YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Nam Sơn Diamond.
Còn mấy ngày là đến lễ cưới, Lục Vũ Thần không tìm ra tung tích của Ella, anh cũng chưa bao giờ gặp phải người khó chơi như vậy.
Ella xuất thân từ quân đội, từng làm đặc vụ, cô ta biết cách che giấu bản thân và tránh sự truy đuổi của Nhất Đường.
Sandy đã tìm đến nơi cô ẩn náu, chỉ còn lại xác chết của chủ nhà, cảnh sát vào cuộc cũng chỉ có thể phối hợp truy bắt, không tìm ra tung tích.
Vì không thể tìm thấy nên anh buộc phải đợi cô ta chủ động xuất hiện.
Chỉ cần nhận diện được khuôn mặt của Ella, người của anh nhất định sẽ truy đuổi cô ta rất dễ dàng.
Rất tiếc, gương mặt thật của cô ta chỉ có một mình Hàn Thương Nguyên nhìn thấy.
Lục Vũ Thần đoán được Ella ẩn thân chính là đang nhắm vào hôn lễ của anh và Doãn Mộ Tư, nhưng anh không muốn mạo hiểm.
Để đảm bảo an toàn cho Doãn Mộ Tư, Lục Vũ Thần hủy bỏ địa điểm ngoại cảnh thì sợ cô bị lạnh.
Doãn Mộ Tư không hỏi nhiều, cô biết anh đang bảo vệ cô.
Qua Trần Chí Kiên thông báo, cô cũng biết được một ít thông tin, người của Hàn Thương Nguyên đang muốn báo thu… Lục Vũ Thần không nói cho cô, cô cũng không muốn hỏi, cô sợ sẽ tạo thêm áp lực cho anh.
Khi Doãn Mộ Tư mặc váy cưới bước ra ngoài, Lục Vũ Thần bị vẻ đẹp của cô làm chi kinh diễm.
Đây là lần thứ ba anh nhìn thấy cô mặc váy cưới.
Lần thứ nhất là khi anh điều tra mối quan hệ giữa cô và Tống Tư Hàn.
Lần thứ hai là ở Nhật.
Đây là lần thứ 3, cũng là lần Lục Vũ Thần nhìn thấy cô đẹp nhất… bởi vì lần này, cô mặc nó gả cho anh.
"Mộ Mộ, cậu thật sự quá đẹp rồi."
Từ Oánh ngồi một bên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cái bụng 4 tháng cũng không quá lộ bởi thân hình của cô trước nay đều mảnh khảnh.
Gần đây còn được dì Hứa bồi bổ khí huyết, cho nên làn da bà bầu lại hồng hào mịn màng và thanh tú.
Cái này, nữ nhân như Từ Oánh còn cảm thấy động tâm nữa là, cô liền đưa điện thoại muốn chụp một bức ảnh đăng lên mạng nói về nữ thần của lòng cô.
Từ Oánh bị đẩy lùi về phía sau, tức giận nhìn chằm chằm đối phương, khi chạm vào ánh mắt của Lục Vũ Thần, cơn tức giận kia lập tức như bóng bay bay mất.
"Nếu cô dám công khai…" - Lục Vũ Thần lạnh lùng nhìn Từ Oánh nhếch mép.
Từ Oánh rùng mình một cái:"Không… tuyệt đối không công khai."
Sau khi trở về nhà, liền lên nhóm than phiền về Lục Vũ Thần, còn đặt biệt danh cho anh là Giấm Vương.
Hàn Dĩnh biết sự việc có chút nghiêm trọng nên chỉ nhắc nhở Từ Oánh một câu, đừng quá lộ liễu.
Đám cưới Doãn Mộ Tư tuy đầu tư hoành tráng nhưng không nhiều người được mời, tất cả khách mời đều là những người có tâm đến chúc phúc.
Doãn Mộ Tư không mời Tống Tư Hàn, Lục Vũ Thần cũng không mời Cố gia, nhưng ngày cưới vẫn rất náo nhiệt.
Tất cả bạn bè ở khắp nơi quy tụ về Nam Sơn, chuẩn bị đến lễ cưới của ông vua không ngai vàng Lục Vũ Thần và mỹ nhân đệ nhất Nam Sơn Doãn Mộ Tư.
Trước hôn lễ một đêm, Lục Vũ Thần mang theo Tiểu Vũ đến Doãn gia, kết quả bị Doãn Sâm không cho lên phòng chỉ một mình Tiểu Vũ được vào.
Quy cũ Nam Sơn, đêm trước ngày cưới, chú rể không được gặp cô dâu.
"Ba, vậy con lên xem mẹ một chút."
Lục Vũ Thần đứng tại chỗ, nói với Doãn Sâm:"Ba, con muốn đến mộ phần của mẹ Mộ Mộ, tỏ lòng kính trọng với bà ấy."
Trước khi đến, Lục Vũ Thần và Tiểu Vũ đã đứng trước bài vị của Bạch Mai và An Nhiên, đích thân nói với họ rằng ngày mai anh kết hôn.
Doãn Sâm gật đầu, đưa Lục Vũ Thần rời đi.
Tiểu Vũ đứng trước cửa phòng Doãn Mộ Tư liền gõ cửa.
Doãn Mộ Tư mở cửa, xuất hiện trước mặt là cậu nhóc đang mặc chiếc áo khoác mà trước kia cô từng mua cho nhóc, trong thật đáng yêu.

Nhưng nhìn bên cạnh lại không thấy Lục Vũ Thần.
"Ông ngoại không cho vào."
Thấy Doãn Mộ Tư nhìn nhìn, Tiểu Vũ đưa đôi mắt đen láy nhìn cô giải thích.
"Để mẹ ôm Tiểu Vũ một cái."
Tiểu Vũ vậy mà lắc đầu:"Không được."
Lục lão thái thái đã nói với cậu nhóc rằng Mộ Mộ đang mang thai, cậu đã lớn như vậy liền không thể bế cậu nữa, sẽ ảnh hưởng đến em bé.
Nhưng mà lúc này Doãn Mộ Tư đã không kiềm được mà ôm Tiểu Vũ vào trong lòng, sau đó bế Tiểu Vũ vào trong phòng, hôn lên gương mặt của nhóc, sau đó bọn họ ngồi lên giường.
"Tiểu Vũ, sau này chúng ta sống với nhau tiếp tục nhé."
Tiểu Vũ hai mắt đỏ bừng, cậu nhóc có chút ấm ức, sao có thể khóc vào lúc này, thật xấu hổ.
Nhưng nước mắt lại không chịu thua mà tuôn ra, Tiểu Vũ gật đầu một lúc sau lại nghẹn ngào hỏi:"Mẹ sẽ không rời đi nữa phải không?"
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Sẽ không, chỉ cần cả nhà chúng ta luôn tin tưởng nhau, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa."
Tiểu Vũ gật đầu mỉm cười:"Ba cũng nói giống như vậy."
Cô và anh phải nhất nhất tin tưởng lẫn nhau, như vậy mới chính là một gia đình.
Ngày mai là hôn lễ rồi, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy bất an… liệu Lục Vũ Thần đã bắt được đồng đản của Hàn Thương Nguyên chưa.
"Chúng ta đi xuống gặp ba con nha."
Nhưng cô mặc kệ có bắt được hay chưa, hôn lễ ngày mai nhất định phải tiếp tục.
Tiểu Vũ lắc đầu:"Không được, hôm nay mẹ không được gặp ba, điều đó không có tốt.

Con và ba vừa mới đi gặp ông nội, bà nội và mẹ của con, mẹ của con nói rằng bọn họ sẽ phù hộ cho chúng ta."
Doãn Mộ Tư vừa nghe liền hiểu mục đích của Lục Vũ Thần đến hôm nay, cô kéo Tiểu Vũ đến ban công của một căn phòng khác, có thể nhìn thấy mộ phần của mẹ cô ở phía xa xa có ánh nến.
Lục Vũ Thần trước khi kết hôn, liền đến bái tế mẹ cô.
Ở một căn phòng làm việc tại Tống gia, sáng đèn cả đêm.
Lục Vũ Thân đưa Tiểu Vũ quay về Nam Sơn Diamond.
Sau khi tắm rửa xong nhìn thời gian đã nửa, nhìn thấy Doãn Mộ Tư vẫn hoạt động liền nhắn:"Hồi hộp khó ngủ sao?"
Doãn Mộ Tư liền đáp:"Cô dâu nào trước khi kết hôn đều như vậy."
Lục Vũ Thần nằm trên giường, đôi môi nhếch lên:"Gọi chồng ơi một tiếng nào."
Doãn Mộ Tư trêu chọc:"Ồ, vừa rồi em bé đá một cái."
Lục Vũ Thần phiền muộn:"Vì cái gì mà mỗi lần anh đến nó đều im lặng."
Doãn Mộ Tư cười:"Bởi vì nó đang nhắc nhở mẹ đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi."
Nhìn đồng hồ, đúng là đã rất khuya rồi… Lục Vũ Thân nói:"Em ngủ đi, đêm mai em sẽ gọi chồng không dứt."
Doãn Mộ Tư nghe xong, mặt đỏ ửng lên, vội vàng xấu hổ ấn điện thoại xuống gối.
Lục Vũ Thần thu hồi nụ cười, mở máy tính lên… Đám cưới ngày mai, anh phải đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.
Cho đến hôm nay Tầng Hải Châu mới biết chuyện thay đổi rễ phụ, lúc đó bản thân cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng nên tránh né để Từ Oánh bớt ngượng ngùng, dù sao da mặt cô ấy cũng mỏng.
Về phần quan hệ giữa hai người Tầng Hải Châu cũng suy nghĩ nhiều, cùng lắm là hảo cảm, chưa đến mức có thể tiến đến kết hôn.
Còn nói hiện tại giữa bọn họ không thể mập mờ vì liên quan đến quá nhiều người.

Nếu đã xác định hẹn hò thì phải dựa trên hôn nhân.

Nếu cưới con gái nhà người ta chính là chuyện cả đời, không có đủ tự tin và quyết tâm thì không nên dễ dàng bắt đầu, để rồi sẽ kết thúc trong bi kịch
Cho nên Tầng Hải Châu hiện tại rất thận trọng, khi Lục Vũ Thần nói đổi phụ rễ, kỳ thật chính hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nửa đêm Tầng Hải Châu lái xe đi dạo một vòng Nam Sơn, sau đó trời xui đất khiến lại lái xe đến trước nhà họ Từ.

Hắn cũng không gọi Từ Oánh, đã mấy ngày hai người không liên lạc với nhau.
Chiếc maybach dừng ở phía xa xa, hắn bước xuống xe đứng ở một gốc cây lớn đối diện nhà họ nhìn lên, tự hỏi bản thân nửa đêm đến đây làm cái quái gì.
Từ phía xa, bóng đèn lóe lên, một chiếc xe hơi dừng lại, cách nhà họ từ một khoảng, Cố Hải Ninh bước xuống xe, hắn dường như đã uống rượu.
Cuộc hôn nhân của Cố Hải Ninh và Hoàng Châu vừa mới diễn ra mấy ngày, Hoàng Châu ngày càng lộ ra bản chất xấu xí ham mê vật chất… cô ta luôn trách Cố Hải Ninh không bằng Lục Vũ Thần… không có cô ta toại nguyện như Doãn Mộ Tư.
Chiếc nhẫn cầu hôn hắn đã mua loại mắc nhất ở Nam Sơn… cô ta đi so với kim cương đỏ của Lục Vũ Thần… Rõ ràng Lục Vũ Thần chính là có công ty khai thác ở nước A, nghĩa là hắn không cần mua, tài sản là hắn tự có được.
Một cái nhẫn trị giá ⅓ gia sản của hắn, hắn thà để tiền đầu tư… hắn chưa điên đến mức chiều Hoàng Châu như vậy…
Thế là cãi nhau, hắn bỏ đi mấy ngày ở công ty, cô ta cũng không gọi, hắn nói hắn tiếp khách đau dạ dày, cô ta không hỏi thăm… cô ta… dường như chỉ biết hư vinh.
Vậy mà mẹ hắn nói, cô ta có thể làm nở mày nở mặt nhà họ Cố.
Hắn đêm nay tiếp khách uống rượu, dạ dày rất đau.
Hắn nhớ trước kia Từ Oánh mỗi lần hắn bị đau dạ dày thường rối bù lên chăm sóc…
Nhưng vì sao mối quan hệ giữa bọn họ đang rất tốt đẹp… hắn dành cho cô cả tình yêu của tuổi trẻ, cô lại lựa chọn hư vinh…
"Tiểu Oánh, anh đang đứng trước nhà em, nếu em không xuống nói chuyện anh sẽ xông vào."
Ánh đèn đã tắt từ phòng Từ Oánh sáng lên, cô nhìn xuống dưới đúng là bóng dáng của Cố Hải Ninh.
Anh ta tìm cô làm gì?
"Tôi không muốn gặp anh."
Cố Hải Ninh nhìn thấy tin nhắn, cũng không bất ngờ, liền nhắn lại:"Tôi đau dạ dày, chỉ cần em đưa tôi thuốc, tôi sẽ đi ngay."
Từ Oánh nhíu mày, cô nhớ căn bệnh đau dạ dày của anh ta rất nặng.

Mỗi lần anh ta đau đều toát mồ hôi, cả người không còn chút khí lực.

Lúc ấy cô yêu anh ta, cảm thấy rất đau lòng.
Hiện tại, anh ta đau dạ dày không về với vợ, tìm cô làm gì?
Nhưng nghĩ nghĩ một lúc, khoác áo khoác thật sự bước ra khỏi cổng.
Tầng Hải Châu bên này không ngờ, Từ Oánh xuống gặp Cố Hải Ninh vào giờ này.
Cô ấy không sợ bị chụp ảnh, bị đồn thổi là tiểu tam sao… người đàn ông kia đã có vợ rồi.
"Cố nhị thiếu, anh là đàn ông đã có vợ, nửa đêm đến tìm tôi làm gì, chúng ta quan hệ không có thân thuộc như vậy."
Cố Hải Ninh ôm bụng, nhìn Từ Oánh rầu rĩ:"Tiểu Oánh, anh đau."
Từ Oánh nhìn Cố Hải Ninh nhàn nhạt đáp:"Tôi không phải bác sĩ, anh đến sai nơi rồi."
Cố Hải Ninh chỉ cười cười:"Tiểu Oánh, chính em là kẻ bỏ rơi tôi, tại sao luôn tỏ ra tôi mới chính là kẻ có tội với em."
Từ Oánh nhàn nhạt đáp:"Thì ra Cố nhị thiếu chưa buông bỏ được chuyện cũ, chuyện trước kia qua rồi, anh đã kết hôn rồi… nửa đêm anh đến đây ôn lại chuyện xưa tôi e không phù hợp."
"Cố Hải Ninh, tôi hy vọng đây là lần cuối anh hành động thiếu suy nghĩ, đừng lôi tôi vào câu chuyện có tên anh."
Nói rồi Từ Oánh quay đầu hướng về cửa nhà họ Từ.

Bàn tay Cố Hải Ninh nắm lấy cổ tay cô kéo lại:"Từ Oánh, chúng ta quay lại được không? Chúng ta như ngày xưa, anh cưng chiều em, em chăm sóc anh… lúc ấy rất vui phải không, anh chưa từng quên em?"
Quay lại?
Chưa từng quên?
Thật ra, khi cô nghe tin hắn quay về đã hy vọng hắn đến tìm cô nói ra câu này, nhưng hiện tại… câu nói này nghe thật nực cười.
Từ Oánh hất tay hắn khỏi cổ tay, giận dữ nói:"Anh phát điên cái gì, Cố Hải Ninh… anh bị điên sao?"
"Trước khi anh đi nước M du học, tôi nói anh công thành danh toại hãy về tìm tôi."
"Thật ra Cố Hải Ninh, anh không yêu tôi sâu nặng như anh nghĩ, chỉ là anh lâu lâu nhớ đến một cô gái đã yêu và tốt với anh mà thôi."
"Anh ở nước M học hành thành tài, tôi ở Nam Sơn không qua lại với bất cứ kẻ nào… là tôi đợi anh."
"Ngày anh quay về Nam Sơn, anh liền công khai theo đuổi cô gái khác, là chính anh bội bạc."
"Tôi chưa từng nói chia tay, tôi nói anh hãy đi lo cho sự nghiệp rồi về tìm tôi… là anh không đủ tình cảm với tôi để nhận ra."
"Cố Hải Ninh, nếu như hôm nay anh không đến, tôi còn có chút gì đó tôn trọng anh… hôm nay chính anh đã hủy cả một chút sự tôn trọng còn lại… anh nghĩ tiểu thư Từ gia nhà chúng tôi, lại đi làm tiểu tam đeo bám anh sao, nằm mơ."
Cố Hải Ninh nhận ra điều gì đó, bàn tay kéo chặt tay Từ Oánh:"Tiểu Oánh… là mẹ… là mẹ anh nói gì với em phải không? Tại sao… tại sao em không nói cho anh sớm hơn."
Từ Oánh nhếch môi:"Ngày anh quay về Nam Sơn, tôi có đến tìm nhưng anh không gặp."
"Cố Hải Ninh, tôi nói ra chính là muốn kết thúc tất cả đè nặng trong lòng với anh.

Trước kia, có lỗi với anh, xin lỗi… còn bây giờ, tôi đã buông bỏ được rồi."
"Không… anh không cho phép."
Cố Hải Ninh kéo tay Từ Oánh muốn ép cô lên xe, Từ Oánh chỉ có thể chống đối không dám gào lên vì đây là trước nhà cô.
Một bàn tay nắm bàn tay còn lại của Từ Oánh kéo về, đôi chân dài mảnh khảnh nâng lên, một cước đá Cố Hải Ninh ra xa.
"Buông cô ấy ra."
Tầng Hải Châu kéo Từ Oánh ra phía sau, nhìn Cố Hải Ninh ngã dưới sân nói:"Cố nhị thiếu, anh say rồi, có cần tôi gọi xe đưa anh về."
Cố Hải Ninh nhìn lên, lại là Tầng Hải Châu.
Hắn không nói gì, nhìn ánh mắt ghét bỏ của Từ Oánh, biết bản thân hành động khiếm nhã liền lên xe rời đi.
Từ Oánh nhìn Tầng Hải Châu hỏi:"Sao anh ở đây?"
Tầng Hải Châu đáp:"Tôi… tôi đi dạo."
Từ Oánh cũng không truy cứu:"Cảm ơn anh việc khi nãy, anh cứ tiếp tục đi dạo, tôi không phiền anh."
Tầng Hải Châu cũng không níu kéo cô lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu của cô khuất sau cánh cửa, trong lòng cảm thấy đè nặng.
Thời gian cô dâu ra khỏi cửa là tám giờ sáng, đội đón dâu trước bảy giờ phải đến cửa Doãn gia, nên bên phía Lục Vũ Thần cũng bắt đầu bận rộn trước bình minh.
Một phòng toàn các anh trai đẹp, Lục lão thái thái không khỏi ngắm nhìn, tự trách bản thân sinh nhầm thời…
Sáu giờ rưỡi, xe cưới khởi hành từ Nam Sơn Diamond, phía sau là một đoàn siêu xe sang trọng.
7h sáng xe đã đến Doãn gia.
Cửa phòng ngủ của Doãn Mộ Tư đóng chặt, đám nữ nhân bên trong chuẩn bị làm khó chú rễ và đám nhà trai, còn phải xem hảo ý của nhà trai.
“Cậu cảm thấy Lục Vũ Thần sẽ múa gợi cảm sao?”
“Còn có, nếu anh ta nhận ra sai dấu son môi, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?”
Doãn Mộ Tư nghe các chị em bày cách làm khó nhà trai, nhìn chính mình trong gương khẽ mỉm cười.
Nửa năm trước, cô vẫn tâm niệm gả cho Tống Tư Hàn nhưng cuối cùng lại bị anh tàn nhẫn đẩy xuống địa ngục.
Lúc đó cô cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy cuộc đời đen tối.

Cô vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ yêu người khác nữa, nhưng không ngờ, cô lại gặp được Lục Vũ Thần.
Anh xuất hiện trong cuộc đời cô vào thời điểm cô tuyệt vọng nhất và cứu cô khỏi nguy hiểm, tuy anh đối với cô rất lạnh lùng nhưng đôi lúc anh cũng có một phần dịu dàng.
Ngày đi đăng ký liền mời bạn cô đến chứng kiến, anh sẽ chăm sóc khi cô bị sốt, bảo vệ khi cô bị bắt nạt, còn trực tiếp xuống bếp nấu cơm, vì ba cô mà mạo hiểm đi vào rừng sương mù.
Dần dần, anh ấy đã tiến vào trái tim cô.
Bởi vì, người đó là Lục Vũ Thần.

Doãn Mộ Tư nhìn người phụ nữ trong gương,chậm rãi nhếch môi đỏ mọng, nói nhỏ:”Doãn Mộ Tư, lần này nhất định phải hạnh phúc.”
Rất nhanh, ngoài cửa đã truyền đến tiếng ồn ào.
Tân lang đã lên tới lầu đón tân nương!
“Mộ Mộ, lên giường ngồi đi.”
Hàn Dĩnh dẫn Doãn Mộ Tư đến bên giường nói:”Một lát cậu không được theo phe Lục Vũ Thần.”
Doãn Mộ Tư cười cười:”Được, tớ ở bên các cậu.”
Có lẽ bọn họ cũng không dám làm Lục Vũ Thần khó xử.
Bên ngoài, liền truyền đến giọng nói của Lục Vũ Thần vang lên:”Mộ Mộ, mở cửa đi, anh đến đón em.”
Bên trong, Từ Oánh lập tức mở miệng:”Anh họ, anh gọi Mộ Mộ cũng vô dụng, hiện tại chị em chúng ta giữ cửa, quyền mở cửa là của chúng tôi.”
Hàn Dĩnh nói:”Muốn đón dâu thì hát một bài đi.

Ngoài cửa, ánh mắt Lục Vũ Thần rơi lên người Sandy, ánh mắt như lưỡi dao băng đâm vào hắn.
Sandy sờ mũi:”Hat đi, kết hôn ai nấy đều như nhau, không thể riêng anh lại muốn đặc biệt chứ?”
Lục Vũ Thần đáp:”Không được.”
Giọng nói Hàn Dĩnh rất nhanh vang lên:”Nêu không được liền múa khiêu gợi đi.”
Sandy nghe xong, dứt khoát đưa mắt đi nơi khác, không dám nhìn Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần đáp:"Không được."
Từ Oánh liền nói:"Hát không được, nhảy cũng không được.

Vậy anh được cái gì?"
Lục Vũ Thần cắn răng:"Từ… Oánh."
Từ Oánh rụt cổ:"À, nếu không được… thì có thể tìm huynh đệ thay thế."
Hàn Dĩnh liếc Từ Oánh:"Cậu đúng là…"
Ngoài cửa, Lục Vũ Thần nhìn về phía Sandy và Tô Ngôn… đám người ai nấy đều muốn nói không được, thì người hầu mang máy tính bảng tới.
Đám người:"..."
Chẳng mấy chốc, âm nhạc của vũ điệu khiêu gợi vang lên.
Bên ngoài, hầu bao đỏ được nhét đầy vào phòng…
Một đám soái ca thân thể cứng ngắc dãy dụa bên ngoài.
Từ Oánh và Lục Hân Nghi nhìn video phát trực tiếp bên ngoài phòng cười đau bụng, Doãn Mộ Tư ngồi bên cạnh cũng không nhịn được cười.
Hàn Dĩnh lại nói:"Chú rể không nhảy thì chống đẩy một trăm cái đi."
Lúc này, mọi người nghĩ Lục Vũ Thần sẽ từ chối, nhưng anh lại giơ tay lên, cởi nút áo vest, cúi người xuống.
Lục Hân Nghi nói:"Chú nhỏ chuẩn men a."
Từ Oánh đưa video cho Doãn Mộ Tư xem bên ngoài… một đám soái ca vặn vẹo, còn Lục Vũ Thần hít đất, động tác nhanh và chuẩn, dường như toàn thân tràn đầy khí lực.
Lúc này Hàn Dĩnh nói:"Quá dễ dàng rồi, thêm một trăm cái nữa nhé."
Từ Oánh nói:"Thêm một trăm quá ít, thêm hai trăm đi."
Doãn Mộ Tư nhíu mày:"Thôi đi vết thương trên người anh ấy còn chưa lành hẳn."
Lục Hân Nghi cười cười:"Vậy để chú ấy hát đi."
Từ Oánh nói:"Đúng, đúng liền phải hát bài tỏ tình."
Hàn Dĩnh gật đầu:"Liền hát bài tỏ tình."
Doãn Mộ Tư:"Sao không nhận thêm hầu bao là được."
Cả ba cái miệng liền vang lên:"Không được."
Doãn Mộ Tư:"..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi