YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Để một mình cô bất tỉnh ở bệnh viện để đi cùng cô gái khác, việc này chắc chỉ có Lục Vũ Thần làm được, đây cũng không phải lần đầu tiên cô lãnh ngộ được sự bạc tình từ hắn
Hàn Dĩnh nắm chặt tay Doãn Mộ Tư nói:"Không như cậu nghĩ đâu, anh ấy không hỏi một câu liền dẹp loạn giúp cậu, không giống như mình…"
Không giống như cô ấy, cả cơ hội giải thích cũng không có.
Nghe Hàn Dĩnh nói vậy, Từ Oanh liền nói vào:"Đúng vậy, không thì cậu thử trả lời tin nhắn anh ta xem, gửi cho anh ta trái tim chẳng hạn, xem thái độ anh ta ra sao?"
Hàn Dĩnh gật đầu:"Mình thấy đó là ý hay."
Hai tay Doãn Mộ Tư run lên, nhấn vào ký tự trái tim gửi đi.
Đợi một lúc, Lục Vũ Thần cũng không trả lời.
Cô cười nhạt:"Thấy chưa, mình đã nói…"
Chưa nói hết câu, di động của Doãn Mộ Tư vang lên tin nhắn tới.

Cô hơi giật mình, vội vàng nhấn nút mở tin nhắn:"Ngu ngốc, làm gì cũng phải xóa vết tích.

Lần này tôi cho Hân Nghi giải quyết cho cô, lần sau tự mà xử lý."
Quả nhiên là do Hân Nghi giải quyết giúp cô, đại ác ma sao có thể giúp cô những việc như vậy, anh ta chỉ hận sao không sỉ nhục cô thêm nữa.
Trong lòng Doãn Mộ Tư lạnh dần.
Hàn Dĩnh liền hỏi:"Mộ Mộ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

Cô nghĩ một chút liền nói:"Cứ để bọn họ mắng cho đã miệng, càng cao trào càng tốt… đợi tới lúc nóng nhất chúng ta tung bằng chứng, vả mặt thật đau."
"Hiện tại, chúng ta đi xả stress một trận."
Hàn Dĩnh:"Được."
Từ Oánh:"Đi đua xe."
Chiếc xe chạy đến bãi xe Hoàng Tước, trên xe Doãn Mộ Tư lại nhận thêm hai tin nhắn, đều là vạch mặt Bạch Giai Giai.
Một người là Trần Chí Kiên, một người là Hàn Thương Nguyên.
Trần Chí Kiên ở tận Hải Sơn sao có thể biết được tin tức ở Nam Sơn, chắc chắn là Tống Tư Hàn nhờ anh ta gửi.
Doãn Mộ Tư cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Tống Tư Hàn cũng nhiều lần biểu đạt ý muốn quay lại, nhưng cô lại chẳng có chút nào cảm động vui sướng, một khi đã tổn thương quyết định buông xuống, không thể nhặt nổi đau lên.
Nhưng Hàn Thương Nguyên lại khiến cô bất ngờ, em gái anh ta cũng dính đến scandal này nhưng sao anh ấy lại gửi tin nhắn này cho cô?
Là tin tưởng vào cô có thể giải quyết?
Nhưng nghĩ đến việc ngày xưa anh ấy từng đối rất tốt với cô, nay lại còn ra tay giúp đỡ cô, Doãn Mộ Tư cảm thấy ấm áp trong lòng:"Cảm ơn anh, anh Thương Nguyên."
Hàn Thương Nguyên liền nhắn lại:"Em lại nợ anh một bữa tụ tập nhé."
Từ Oánh nháy mắt:"Ai vậy, cười tít mắt thế?"
"Là anh Thương Nguyên, anh trai của Dĩnh Dĩnh, đêm qua mình gặp lại anh ấy ở bữa tiệc… Từ Oánh, cậu còn nhớ anh ấy không?"
Từ Oánh bất cười:"Tất nhiên là nhớ, cây ATM di động của chúng ta năm đó.

Chỉ tiếc anh ấy đi mấy năm rồi, rất lâu rồi không gặp lại."
Doạn Mộ Tư bật cười:Đúng vậy, đi một cái hơn năm năm trời, cảm giác cũng trở nên xa lạ, hôm nào chúng ta hẹn anh ấy đi tụ tập một bữa."
"Được nha." - Từ Oánh sảng khoái.
Hàn Dĩnh cũng gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, Hàn Dĩnh lại hỏi:"Lục Vũ Thần có nói ai là người tung video lên mạng không?"
Doãn Mộ Tư suy nghĩ một chút liền nói:"Có lẽ là Bạch Giai Giai bày mưu dụ mình trúng kế.

Dĩnh Dĩnh, hiện tại cô ta đang bày mưu tính kế để dụ dỗ anh Cố Triết, cậu không thể ngồi một chỗ chờ chết được."
Hàn Dĩnh siết chặt bàn tay:"Có phải trước khi bọn mình đến, cô ta nói cái gì với cậu?"
"Dĩnh Dĩnh, nếu cậu muốn giữ được anh Cố Triết thì phải nghĩ cách kéo anh ấy về nhà với chị, cũng đừng chia phòng ngủ, đừng cáu kỉnh moi móc khuyết điểm của anh ấy nữa, cậu càng làm vậy càng đẩy anh ấy đi tìm Bạch Giai Giai."
Doãn Mộ Tư không dám kể những gì Bạch Giai Giai đã nói, Hàn Dĩnh là con nhà quan, tính khí nóng nảy, chỉ sợ nghe xong liền tới Bạch gia xử lý cô ta.
Chiếc xe đến bãi xe Hoàng Tước.

