Mấy ngày sau, Doãn Mộ Tư nói một câu "em nhớ nhà", ngày hôm sau Lục Vũ Thần đưa cô về Nam Sơn.
Cùng theo trở về, Sandy, Hàn Dĩnh, Tầng Hải Châu, Từ Oánh, vừa về đến Nam Sơn cảm giác thật quen thuộc.
Lúc xuống sân bay, nhìn thấy Cố Triết và Bạch Giai Giai đang tay trong tay đón khách hàng ở nước ngoài về.
Cả hai bên đều không có liên quan cái gì, ngoảnh mặt làm lơ đỡ đi một chuyện.
Lúc này Từ Oánh càng nghĩ càng tức giận:"Đàn ông là loại động vật tham lam, ăn trong bát nhìn đồ trong nồi.
Mới về đến Nam Sơn đã ngửi thấy mùi trà xanh."
Hàn Dĩnh cũng không muốn lên tiếng, chuyện của Cố Triết cô cũng đã buông xuống.
Thấy Hàn Dĩnh không nói gì, Từ Oánh nhìn Tầng Hải Châu đang đứng bên cạnh:"Tầng Hải Châu, anh là đàn ông, anh nói cho tôi biết, đàn ông các anh đều đần độn như vậy?"
Cơ hội thể hiện của hắn tới.
Tầng Hải Châu tỏ vẻ nghiêm nghị:"Không phải đàn ông nào cũng như vậy, giống như tôi, chỉ cần một người phụ nữ đến gần, tôi có thể biết cô ta có phải là trà xanh hay không?"
Từ Oánh tròn mắt:"...Lợi hại như vậy?"
Lúc này Hàn Dĩnh không nhịn được nói:"Trước đây phải gặp bao nhiêu phụ nữ, đôi mắt mới lợi hại như vậy?"
Tầng Hải Châu:"..."
Bị Hàn Dĩnh chỉnh, Tầng Hải Châu nhìn Lục Vũ Thần cầu cứu:"Lục bang chủ, anh nói một câu đi."
Lục Vũ Thần lạnh lùng đáp:"Đúng là trước kia rất hay đến hộp đêm."
Tầng Hải Châu chống chế:"Đó là do tôi áp lực lớn, đến đó cho đỡ buồn chán."
Lục Vũ Thần gật đầu:"À, đi đến nơi đó tìm nữ nhân giải tỏa nỗi buồn."
Tầng Hải Châu như bị tát một cái :"..."
Lục Vũ Thần… sao anh lại đào huyệt chôn huynh đệ như vậy.
Từ Oánh nhớ đến việc ba mẹ cô trước kia có tra về Tầng Hải Châu, thấy nam nhân này quá hỗn loạn nam nữ nên mới buông tha việc hôn sự:"Quên đi, anh thay bạn gái như thay áo, tôi không nên hỏi anh vấn đề này."
Tầng Hải Châu kêu gào:"Đó là chuyện thật lâu trước kia rồi."
Từ Oánh kéo valy cách xa Tầng Hải Châu:"Anh không cần giải thích với tôi."
Doãn Mộ Tư ôm bụng cười, không ngờ Tầng Hải Châu có ngày này.
Nhưng không chỉ có một mình cô cười, ai cũng đang nhẫn tâm cười Tầng Hải Châu.
Tầng Hải Châu nghiến răng nghiến lợi, chuyện của Cố Triết sao tự dưng lại lôi hắn vào.
Lục Vũ Thần đưa Doãn Mộ Tư về Doãn gia.
Sandy tóm lấy Hàn Dĩnh quay về nhà, một căn nhà mới mà hắn vừa xây dựng.
Tầng Hải Châu được giao nhiệm vụ đưa Từ Oánh về nhà, trên đường về gặp một đoàn xe cưới sang trọng, có rất nhiều siêu xe xếp thành hàng dài.
Từ Oánh nhìn ra ngoài hỏi:"Lễ cưới của đại gia Nam Sơn nào à, sao phô trương như vậy?"
Tài xế đáp:"Từ tiểu thư, đây là đám cưới của nhị thiếu Cố gia, cô dâu chính là nữ nhân được xem là mỹ nhân Nam Sơn Hoàng Châu."
Tầng Hải Châu nghe xong lạnh lùng nhếch môi:"Thật là hoa lệ."
Tài xế lại nói:"Sao có thể không khoa trương, nghe nói nhị thiếu theo đuổi Hoàng Châu rất lâu, bây giờ cuối cùng cũng mang mỹ nhân về nhà.
Nhìn xem, cô dâu cũng thật xinh đẹp và tài giỏi."
Từ Oánh có thể nhìn thấy chiếc xe hoa mui trần.
Cố Hải Ninh mặc tây trang màu đen anh tuấn bức người, bên cạnh là Hoàng Châu mặc một bộ váy cưới màu trắng, trang điểm tinh xảo, nụ cười ngọt ngào.
Từ Oánh quay mặt đi, không có quan hệ, cô và Cố Hải Ninh kết thúc rất lâu rồi, từ cái ngày hắn từ bỏ cô đi ra nước ngoài…
Lúc này hai chiếc xe giao nhau, Từ Oánh nghiêng mặt, vừa gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Hải Ninh, sau đó hai xe lướt qua nhau.
Cố Hải Ninh tay nắm chặt tay Hoàng Châu, lại nhìn một chiếc Maybach đi ngang qua xe hoa.
Lúc này, hắn lại nhớ tới lần đầu tiên làm tình với Từ Oánh cũng là trên một chiếc Maybach…
Chiếc Maybach đến gần một chút khiến hắn có chút khó chịu, đang định quay đi thì nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn khả ái xinh đẹp của Từ Oánh bên trong, hình như đã lâu rồi hắn không nhìn thấy cô chạy nhảy trước mặt.
Trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đó biến mất, lướt qua nhau.
Ánh mắt hắn lưu luyến dõi theo, cho đến khi chiếc Maybach mất hút.
********
"Hải Ninh… đây là lần đầu của em, anh phải có trách nhiệm với em."
Cố Hải Ninh nhìn cô gái xinh xắn bị hắn hôn đến mụ mị, hai má đỏ bừng xinh đẹp.
"Oánh Oánh đừng sợ, đợi em lớn anh sẽ kết hôn với em, được không?"
*******
Tầng Hải Châu nhìn Từ Oánh gương mặt căng cứng, im lặng rất lâu:"Muốn tôi đưa em về nhà hay chúng ta đi uống rượu."
Từ Oánh cười cười:"Uống rượu!"
Tưởu lượng của Tầng Hải Châu không tệ nhưng so với Từ Oánh thì quá thua kém, hắn thật sự bị Từ Oánh chuốc say.
"Từ Oanh"
Tầng Hải Châu chỉ vào mặt Từ Oánh lớn tiếng hỏi:"Cô thấy sao, khả năng uống rượu của tôi rất đáng nể phải không?"
Từ Oánh bật cười gật đầu, giơ ngón tay cái về hướng hắn.
Tầng Hải Châu hài lòng gật đầu:"Từ Oánh, nghe cho rõ, tôi thích em, quên cái tên Cố Hải Ninh kia đi, ở bên cạnh tôi."
Từ Oánh không ngờ Tầng Hải Châu sẽ thú nhận tình cảm với cô.
Anh ta nói hay rượu nói?
Có lẽ anh ta thật sự thích cô sao?
Cô nhìn kẻ say rượu trước mặt, cười ngu ngốc với cô, cô hỏi:"Cùng anh kết hôn giả?"
Tầng Hải Châu lắc đầu:"Không, là hôn lễ thật sự, tôi nhất định sẽ tổ chức cho em một hôn lễ hoành tráng hơn Cố Hải Ninh."
Từ Oánh mỉm cười, không trả lời hắn.
Chỉ thấy Tầng Hải Châu gục trên bàn rượu.
Từ Oánh uống hết chai rượu, nhân viên đưa Tầng Hải Châu và cô ra xe ra về.
Trên đường về, Từ Oánh mở cửa sổ ra để gió lạnh thổi vào, để cho bản thân thanh tỉnh một chút.
Tầng Hải Châu ngồi một bên co người lại:"Lạnh."
Khi cô quay mặt về phía cửa sổ, nhìn ở quảng trường không xa, đang phát trực tiếp đám cưới của Cố Hải Ninh và Hoàng Châu.
Từ Oánh dừng một chút, đang muốn mang cửa sổ đóng lại, Tầng Hải Châu ngăn lại động tác của cô:"Cô còn thích hắn ta?"
Từ Oánh có chút hoảng, quay đầu liền đối diện với ánh mắt chăm chú của Tầng Hải Châu, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô.
Từ Oánh chỉ cười lắc đầu:"Chúng tôi chia tay lâu rồi, hắn không đáng để tôi nghĩ đến lâu như vậy."
Nếu hắn ta thật sự thích cô, khi từ nước M quay về sẽ đi tìm cô, nhưng hắn không làm như vậy, hắn đã buông bỏ cô trước.
"Phải là lời thật lòng không?"
Tầng Hải Châu nắm lấy cằm cô, chỉnh lại gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa.
Khoáng cách hai người quá gần nhau, mùi rượu từ hơi thở của hắn phả vào cô, khiến Tứ Oánh nóng bừng cả mặt:"Anh không say à?"
Tầng Hải Châu nhìn khuôn mặt của Từ Oánh nhuộm một lớp phiến hồng, nhếch mép một cái:"Say rồi, lại tỉnh… giờ lại say."
Từ Oánh:"..."
Từ Oánh muốn đẩy Tầng Hải Châu ra xa nhưng bị hắn ôm chặt lại.
Tầng Hải Châu đưa tay áp vào tai cô, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói ôn nhu:"Tiểu Oánh, hẹn hò với anh đi."
Từ Oánh nhíu mày:"Tầng Hải Châu, anh say rồi….ưm…ưm…"
Lời còn chưa nói hết đã bị Tầng Hải Châu cưỡng hôn.
Từ Oánh sửng sốt, muốn đẩy hăn ra nhưng lưng và gáy đã bị hắn giữ chặt, muốn thoát cũng thoát không được.
Cô không né được liền rụt người về phía sau, Tầng Hải Châu nương theo cho đến khi không thể lùi được nữa.
Cho đến cuối cùng, Từ Oánh bất lực, hai mắt bị hôn đến mơ màng.
"Tiểu Oánh, anh say… vừa say rượu lại vừa say em."
Giọng nói của Tầng Hải Châu khàn khàn, ngón cái cọ xát vào bờ môi đỏ mong thanh tú, ngọn lửa trong mắt rực cháy:"Môi của em, thật ngọt."
Gương mặt Từ Oánh đỏ bừng, muốn đá hắn một cái nhưng cô còn chưa kịp đá, Tầng Hải Châu đã ngất luôn trong lòng cô… chỉ là hắn thật sự quá say.
Doãn gia…
Việc của Doãn Mộ Tư cũng đều đặn được Lục Vũ Thần báo cáo cho Doãn Sâm… nhưng lần này là về không báo trước, lúc cô bước vào thì Doãn Sâm và người hầu đều tròn mắt nhìn cô.
"Ba, con đã về."
Doãn Sâm không tin vào mắt mình:"Mộ Mộ, đúng là con rồi."
Doãn Mộ Tư nhào vào lòng Doãn Sâm bật khóc:"Ba, ba có khỏe không, con rất nhớ ba."
Doãn Sâm đỏ hoe hai mắt cưng chiều xoa mái tóc của Doãn Mộ Tư:"Trở về là tốt rồi, rất tốt."
Lục Vũ Thần đứng sang một bên, nhìn chằm chằm nước mắt trên mặt Doãn Mộ Tư, nhíu mày: Gần đây cô khóc rất nhiều.
Doãn Mộ Tư ngồi máy bay đường dài lại đang mang thai, Doãn Sâm không nỡ thấy con gái mệt, nói chuyện một lúc lại nói cô lên nghỉ ngơi.
"Lục Vũ Thần, cậu ở lại."
Doãn Mộ Tư có chút lo lắng, sợ Doãn Sâm làm khó Lục Vũ Thần, nhưng Lục Vũ Thần nở một nụ cười trấn an cô, ánh mắt rất tự tin.
Nhìn thấy nụ cười này, Doãn Mộ Tư an tâm lên lầu.
Sau khi Doãn Mộ Tư vào phòng, Doãn Sâm nhìn Lục Vũ Thần, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Doãn Sâm pha trà nói:"Nghe nói ở nước A cậu gặp nạn khó qua khỏi, nên Thịnh Quy phải qua nước A một chuyến."
Lục Vũ Thần đáp:"Vâng, nhờ có Thịnh Quy mà sức khỏe của con đã ổn định, công việc ở nước A cũng đã ổn định.
"Sau này, công việc của con sẽ tập trung ở Nam Sơn.
Con sẽ dành nhiều thời gian để chăm sóc Mộ Mộ và con của tụi con.
Con hy vọng ba có thể yên tâm giao Mộ Mộ cho con chăm sóc."
Ba?
Đối với danh xưng này, Doãn Sâm nhíu mày, nghĩ nghĩ lại nói:"Chuyện giữa cậu và Mộ Mộ, hai người tự mình bàn bạc.
Điều tôi muốn nói là, cậu nên suy nghĩ kỹ càng, đừng vì đứa bé mà lựa chọn tái hôn, như vậy đối với Mộ Mộ không công bằng."
Lần này, là Lục Vũ Thần mang con gái về cho ông, ông cũng không muốn làm khó hắn nữa.
Ông chỉ hy vọng lần này Lục Vũ Thần có thể suy nghĩ sáng suốt, nếu hắn đã chọn nắm tay Mộ Mộ, hắn phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của cô, không được phép dễ dàng buông tay.
Vẻ mặt Lục Vũ Thần nghiêm túc:"Ba đừng lo lắng, cho dù không có đứa bé, con cũng sẽ tái hôn với Mộ Mộ.
Con hiểu rõ con yêu cô ấy không vì lý do gì cả, chỉ là bởi vì con yêu cô ấy."
Doãn Sâm nghe xong gật đầu:"Tôi tin tưởng cậu, hy vọng cậu đừng làm tôi thất vọng."
Sau đó, hai người nói đến chuyện của Hàn Thương Nguyên.
Hàn Duật không để ý đến di ngôn của Hàn Thương Nguyên, không bao lâu khi Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư rời đi, ông ta nhất quyết đào xác Hàn Thương Nguyên lên đưa về Nam Sơn, chôn cất vào phần mộ nhà họ Hàn.
Cứ ngỡ anh sẽ ở đó đợi cô, cuối cùng lại không được như ý nguyện.
Sắc mặt Doãn Sâm trầm trọng:"Chuyện này đối với Hàn Duật đả kích rất lớn, dù sao ông ta chỉ có một đứa con trai duy nhất."
Ông lại thương tiếc thở dài:"...Tóm lại, sau này cậu nên cẩn thận một chút."
Chắc chắn Hàn Duật và Hàn Sở Nguyên sẽ nhắm vào Lục Vũ Thần trả thù.
Lục Vũ Thần đáp:"Ba, con sẽ đến Hàn gia một chuyến."
Doãn Sâm kinh hãi:"Cậu đi gặp Hàn Duật? Cậu đến đó sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu?"
Lục Vũ Thần đáp:"Ba yên tâm, con sẽ đem chuyện này xử lý thật tốt trước khi cầu hôn Mộ Mộ."
Doãn Sâm nghe lời này rất hài lòng với Lục Vũ Thần.
Cái chết của Hàn Thương Nguyên, bất luận thế nào Hàn gia cũng sẽ nhắm vào Doãn Mộ Tư và cả Lục Vũ Thần.
Nhưng Lục Vũ Thần chính là có trách nhiệm của một người đàn ông, đứng ra giải quyết tất cả những tiềm ẩn.
Nếu trước kia, Lục Vũ Thần sẽ không quan tâm đến Hàn gia, nếu Hàn gia động vào hắn, hắn sẽ giết tất cả.
Nhưng hiện tại, hắn có điểm yếu, hắn sợ Hàn gia sẽ ra tay với Doãn Mộ Tư, vậy nên hắn quyết định đối mặt trước.
Doãn Mộ Tư vừa tắm xong, bước ra ngoài thì thấy Lục Vũ Thần từ cửa bước vào:"Nói chuyện xong rồi à."
Lục Vũ Thần gật đầu, ngồi xuống ở mép giường:"Từ nay về sau, không cần phải leo tường lén lút gặp em nữa."
Doãn Mộ Tư nghe xong bật cười thành tiếng:"Nghe giọng của Lục bang chủ, giống như đang tiếc."
Tiếng cười êm tai phát ra từ cổ họng của Lục Vũ Thần vang lên:"Có chút hoài niệm."
Doãn Mộ Tư chớp chớp mắt:"Bây giờ anh có thể thử làm lần nữa."
Lục Vũ Thần đưa tay nhéo nhẹ mũi Doãn Mộ Tư:"Không được, anh phải làm gương cho con trai mình, kẻo sau này nó sẽ trèo tường nhà con gái người ta."
Doãn Mộ Tư nhíu mày:"Là con gái thì sao?"
Lục Vũ Thần lại cười:"Là con gái thì càng phải làm tấm gương tốt, không cho nam nhân trèo tường vào phòng."
Buổi tối cùng Doãn Mộ Tư ăn tối, Lục Vũ Thần liền đi đến nhà họ Hàn mà không nói cho Doãn Mộ Tư biết.
Đến cổng Hàn gia, Lục Vũ Thần gọi cho Tầng Hải Châu:"Tới nhà họ Hàn, tối nay tôi sẽ gặp Hàn Duật."
Tầng Hải Châu uống rượu ngủ cả buổi trưa, đến tối nhận cuộc điện thoại này liền tỉnh hẳn:"Lục bang chủ, sao phải bận tâm đến Hàn gia chứ?"
Tầng Hải Châu biết Hàn Duật sẽ không bỏ qua cho Lục Vũ Thần, nhưng tại sao phải tìm đến cửa chứ.
Nhưng không hỏi nhiều cũng không chậm trễ, liền cùng xe cấp cứu rời khỏi Tầng gia, còn gọi người đến Hàn gia túc trực.
Một bên khác Tô Ngôn đã liên hệ với truyền thông, nếu Hàn Duật thật sự dám động đến Lục Vũ Thần, Hàn gia của hắn cũng đừng hòng bình an.
Một người giàu nhất Nam Sơn, một người quan chức chính trị cao cấp.
Tin tức này mà lọt ra ngoài, sẽ nhanh chóng nổ tung.
Hàn Duật chức lớn, không tin ông ta sẽ đem mình đặt trước cơn bão.
Hàn gia…
Bên trong nhà không khí âm u tang thương, hương nến thiêu đốt, trong chậu đốt tiền giấy, toàn bộ Hàn gia u ám.
Hàn Dĩnh phản đối việc mang xác anh trai quay về, muốn anh ở lại cây hoa anh đào như ý của anh, bị Hàn Duật tức giận từ mặt…
Hàn phu nhân nhìn tấm ảnh của Hàn Thương Nguyên, òa khóc:"A Nguyên, đừng quên đường về nhà, về với mẹ… mẹ sẽ ôm con, sẽ không ép con đi quân nữa, sẽ luôn giữ con ở bên cạnh…"
Mấy câu sau chỉ còn tiếng nấc đau lòng…
Hàn Duật đau lòng thở dài…
Bên cạnh là Hàn Sở Nguyên vẫn im lặng đứng nhìn đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Hàn đang ở trên bàn thờ.
Lúc này, bảo vệ đi vào:"Lão gia, phu nhân… có Lục Thiếu gia đến."
Hàn Sở Nguyên nghe xong, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:"Nó còn dám tới, muốn hòa hoãn nằm mơ đi…"
Hàn Duật lại nói:"Cho cậu ta vào."
Hàn Sở Nguyên:"Anh hai,..."
Hàn Duật nói:"Người đâu, đưa phu nhân vào trong nghỉ ngơi."
Hàn phu nhân được người hầu đỡ đứng lên, lau nước mắt nói:"Hàn Duật, ông muốn làm gì cũng được nhưng không được giết người."
Ánh mắt Hàn phu nhân căm hận nhìn Hàn Duật và Hàn Sở Nguyên:" A Nguyên của tôi, một đứa con trai ngoan ngoãn lại bị ông ép trở thành một con người ác độc như Lục Băng Thanh, sự thay đổi của nó chính là do ông tạo nên, ông còn oán hận ai."
"Nó thích Mộ Mộ từ khi còn niên thiếu… nó muốn trở thành nhà kịnh doanh và kết hôn với Mộ Mộ.
Cuối cùng, ông ép nó vào quân, còn hứa sau khi hoàn thành sẽ cho nó kết hôn với Mộ Mộ… chính con trai ngốc nghếch của tôi mới tin ông, nó đi lâu như vậy… khi quay về Mộ Mộ đã thuộc về người khác rồi… chính ông đã khiến con trai tôi trở nên ác tâm như vậy."
Hàn phu nhân tức giận gào lên, sau đó liền ho khan, được người hầu dìu vào bên trong.
Sau khi Hàn phu nhân vào trong, Lục Vũ Thần được người hầu đưa vào bên trong.
Người hầu, cận vệ, Hàn Duật, Hàn Sở Nguyên đưa ánh mắt như dao nhọn về phía Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần bước đến, đầu tiên anh thắp cho Hàn Thương Nguyên một nén nhang.
"Cậu đến đây làm gì?"
Hàn Duật sắc bén nhìn Lục Vũ Thần:"Có phải muốn chôn cùng Thương Nguyên."
"Hàn lão gia, tôi đến đây không phải nhận mình sai, tôi cũng không hối hận khi bắn Hàn Thương Nguyên, tôi chỉ muốn đến nói chuyện cùng ông."
Lục Vũ Thần dừng lại trước mặt Hàn Duật, bình tĩnh nói:"Hàn Thương Nguyên bắt cóc ép Doãn Mộ Tư đi, ông biết rõ ràng cậu ta đã điên rồi."
"Khi đó Doãn Mộ Tư đã mang thai con của tôi nhưng những việc Hàn Thương Nguyên làm người bình thường không thể lý giải được nữa.
Tôi không nghĩ bản thân có lỗi khi bảo vệ vợ và con của tôi."
"Nhung quả thật, chính tôi đã giết con trai của ông, nên hôm nay tôi đến đây để giải thích cho ông, hy vọng có thể hoàn toàn chấm dứt mối oán hận này, không ảnh hưởng đến gia đình hai bên."
Ý của Lục Vũ Thần chính là không nhận lỗi cũng không nhượng bộ.
Hai người ở Nam Sơn đều không phải một ngày một giờ có thể đánh bại người kia, có chiến cũng sẽ mang lại tai họa cho tất cả mọi người.
Hàn Duật nói:"Cậu nói nghe thật dễ dàng.
Vậy cậu nói tôi nghe làm sao có thể giải quyết oán hận trong lòng tôi, và nỗi đau mất đi đứa con trai yêu quý của tôi."
Lục Vũ Thần trầm mặc một chút, sau đó quỳ xuống trước mặt Hàn Duật nói:"Tôi ở đây, mặc cho ông xử lý."
Hàn Duật tức giận nói:"Cậu cho rằng tôi không dám lấy mạng của cậu?"
"Ông sẽ không làm vậy, cũng không dám làm vậy, phải không?"
Lục Vũ Thần không chút sợ sệt nói:"Ông chỉ là không cam lòng và muốn trút giận, nhưng trong lòng ông biết rất rõ Hàn Thương Nguyên chết không phải lỗi của tôi, người làm cha như ông có trách nhiệm lớn hơn tôi."
Lúc này Hàn Sở Nguyên hừ lạnh:"Thương Nguyên tính tình tuy rằng biến đổi, nhưng tội của nó không đáng chết, cậu tại sao muốn giết nó, cậu có quyền gì làm như vậy?"
Tội không đáng chết.
Lục Vũ Thần bình tĩnh đáp:"Hàn tiên sinh, thật sự là tội không đáng chết sao?"
Hàn Sở Nguyên bị Lục Vũ Thần hỏi đến á khẩu không đáp lại được.
Ông ta biết Hàn Thương Nguyên dưới tay dính bao nhiêu máu, còn có những bằng chứng trong tay Lục Vũ Thần lộ ra, đúng là khó có thể thoát tội chết.
Lúc này, Lục Vũ Thần mới hướng về phía Hàn Duật nói về tình hình ngày hôm đó, cuối cùng nói:"Nếu như hắn không phải chết dưới súng của tôi, thì tôi cũng không quỳ gối ở đây.
Hàn lão gia, muốn đánh muốn mắng bất kể làm gì cũng được, chỉ hy vọng chuyện này sẽ mang trang mới càng sớm càng tốt."
Hàn Duật sắc mặt lạnh như băng hỏi:"Muốn đánh muốn mắng bất kể làm gì cũng được."
Lục Vũ Thần gật đầu:"Đúng."
Hàn Duật nhìn về phía người hầu:"Mang gia pháp ra đây."
Không lâu sau, người hầu mang đến một cây roi da, đưa hai tay dâng lên về phía Hàn Duật:"Lão gia."
Hàn Duật nhận roi da, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Vũ Thần đang quỳ.
Lục Vũ Thần xoay người, đối mặt với bài vị của Hàn Thương Nguyên, lưng hướng về phía Hàn Duật, thẳng tắp.
Hàn Duật giơ tay lên…
Chát…
Chát…
Chát…
……
Ngọn roi quất mạnh vào lưng Lục Vũ Thần, da lập tức rách toạt ra túa máu.
Lục Vũ Thần cắn chặt răng, hai tay siết chặt nắm đấm, roi quất liên tục nhưng miệng không phát ra một thanh âm nào.
Doãn gia…
Doãn Mộ Tư cầm ly nước lên uống, bỗng nhiên trượt tay đánh rơi xuống đất vỡ tan tành… nhìn những mảnh vụn dưới chân liên dâng lên một cảm giác bất an trong lòng.
Người hầu nhanh chóng dọn dẹp mảnh vỡ, Doãn Mộ Tư lúc này không chịu được cảm giác bất an này liền gọi cho Lục Vũ Thần.
Nhưng chỉ là những tiếng tít tít dai dẳng, đến tận ba cuộc không ai trả lời khiến Doãn Mộ Tư ngày càng cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra…
Không liên hệ được với Lục Vũ Thần, cô liền gọi cho Tầng Hải Châu.
Tầng Hải Châu ngồi trên xe nhìn điện thoại rung lên mà không dám nhận.
Một là hắn không muốn nói dối Doãn Mộ Tư, hai là hắn không dám nói thật, nói cho cô biết cô liền chạy tới đây, há phải là để Lục Vũ Thần giết hắn sao.
Thế là, Tầng Hải Châu bịt tai lại không dám nghe máy của Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư thấy Tầng Hải Châu cũng không nghe điện thoại, cô tự cảm thấy không ổn, lập tức điện thoại cho Trần Chí Kiên.
"Anh Chí Kiên, giúp em tra xem Lục Vũ Thần có phải đến Hàn gia không?"
Chuyện này, thật sự không quá khó đoán.
Ở Nam Sơn này, Hàn gia quả thật không phải dạng có thể động vào.
Lục Vũ Thần nhất định phải cho Hàn gia một lời giải thích về Hàn Thương Nguyên.
"Chát…"
Lại một roi da rơi xuống, Lục Vũ Thần cong lưng, máu đã thấm ướt chiếc áo của hắn thành một màu đỏ tươi.
"Thẳng lên." - Hàn Duật nghiêm nghị nói.
Bàn tay trên mặt đất của Lục Vũ Thần co lại thành nắm đấm, lưng lại thẳng lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, không có một chút dấu hiêuk sợ sệt.
"Chát…"
Lại một roi da rơi xuống.
Vết thương mới chòng lên vết thương cũ, cơn đau tăng lên gấp bội, Lục Vũ Thần nhỏ giọng rên rỉ, lưng lại cong xuống.
Nhưng rất nhanh, lưng lại thẳng lên.
Hết lần này đến lần khác, cho đến khi Hàn Duật mệt đến không nhấc nổi tay.
Lúc này, sắc mặt Lục Vũ Thần trắng nhợt, lưng cong xuống rất lâu không thẳng lên được, dòng máu nhỏ xuống nền nhà từng giọt từng giọt.
Hàn Duật hai mắt đỏ ngầu, thở hỗn hễn nhìn Lục Vũ Thần nói:"Thương Nguyên của tôi cũng dũng cảm và kiêu ngạo như cậu, bây giờ cái gì cũng không còn, không còn gì cả…"
Nói xong, Hàn Duật quăng roi da xuống đất, nói một câu:"Quỳ đến sáng sớm." Sau đó nặng nề bước ra khỏi từ đường.
Hàn Sở Nguyên đứng ở một bên một hồi lâu không nói gì, sau khi Hàn Duật rời đi liền, vẫn ngơ ngác nhìn Lục Vũ Thần.
"Thương Nguyên là con trai duy nhất của anh cả tôi.
Nhà họ Hàn đều đổ hết tâm huyết lên cho nó, dù cậu có bị xé toạc ta từng mảnh cũng khó có thể hóa giải được mối hận trong lòng chúng tôi."
Lục Vũ Thần cố nén cơn đau tột cùng, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhếch môi:"Cho nên, người nào chết, thì người đó có lý phải không?"
Hàn Sở Nguyên nghe xong vô cùng tức giận, nhưng lúc này Lục Vũ Thần giống như một con quỷ từ địa ngục bò ra, người đầy máu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao khiến người ta khiếp sợ.
Lục Vũ Thần cảnh cáo Hàn Sở Nguyên:"Từ bay Hàn gia và Lục gia ân oán đã giải quyết.
Nếu người nhà họ Hàn cứ bám riết không buông, thống khổ hôm nay tôi sẽ trả lại gấp mười lần."
Nói xong, Lục Vũ Thần thu lại tầm mắt, quỳ xuống bất động.