YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Những người có nhóm máu O lần lượt bước tới đi vào phòng mổ.
Lúc cửa chuẩn bị đóng lại, một bàn tay nhỏ từ bên ngoài tiến vào, nắm lấy quần áo của Tằng Hải Châu:”Bác sĩ Tầng, tôi muốn vào nhìn anh ấy.”
Tàng Hải Châu nhìn Doãn Mộ Tư một cái:”Vào đi.”
Doãn Mộ Tư cảm kích nhìn Tầng Hải Châu một cái, đi đến bên cạnh Lục Vũ Thần.

Hai mắt anh nhẹ nhàng nhắm lại, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, đôi môi mỏng đỏ thường ngày cũng biến màu, cả khuôn mặt không còn chút sức sống.
Trong nháy mặt, nước mắt đã làm ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Một người đàn ông có thể một tay che trời, bây giờ lại hấp hối nằm bên giường mổ, sự sống và cái chết không thể tránh khỏi.

sự ường thế cùng lạnh nhạt đều rút đi, thực ra anh chỉ là một người đàn ông bình thường.
Anh cũng sẽ bị thương, cũng sẽ… chết.
Tầng Hải Châu nhìn y tá:”Xét nghiệm xong chưa, chuẩn bị truyền máu.”
Y tá liền đáp:”Sẽ có ngay.”
Tầng Hải Châu nhìn máy đo nhịp thở và bịt máu đang truyền, sau đó nhìn Doãn Mộ Tư nói:”Đừng chỉ có khóc, nắm tay và nói chuyện với anh ta, bây giờ còn chưa qua khỏi nguy hiểm đâu.”
Nói xong, anh ta lạnh lùng hét ra lửa với y ta:”Cô nói cái quái gì vậy, còn không mau ruyền máu cho tôi.”
Y tá vội truyền máu cho Lục Vũ Thần, đầu bên kia của mạch máu được nối cho Sandy.
Tầng Hải Châu tiếp tục cầm lên dao giải phẫu, sặc mặt nặng nề tiếp tục xử lý vết thương, y tá thỉnh thoảng lâu mồ hôi cho hắn.
Bầu không khí ngày càng căng thẳng, khiến Doãn Mộ Tư càng sợ hãi hơn, cô nắm lấy tay anh đặt lên mặt mình.

Ngôn Tình Sắc
Cảm nhận được sự lạnh lẽo ở lòng bàn tay anh, Doãn Mộ Tư càng lúc càng sợ hãi:”Vũ Thần, anh có thể nghe thấy giọng em phải không?”
Người đàn ông nằm bất động, không phản ứng, chỉ có thể nhìn thấy đường cong trên máy đo tim chứng tỏ anh vẫn còn sống.
Trong phòng tràn ngập mùi màu tươi, Doãn Mộ Tư nhìn người đàn ông tái nhọt trước mặt nói:”Không phải anh nói yêu em sao Vũ Thần, em muốn nghe chính anh nói lời anh với em.”
Tay Tầng Hải Châu khựng lại, anh không thể tưởng tượng được một kẻ lạnh lùng và kiêu ngạo như Lục bang chủ lại có thể nói “Anh yêu em” trên môi.
Anh ta ngẩng lên nhìn “mạch sống” của Lục Vũ Thần, dùng giọng nói nặng nệ nói với Doãn Mộ Tư:”Đừng dùng lại, tiếp tục đi.”
Doãn Mộ Tư cũng nhận thấy nhịp tim đang dần xuống dốc, bàn tay to lớn trên mặt cô ngày càng lạnh buốt, cô lau nước mặt trên mặt, khàn giọng nói với Lục Vũ Thần:”Vũ Thần, anh đừng từ bỏ, em muốn anh sống, anh có nghe em nói không?”
“Trong bụng em là con của anh, là chúng ta cùng một chỗ tạo nên, nó là cốt nhục của anh, không liên quan gì đến Hàn Thương Nguyên.”
Doãn Mộ Tư nhìn nhịp tim của Lục Vũ Thần có biến chuyển, biết anh có thể nghe lời cô nói, liền nói tiếp.
“Anh nghe thấy em nói phải không? Lục Vũ Thần, em không cho phép anh từ bỏ, Nếu anh dám để con chúng ta mất ba trước khi chào đời, em sẽ lập tức tìm cha dượng cho nó, còn để nó gọi người khác là baba mỗi ngày.”
Tầng Hải Châu đang khâu lại miệng vết thương, không ngờ lại nghe được tin tức chấn động như vậy, không đề phòng liền bị nhét vào mồm quả dưa lớn.
Tầng Hải Châu nhìn nhịp tim không ngừng tăng lên liền nói:”Có hiệu quả, tiếp tục, đừng ngừng lại.”
Doãn Mộ Tư gật đầu, sau đó nhìn Lục Vũ Thần nói tiếp:”Anh muốn con của chúng ta là con trai hay con gái.”

“Người ta nói con gái phải giàu có, con gái chúng ta sinh ra đã có tài sản rất lớn, lớn lên nhất định phải kén chọn, sẽ không bị người khác lừa gạt.”
“Nếu là con trai, chúng ta cùng bồi dưỡng cho nó thành một người ưu tú giống như anh, biết kiếm tiền biết nấu ăn, tương lai nữ nhân muốn cưới hắn, có thể từ nhà chúng ta xếp tới Hải Sơn.”
Cho đến khi thật sự không còn gì để nói, Doãn Mộ Tư bắt đầu nói về vấn đề đặt tên cho con trai, con gái, tên ở nhà đều có.
Mãi cho đến khi giọng nói của cô khàn khàn, Doãn Mộ Tư mới nhận ra trong phòng chỉ còn cô và Tầng Hải Châu.
Tầng Hải Châu bình tĩnh nói:”Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần đêm nay trôi qua thuận lợi, coi như thời kỳ nguy hiểm đã qua.”
Lục Vũ Thần được chuyển đến phòng bệnh, dòi khỏi phòng mổ.

Bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Doãn Mộ Tư và Lục Vũ Thần.
Nhìn thấy Tầng Hải Châu đi ra, mọi người đều tò mò về cô gái bên cạnh Bang chủ, xem cũng là quá xinh đẹp, nhưng bang chủ của họ trước giờ nổi tiếng không gần nữ sắc/
Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư kết hôn không có tiệc rượu, thời gian kết hôn lại ngắn như vậy, bên này nước A bọn họ cũng không chú ý đến tin tức ở Nam Sơn.
Lại nói, Nhất Đường ở nước A không ai nhắc đến sự tôn tại của Doãn Mộ Tư.
“Bác sĩ Tầng, nữ nhân đó là gì của Bang chủ vây?”
“Vợ cũ, bây giờ là bạn gái mới.”
Cận vệ Nhất Đường:”...”
Lúc này, Doãn Mộ Tư cảm thấy khó thở, hai đêm không ngủ, chỉ chập chờn mấy tiếng, bây giờ đã gần trưa, không ăn thứ gì đó cô thật sự không chịu nổi.
Cảm giác vừa đói, vừa buồn nôn, lại choáng váng
Doãn Mộ Tư Mở cửa ra ngoài, dựa vào tường thở gấp,
Tàng Hải Châu thấy cảnh này, vội đi đến đỡ Doãn Mộ Tư ngôi xuống, đưa tay bắt mạch liền đổ mồ hôi:”Cô không muốn đứa bé trong bụng nữa à?” sau đó vội vàng đi lấy thuốc.
Sandy pha cho cô một ly nước đường, sau khi uống xong, Doãn Mộ Tư liền chạy vòi nhà tắm, nôn ra ngoài.
Tâng Hải Châu tiêm cho cô hai mũi, một mũi bảo vệ thai, một mũi thuốc bổ/ một lúc sau, cảm giác buồn nôn và khó thở mới giảm bớt.
Cân vệ Nhất Đường:”...”
Không chỉ là vợ cũ, bạn gái cũ… mà còn sắp làm mẹ của tiêu thiếu gia hoặc tiểu công chúa Nhất Đường…
Sandy cho cô uống chút cháo, sau đó chuẩn bị một chỗ trong phòng Lục Vũ Thần cho cô nằm xuống, họ biết cô sẽ không chịu nghĩ ngơi nếu rời xa tầm mắt Lục Vũ Thần.
Do thuốc hay do quá mệt mỏi, Doãn Mộ Tư mê man ngủ thiếp đi, ngủ một giấc cho đến trờ tối.
Lúc tỉnh lại, cô đi về phía giường của anh, nhìn sắc mặt tái nhợt không chút thần sắc.

cô không dám động vào anh, chỉ ngồi ngơ ngác nhìn anh thật lâu.
“Mộ Tư, em nghĩ ngơi đi… bọn anh sẽ trông coi anh ấy.” - Sandy lo lắng:”Em đang mang thai, đừng gắng sức.”
Doãn Mộ Tư lắc đầu:”Tôi sẽ ở đây với anh ấy.”
Tầng Hải Châu nói, Lục Vũ Thần phải qua đêm nay mới xem như qua khỏi nguy hiểm, cô không dám rời đi, cô sợ anh ngủ quá say, cứ thế ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy cảnh này, Sandy cũng không nói được gì nữa.
Sandy bước ra ngoài, cùng Tầng Hải Châu đứng ở cửa.

Doãn Mộ Tư gio tay cẩn thận vẽ lên lông mày của Lục Vũ Thần:”Không biết em đã nói với anh chưa, anh có đôi mắt rất đẹp.

Lông mày dày và rậm, long mi dài cao vút, ánh mắt sâu và sắc bén.

Nếu con chúng ta là con trai, đôi mắt của thằng bế chắc sẽ giống anh/”
Đầu ngón tay của cô kéo xuống sống mũi, cuối cùng rơi lên đôi moi mỏng màu nhạt, ngón tay xoa nhẹ một lúc rồi nghiên người đưa môi mình lên/
Khi cô rời môi anh ra, không có kỳ tích xuất hiện, anh vân nhắm mắt bất động
Nửa đêm, Tầng Hải Châu đi vào mấy lần, mặc dù không nói lời nào nhưng sắc mặt hắn mỗi lần đi vào càng nặng nề hơn, Lục Vũ Thần còn chưa tỉnh lại, hơn nữa tình hình rất bi quan.
Hốc mắt Doãn Mộ Tư ươn ướt, cô nhìn anh nằm đó bất động, nghẹn ngào nói:”Lục Vũ Thần, anh ngủ đủ rồi, nên thức dậy thôi.”
Những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống gương mặt anh, từng giọt từng giọt.
Người ta nói, trước khi chết con người sẽ hồi tưởng lại ký ức sâu sắc nhất trong cuộc đời mình.
Lục Vũ Thần giống như một con thuyền đơn độc lênh đênh trên biển rộng lớn.
Cho đến khi anh nhìn thấy Lục Băng Thanh, Bạch Mai và cả An Nhiên.
Họ đúng đó, liên tục vẫy tay gọi anh…
Bạch Mai mỉm cười xinh đẹp:”Thần Thần, đến đây, đi cùng ba mẹ.”
An Nhiên cũng với tay về hướng anh:”Anh hai, theo chúng ta đi.”
Lục Băng Thanh đứng bên cạnh họ, gương mặt ôn nhu nhìn anh.
Lục Vũ Thần nhìn về phía gia đình hạnh phúc trước mắt, đưa tay về phía An Nhiên.
Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo quen tai, cô vừa tức giận vừa sợ hãi gọi tên anh:”Lục Vũ Thần… anh dám đi thử xem…”
“Vũ Thần, anh tỉnh lại cho em, nếu anh dám chết, em lập tức tìm cha dượng cho con của anh, để nó mỗi ngày gọi người khác là baba…”
Lục Vũ Thần quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đang dẫn một cậu bé đi về phía mình từ hướng ánh mặt trời, ánh nắng chói lóa khiến hắn không thể nhìn rõ mặt bọn họ.”
Người phụ nữ không ngừng gọi tên anh, không muốn để anh đi.

Anh nhìn người phụ nữ và cậu bé rồi lại nhìn cha mẹ và em gái mình luôn vẫy tay gọi anh.

Lục Vũ Thần đi về phía những người thân trong gia đình, nơi mà anh hằng khao khát từ sâu thẳm trong trái tim.
“Tít..

tít… tít..”
Tiếng bíp bíp nhịp nhàng không còn nữa, âm thanh đột nhiên tăng lên mấy phần, chuông báo động không ngừng vang lên.
Doãn Mộ Tư trong thấy sợi dây trên màn hình thẳng tắp, trong nháy mặt… trái tim của cô gàn như ngừng đập.

Đúng lúc này, Tầng Hải Châu và Sandy đẩy cửa xông vào, theo sau là mấy y tá.
Dụng cụ sơ cứu dán vào trái tim của Lục Vũ Thần, nó phát hiện tim anh ngừng đâp liền phát ra âm thanh chói tai.
Tầng Hải Châu lập tức truyền điện cho Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư nhìn cơ thể của Lục Vũ Thần, liên tục bật lên khỏi giường dưới dòng điện không ngừng tăng lên.
Trái tim của cô như bị một dao nhọn đâm vào.
“Vũ Thần… Vũ Thần…”
“Tỉnh lại cho em, Nếu anh dám chết, em sẽ mang con của anh đi lấy chồng, Lục Vũ Thần, anh có nghe thấy không, anh dám chết…”
Xóc điện ngừng lại, màn hình vẫn hiển thị một đường thẳng.
Tầng Hải Châu sắc mặt trắng tái nhợt, trong mắt tràn đầy đau buồn cùng sự không cam lòng.
Doãn Mộ Tư quỳ xuống bên giường, vùi mặt vào tai Lục Vũ Thần:”Em là Doãn Mộ Tư, Lục Vũ Thần, anh có nghe thấy không, em là Doãn Mộ Tư,! Anh không nghe thấy sao, Anh không phải nói anh yêu em sao, vậy anh tỉnh lại cho em, mở mắt ra nhìn em đi…”
Vũ Thần, em là Doãn Mộ Tư… Mộ Mộ của anh đây…
Doãn Mộ Tư?
Mộ Mô?
Lục Vũ Thán lần nữa quay đầu lại, lần này anh đã nhìn rõ khuôn mặt của cô,
“Vũ Thần, giữa em và Hàn Thương Nguyên thật sự không có chuyện gì, hắn cố ý chọc tức anh, đứa bé là con của anh, sao anh lại không tin em?”
Lúc này, Doãn Mộ Tư khóc như mưa, toàn thân lạnh buốt, cô bắt đầu run rẩy, nước mắt khiến tóc của Lục Vũ Thần ướt sũng.
Hốc mắt Tầng Hải Châu đỏ bừng, anh đưa xóc điện lên.
Đứa bé là con của anh?
Giọng nói của Doãn Mộ Tư vang lên bên tai Lục Vũ Thần, anh nhìn cô kéo cậu bé ra khỏi chói chang, ngũ quan khuôn mặt của cậu bé dần dần rõ ràng hơn..”
“Bíp..

bíp..

bíp..”
Đường thẳng trên màn hình… đã dần chuyển sang từng nhịp
Doãn Mộ Tư nhìn thấy đường cong lên cong xuống, vui mừng khóc lớn, khóc thảm thiết đến mất cả giọng.
Trời sáng…
Tầng Hãi Châu nhìn bộ dạng của Doãn Mộ Tư vẫn ngồi bên giường không nhúc nhích, thế là nói một câu:”Anh ấy sẽ sớm tỉnh lại, cô còn không đi tắm một chút… không lẽ để anh ấy tỉnh lại thấy bộ dạng kém xinh đẹp này sao?”
Thật ra, Tầng Hải Châu chỉ muốn cô nghĩ ngơi một chút… nhưng chỉ e khuyên cô không được, đành nói như vậy, nữ nhân nào không thích trước mặt người yêu phải xinh đẹp nhất.
Doãn Mộ Tư cúi nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình… đúng là cô không muốn Lục Vũ Thần đi từ cõi chết trở về liền nhìn thấy bộ dạng này.
Cô nhìn anh một chút, lại nhìn mạch tim lên xuống, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Sau khi phòng tắm đi ra, gương mặt cô có chút nhợt nhạt nhưng không giấu đi nét đẹp kinh diễm gọn gàng tươi mát…
Cô nhìn bộ râu mới mọc lên trên cằm anh, nhẹ giọng nói vào tai anh:”Nếu không tỉnh lại, anh sẽ trở thành một ông chú râu ria lượm thượm… không phải anh không biết anh lớn hơn em rất nhiều tuổi đó chứ… hay là muốn lúc tỉnh lại thật sự trở thành chú em.”
Nói xong, cô tàn nhẫn nhéo vài sợi râu rồi kéo ra.
Hàng lông mày rậm của anh run lên hai lần, lông mày nhíu chặt.
Doãn Mộ Tư giơ bàn tay trắng nõn lên, vuốt lông mày, tự lẩm bẩm:”Thì ra con người ngất đi cũng có cảm thấy đau..”
Nói xong, cô cúi người hôn lên trán anh.