Ba cô gái vừa xinh đẹp vừa cực ngầu ngồi trên xe moto khiến đường đua vang lên tiếng xe gầm gú.

Trình Khải đứng ở khán đài nhìn ra mà thâm trầm, trình độ này đúng là mở mang tầm mắt.
Chạy chừng mười mấy vòng, Hàn Dĩnh bỗng nhiên tăng tốc… Doãn Mộ Tư biết Hàn Dĩnh muốn tìm chỗ phát tiết nên để cho cô ấy phát tiết cho đã.
"Dĩnh Dĩnh." - Từ Oánh hét lên, chiếc xe Hàn Dĩnh ngã xuống, cô ấy lăn mấy vòng.
Doãn Mộ Tư không tin được Hàn Dĩnh có thể ngã xe, ánh mắt nhìn về phía xa đầy lo lắng.
"Từ Oánh, cậu gọi cho Cố Triết đi."
Doãn Mộ Tư nôn nóng chạy về phía Hàn Dĩnh.
Nhân viên y tế nhanh chóng đưa Hàn Dĩnh đến bệnh viện, cũng may có bảo hộ nên cô không bị thương nặng.
Hàn Dĩnh nhìn Doãn Mộ Tư không cười giễu cợt sau đó liền nhắm mắt lại, giống như không muốn đối diện với hiện tại.
Cô ấy không muốn hạ mình cầu xin Cố Triết quay về, nhưng cô ấy phải chịu thua hắn để níu giữ gia đình của mình.
Hôn nhân hào môn không giống như bình thường, không phải muốn ly hôn là ly hôn, cô lại không muốn sống như chết tâm như hiện tại.
Hàn Dĩnh nhìn rõ mọi chuyện hơn ai hết.
Vừa đẩy Hàn Dĩnh vào phòng cấp cứu thì Cố Triết hấp tấp chay đến.
"Cô ấy sao rồi, có nghiêm trọng không?"
Câu đầu tiên không phải là trách móc, cũng nhìn ta anh ta thật sự lo lắng.
Doãn Mộ Tư đáp:"Anh nói chuyện với cô ấy cho đàng hoàng đi, cô ấy là cố tình muốn đâm đầu, chỉ vì không biết phải đối diện với anh ra sao."
Sau khi Cố Triết được vào, Doãn Mộ Tư nhìn Từ Oánh nói:"Đi thôi."
"Không vào xem sao à?" - Từ Oánh ngơ ngác hỏi.
"Cậu muốn chói sáng thì cứ bước vào."
Từ Oánh à một tiếng rồi nhân chân chạy theo Doãn Mộ Tư.
Cố Triết bước vào phòng thì lo lắng kiểm tra thân thể cho Hàn Dĩnh, cô nhìn thấy vẫn còn lo lắng cho mình thì khóc lớn ôm lấy hắn, khóc đến mức làm trái tim Cố Triết tan ra.
Tạm biệt Từ Oánh, Doãn Mộ Tư lúc đầu còn muốn quay về Doãn gia, nhưng nghĩ đến việc Doãn Tu Thành chuẩn bị về nước, đang lên kế hoạch trả thù liền nhục chí, cô hiện rất yếu cơ bản không chóng lại bọn xấu xa, chỉ có thể dựa vào thế lực của Lục Vũ Thần.

Nhớ lại đêm đó những lời cô nói, có lẽ Lục Vũ Thần đã giận đến muốn vứt bỏ cô rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn mặt dày tự mình quay về Nam Sơn Diamond.
Lúc cô đến Lục gia đã quá giờ cơm trưa.
Lục Hân Nghi mang cho cô một ít thứ ăn thanh đạm, có lẽ mới bệnh khỏi nên cô ăn vào cảm giác ngon miệng.
"Cô nhỏ, không phải giờ này nên ở bệnh viện sao, sao lại về rồi." - Lục Hân Nghi quan tâm hỏi.
"Tôi thấy khỏe rồi nên xuất viện.

À, cảm ơn Hân Nghi giúp tôi chuyện trong video." - Doãn Mộ Tư cười nhẹ.
Lục Hân Nghi thở ra, cũng không biết phải khuyên cái gì, nói ra chỉ sợ lỡ lời làm tổn thương Doãn Mộ Tư, nên chỉ đành ngậm miệng lại.
"Tiểu Vũ đâu rồi?" - Doãn Mộ Tư đánh tan sự yên tĩnh.
"Tiểu Vũ đang nghỉ trưa rồi, hôm qua cô nhỏ không có ở nhà nên tâm tình thằng bé không tốt, có lẽ đã quen với việc có cô nhỏ ở bên cạnh, hôm qua không có cô nên không vui."
Trong lòng Doãn Mộ Tư trầm xuống, nếu một ngày nào đó cô phải rời đi thì Tiểu Vũ sẽ ra sao?
Bỗng nhiên cô có ý định tranh giành quyền nuôi con với đại ác ma.

Nhưng nhớ lại cô cũng không phải mẹ ruột, lại còn muốn giành con với đại ác ma, cô điên rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi