lục Vũ Thân vung tay, đem khay đựng bọ bikin màu đen hất rơi xuống đất ngay trước mắt Phương Cảnh Thiên.
Nhưng mà hắn lại quá đau đớn, căn bản không đứng lên nổi.
Văn Sâm bước lên phía trước một bước, đá Phương Cảnh Thiên thêm mấy phát, hắn đau đớn rên lên:"Đau… đau… đừng đá nữa… tôi mặc."
Phương Cảnh Thiên bị đá đến nôn ra máu, nhìn người đàn ông cao quý và lạnh lùng trước mặt… những người bạn bè xung quanh đều muốn tránh xa, bảo vệ đều biến mất, toàn thân hắn run rẩy đứng lên.
Văn Sâm lạnh nhạt:"Cởi quần áo ra và mặc thứ trên sàn."
"Tôi cởi… tôi cởi…"
Doãn Mộ Tư lúc này muốn thoát khỏi vòng tay của Lục Vũ Thần nhưng bị anh ôm chặt ở eo.
"Lục Vũ Thần, tôi muốn đi về."
Lúc này, một bàn tay lo lớn đặt trên gương mặt cô, che khuất tầm mắt của cô, giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu thì thầm vào tai:"Nếu không muốn anh hôn em ở nơi này, ngoan ngoãn đừng di chuyển."
Cô mơ hồ nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh khi anh ôm cô, gương mặt không tự chủ mà nóng lên, hai tai đỏ bừng.
Một lúc sau, Lục Vũ Thần đưa bàn tay rời khỏi gương mặt cô.
Nhìn thấy Phương Cảnh Thiên đang mặc bikini, cô không nhịn được mà bật cười, lúc này hắn ta giống như một bà bầu với chiếc bụng phệ ra, lông mộc rậm rạp, không thể nhìn được cười.
"Đã hả giận chưa?"
Doãn Mộ Tư nhìn Lục Vũ Thần vừa hỏi, sau đó nhanh chóng đẩy Lục Vũ Thần ra, một chút nữa cô đã rơi vào bẫy dịu dàng của anh ta rồi.
"Lục bang chủ, cảm ơn anh đã giúp đỡ."
Doãn Mộ Tư xa lạ nói ra, sau đó nhìn Phương Cảnh Thiên nói:"Phương Cảnh Thiên, anh nhất định đang hận tôi đúng không? Người đáng hận chính là bọn ruồi muỗi thổi vào tai anh những lời không phù hợp để thổi mạnh lên lửa giận, muốn dùng anh làm công cụ cho bọn chúng tư thù cá nhân."
Ánh mắt Phương Cảnh Thiên nhìn về phía Lâm Yến, Lâm Tranh và Bạch Phi Tinh khiến bọn họ tái xanh mặt mày.
Doãn Mộ Tư thấy đã đạt được mục đích liền xoay người đi ra ngoài.
Lục Vũ Thần lập tức đuổi theo:"Mộ Mộ, anh đưa em về."
"Không cần."
Mọi người:"..."
Thì ra người bị từ chối là đại ác ma.
Tin đồn hoàn toàn không đúng, đeo bám không buông con gái người ta chính là Lục Vũ Thần.
Bên trong liền nghe tiếng la hét của ba người phụ nữ, bị Phương Cảnh Thiên mang ra trút giận.
Ngoài cổng, Doãn Mộ Tư nhìn thấy người đàn ông đang tựa vào xe của cô, Doãn Mộ Tư vừa giận vừa buồn cười:"Lục bang chủ, anh thích xe của tôi, tôi sẽ gửi cho anh một chiếc sau, vui lòng tránh ra xa để tôi về nhà."
Lục Vũ Thần không đứng lên, ngồi im bất động:"Đưa chìa khóa cho anh, anh đưa em về."
Doãn Mộ Tư lại nói:"Cuối cùng có tránh ra không?"
"Không, anh sẽ đưa em về, không nghe lời anh sẽ bế em lên."
Doãn Mộ Tư tức giận, hắn là côn đồ vô lại sao, giữa đường trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Lục Vũ Thần, anh có thể cho tôi hít thở một chút không, có chuyện gì thì mười ngày nửa tháng nữa chúng ta gặp lại bàn bạc."
Nhìn thấy anh, cô thật sự rất vui, rất rất vui.
Nhưng mà thật sự không cách nào đáp trả.
Cô muốn tự mình điều tra kẻ muốn giết cha cô thật sự có phải là anh không?
Lúc đó, nếu anh thật sự không liên quan, cô sẽ nói với anh về đứa bé này.
Lục Vũ Thần nhìn cô một chút, sau đó liền rời đi.
Cô không dám nhìn thẳng vào gương mặt thất vọng của anh, sợ bản thân sẽ mềm lòng.
Trên đường về, Hứa Liên Phương gọi cho Lục Vũ Thần:"Lục thiếu gia, Doãn lão gia đã tỉnh lại rồi, nhưng tốt nhất ngài đừng nên xuất hiện lúc này, dù sao kí ức của ông ấy chỉ dừng lại ở thời điểm Tống Tư Hàn từ hôn, hãy để ông ấy từ từ tiếp nhận."
Doãn Mộ Tư trên đường về cũng nhận được điện thoại của dì Hứa, cô kích động đến mức thân thể rung lên, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Ba cô đã tỉnh, cuối cùng đã tỉnh rồi.
Trong gian phòng, Hứa Liên Phương chậm rãi kể lại những gì xảy ra cho Doãn Sâm nghe một lần.
Chỉ đơn giản theo cách bà hiểu.
"Lão gia, người bất tỉnh mấy tháng, tiểu thư chịu đựng rất nhiều để giữ lấy Doãn gia, xin người đừng trách tiểu thư."
Đôi mắt Doãn Sâm đầy cay đắng và đau khổ:"Tôi làm sao có thể trách Mộ Mộ, cũng là do tôi ép hôn Tống Tư Hàn, bức cậu ta cưới Mộ Mộ."
"Nếu năm đó, tôi không trêu chọc Lục Băng Thanh, sẽ không có sự tình oán hận của ông ta."
Doãn Mộ Tư đứng trước cửa phòng, nghe những lời tự trách của Doãn Sâm thì lòng đau như cắt.
Là lỗi của cô, nếu năm đó cô nhất quyết không ích kỉ bên cạnh Tống Tư Hàn tác hợp cho anh ta và Hứa Doanh, sẽ không xảy ra chuỗi bi kịch sau đó.
"Tiểu thư, cô về rồi."
Doãn Sâm nhìn về phía Doãn Mộ Tư, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước:"Mộ Mộ."
Doãn Mộ Tư nhào vào lòng Doãn Sâm:"Ba…"
Cô không nhắc đến Lục Vũ Thần.
Chỉ nói qua về tình hình của Doãn thị.
Thân thể Doãn Sâm mới tỉnh lại, có chút yếu ớt, nói vài câu liền cảm thấy mệt mỏi.
Ra ngoài, Doãn Mộ Tư nhìn bảo mẫu liền hỏi:"Dì Hứa, ba của con sao có thể tỉnh lại."
Dì Hứa cũng không giấu giếm, mang chuyện Lục Vũ Thần đi vào rừng rậm sương mù để thỉnh vợ chồng Thịnh Quy đến:"Lần này, thật cảm ơn Lục thiếu đã mời được vợ chồng thần y Thịnh Quy đến, nếu không thì lão gia cũng không thể biết đến ngày nào."
Rừng sương mù?
Khu rừng được mệnh danh nhiều độc tính và hoang vắng, quanh năm chỉ toàn sương mù…
Vậy nên dì Hứa mới giấu cô, nơi đó đi vào khó có mạng đi ra, Lục Vũ Thần vì sao lại liều mạng như vậy?
Khó trách Văn Sâm hai ngày không bên cạnh bảo vệ cô, thì ra là đồng hành cùng hắn.
Dì Hứa cầm tay Doãn Mộ Tư nói:"Tiểu thư, hôm nay lúc Lục thiếu đưa người đến, tôi thấy sắc mặt của ngài ấy tái nhợt, hỏi thuộc hạ phía sau mới biết cậu ấy suýt chút nữa mạng cũng không mang về được."
Dì Hứa nói rằng, Thịnh Quy nói với Lục Vũ Thần, muốn ông ta theo hắn về, phải lên đỉnh núi bắt loại rắn độc cho ông ta, suýt chút nữa có đi không có về..