Lúc tách môi ra khỏi trán, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Lucj Vũ Thần tỉnh rồi…
Cuối cùng cũng tỉnh rồi.
“Em đi gọi bác sĩ Tâng.”
“Mộ Mộ.”
Giọng nói yếu ớt khàn khàn của Lục Vũ Thần vang lên.
Doãn Mộ Tư dừng lại, quay người, hai mắt đã đỏ hoe, miệng không tự chủ được mà nhếch lên, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi ra từng giọt.
Lục Vũ Thần rất đau lòng, muốn gió tay lên giúp cô lau nước mắt, nhưng không có sức lực, chỉ có thể khó khăn nói:”Em đừng khóc.”
Mà mấy chữ này, giống như mang theo sức mạnh vô biên, trong khoáng khắc phá vỡ con đập,nước mắt không cầm được, cô khóc lớn:”Anh chính là Lục hỗn đãn, anh làm em sợ chết khiếp…”
Đợi đến khi cô khóc một trận đến bình tâm lại, Lục Vũ Thần muốn xoa đầu cô an ủi nhưng bất lực.
"Anh cảm thấy thế nào rồi, em gọi Tầng Hải Châu vào xem cho anh."
Lục Vũ Thần nhìn cô gái nhỏ khóc đỏ cả mắt và mũi, lắc đầu:"Đừng kêu, chúng ta nói chuyện một chút."
Doãn Mộ Tư gật đầu, lúc anh hôn mê cô nói thật nhiều với anh, nhưng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô lại không nói được lời nào.
Lục Vũ Thần nói:"Anh nằm mơ… mơ thấy em không ngừng gọi tên anh, em nói Vũ Thần, không cho phép anh chết…."
Kể lại những lời anh nghe được bên tai bằng giọng nói rất chậm, từng chữ đều rất khó khăn, tựa hồ rất đau đớn.
Doãn Mộ Tư đặc biệt đau lòng, vừa trải qua sinh tử, cô dũng cảm nhìn vào mắt anh:"Không phải là mơ, đó là những gì em đã nói bên tai anh."
Lục Vũ Thần nhếch khóe môi:"Thì ra… không phải nằm mơ."
Dừng một chút, Lục Vũ Thần lại nói:"Trong mơ anh nhìn thấy em và con chúng ta."
Con chúng ta.
Lời này vừa nói ra, hai mắt Doãn Mộ Tư cay cay, giọng khàn đi:"Là con trai hay con gái."
Lục Vũ Thần cười nói:"Là con trai, giống anh."
Giống anh.
Lục Vũ Thần lại nói:"Khi ở bờ biển, em có trả lời tin nhắn của anh không?"
Doãn Mộ Tư gật đầu, nghẹn ngào:"Anh muốn xem không?"
Lục Vũ Thần lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm ngập tràn cảm xúc:"Mộ Mộ, anh đã đoán được đó là gì rồi."
Anh đã đoán ra sao?
Doãn Mộ Tư lau nước mắt:"Anh đợi một chút."
Cô mang phiếu siêu âm có chính xác ngày tháng đưa cho Lục Vũ Thần xem:"Đây là phiếu siêu âm, ngày tháng đều được tính chính xác, nếu anh không tin có thể cho Tầng Hải Châu kiểm tra.."
"Mộ Mộ."
Lục Vũ Thần cắt ngang lời cô nói, dừng một chút, khàn giọng:"Anh xin lỗi."
"Là anh khiến em và con chúng ta chịu ủy khuất."
Doãn Mộ Tư cắn chặt môi, cuối cùng anh ấy cũng tin rằng đứa trẻ là máu thịt của mình.

"Mộ Mộ, anh xin lỗi."
Lục Vũ Thần không ngừng nói:"Xin lỗi, xin lỗi,..."
Doãn Mộ Tư lắc đầu, đặt tay lên môi Lục Vũ Thần… bởi vì tất cả những bất bình trong lòng không còn quan trọng nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi