"Ting"
Tiếng thang máy mở ra, bên trong là một thân ảnh bé nhỏ đi cùng người phụ nữ xinh đẹp bước ra, Doãn Mộ Tư nhận ra cô gái này vừa gặp khi đi lên.
Doãn Mộ Tư nhìn nhóc con có chút quen, là nhóc con bị lạc hai năm trước.
Cậu nhóc sau đó cũng không liên lạc lại, cô cũng quên mất sự kiện nhỏ này.
Cậu bé nắm tay Lục Hân Nghi đi vào bên trong, ánh mắt của nhóc con không có khí sắc, mang đậm một nỗi buồn giấu kín.
Ánh mắt đó lướt qua một vòng, sau đó đặt lên người của Doãn Mộ Tư đầy kinh ngạc, gương mặt đầy nét vui mừng.
Lúc này, Doãn Mộ Tư hơi mỉm cười với nhóc con, khiến hai bờ má của đứa trẻ đỏ ửng lên vô cùng đáng yêu.
Thì ra, cô xinh đẹp vẫn nhận ra nhóc.
Sự thay đổi của Lục Vũ Đình không qua mắt được Lục Vũ Thần, anh đi đến bế Lục Vũ Đình ôm vào lòng.
"Sao lại đưa đến?" - Anh nhìn Lục Hân Nghi hỏi.
"Tiểu Vũ đòi gặp chú, không có chú không chịu ngủ." - Lục Hân Nghi đáp, không tin chú nhỏ lại muốn cô quay về nước để trông con cho chú ấy:"Chú nên lấy vợ đi, tiểu Vũ có thêm một người mẹ sẽ tốt hơn."
Lục Hân Nghi không để ý có người ngoài còn ở đây nhìn thái độ lạnh nhạt của Lục Vũ Thần mới nhìn một vòng thấy Doãn Mộ Tư liền bất ngờ hỏi:"Cô vẫn còn ở đây sao?"
Doãn Mộ Tư biết lúc này bang chủ Nhất Đường đã xem cô như không khí, đến nhìn cũng không muốn nhìn cô.
"Lục bang chủ, chỉ cần cho tôi xin mười phút, tôi nhất định không để ngài phải giúp đỡ tay không?" - Doãn Mộ Tư nén đi sự xấu hổ lên tiếng, hôm nay cô nhất định phải bám lấy người này không buông.
Lục Vũ Đình đưa mắt nhìn cô xinh đẹp, sau đó nhìn Lục Vũ Thần như muốn cầu xin giúp Doãn Mộ Tư.
Lục Vũ Thần như không nghe thấy gì trực tiếp bế con trai rời đi mặc cho Lục Vũ Đình không chịu muốn làm loạn.
Doãn Mộ Tư muốn đi theo, nhưng bị cận vệ ngăn lại, sau khi bóng lưng của Lục Vũ Thần mất hút, cận vệ của Nhất Đường đưa cô ra đến thang máy, buộc cô rời khỏi.
Rời khỏi Hoàng Hạc Các, Doãn Mộ Tư như rơi vào vực thẳm, ngay cả Nhất Đường cũng không muốn giúp cô, cả Tống Tư Hàn cũng bỏ mặc cô, Doãn Mộ Tư thất thần đứng bất động nhìn đoàn người ra vào ngày càng tấp nập.
Lục Hân Nghi từ phía Hoàng Hạc Các đuổi theo Doãn Mộ Tư, vội vàng nhét vào tay Doãn Mộ Tư một viên kẹo socola.
"Tiểu Vũ nhờ tôi đưa cho cô."
Cô gái nhanh chóng rời đi, leo lên chiếc xe hơi màu đen sáng bóng, ẩn sau đó là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm.
Doãn Mộ Tư nào biết được, sau khi cô nhận viên socola ngọt ngào này, cuộc đời cô bỗng nhiên trở nên thay đổi đầy kí.ch thích.
Quay về Doãn gia, lúc này cô mới cảm thấy đói bụng, cả một buổi chiều rình rình mò mò đến tận đêm, cuối cùng chỉ thu về một viên socola của nhóc con đáng yêu.
"Cô chủ, cô ăn gì chưa để tôi nấu cho cô bát mì, dạo này Doãn thị gặp chuyện… cô chủ càng ngày càng gầy đi khiến tôi nhìn cũng đau lòng."
Doãn Mộ Tư nhìn bảo mẫu từ bé của cô liền mỉm cười an ủi:"Con không sao, dì đừng quá lo… rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi ạ.
Trễ rồi, dì đi ngủ đi… con không đói."
Cô không muốn ăn, ngày mai sẽ phải đối diện với Doãn Danh ra sao, cô chưa đưa con dấu và cổ phần ra chắc chắn ông ta chưa dám hại ba cô… nhưng đây chỉ là hoãn binh không thể để cha cô chịu khổ được.
Doãn Mộ Tư bốc viên socola ăn tạm để đánh lừa bao tử đang quặn lên kêu gào, bên trong chiếc vỏ màu xám là những con số được viết nghệch ngoạc.
Số điện thoại?
Cô nhanh chóng dùng số điện thoại tìm thông tin mạng xã hội, sau đó liền nhìn thấy một chú heo bông hồng hồng cực kì đáng yêu.
Doãn Mộ Tư cầm điện thoại, liền nhắn tin:"Xin chào, tôi là Doãn Mộ Tư."
"Ting"
Điện thoại liền nhận được tin nhắn trả lời.
"Cháu tên là Lục Vũ Đình."
Lục Vũ Thần nhìn thấy con trai lén lén lút lút ôm điện thoại lúc nửa đêm, gương mặt tĩnh lặng thường ngày hay trưng ra sự chán ghét với anh cũng đã thay đổi, đôi môi tủm tỉm như muốn cười.
Tiểu Vũ lần này rất cẩn thận, tự mình ghi nhớ số điện thoại của cô xinh đẹp, sau đó còn ghi thêm một tờ giấy nhỏ nhét vào túi liên lạc của nhóc mới có cảm giác an tâm.
Bên này tinh thần của Doãn Mộ Tư giãn ra, đứa bé đó là con trai của bang chủ Nhất Đường nhưng lại quá sức đáng yêu, vậy mà còn giữ chú heo bông năm đó cô cho nhóc.
Người ta đồn đại, bang chủ Nhất Đường tàn bạo ác ma, cấm dục không gần nữ sắc.
Cô khinh, vậy đứa trẻ ấy chui ở đâu ra..
chỉ là giỏi làm bộ.
Doãn Mộ lúc này mới nhận ra đã nửa đêm rồi, nhóc con tuổi còn nhỏ lại thức khuya, làm cha như anh ta lại không quản sao.
"Rất vui được gặp lại cháu.
Trẻ con nên ngủ sớm mới mau lớn, ngủ ngon nhé < 3".
Cô đánh hơi vội nên có dấu cách, không tự động tạo ra trái tim.
Tiểu Vũ nhận được tin nhắn của Doãn Mộ Tư chăm chú nhìn vào ký hiệu cuối cùng có chút không hiểu liền vẽ lại đưa cho Lục Vũ Thần đang làm việc.
"Ai gửi cho con?" - Lục Vũ Thần hỏi.
Tiểu Vũ bày ra gương mặt không muốn nói, đưa tay lấy lại tờ giấy, ngày mai nhóc hỏi chị Hân Nghi cũng được.
"Ý nói con như trẻ con dưới 3 tuổi." - Lục Vũ Thần nhàn nhạt đáp.
Trái tim nhỏ bé của Tiểu Vũ nháo động, rõ ràng nhóc đã 6 tuổi rồi… vì thức khuya nên trong giống 3 tuổi sao?
Ánh mắt Tiểu Vũ có chút không tin tưởng, ngoài ra còn tràn đầy tức giận với Lục Vũ Thần.
Không nghĩ thêm cái gì, Tiểu Vũ nhanh chóng chạy lên giường đắp chăn ngủ ngay lập tức.
Đợi đến lúc tiếng ngáy nho nhỏ vang lên, Lục Vũ Thần liền lấy điện thoại của con trai kiểm tra, cậu nhóc thập thò là liên hệ với kẻ nào.
Ánh mắt Lục Vũ Thần nhìn vào hình ảnh cô gái trong điện thoại đầy sự chán ghét… còn muốn lợi dụng Tiểu Vũ để tiếp cận với anh, đúng là phụ nữ càng xinh đẹp càng xấu xa.
Buổi sáng, Doãn Mộ Tư nhận được một tin nhắn khiến cô không hiểu lắm.
"Cô Doãn, cháu đã lớn rồi, không còn là em bé 3 tuổi nữa."
Vậy mà Tiểu Vũ đã bị ác ma lừa gạt rồi.
Doãn Mộ Tư liền mỉm cười nhắn lại:"Tiểu Vũ thật đã lớn rồi, so với lần đầu gặp đã đẹp trai hơn mấy phần."
Đây cũng là Doãn Mộ Tư nói lời thật lòng, Lục Vũ Đình càng lớn càng lộ rõ đường nét trên gương mặt khôi ngô, di truyền nét mặt lạnh nhạt của nhà họ Lục.
Tiểu Vũ len lén nhìn Lục Vũ Thân đang ngồi ăn sáng cùng nhóc lại nhắn:"Cô Doãn, cháu với baba ai đẹp hơn?"
Doãn Mộ Tư nghe nhắc tới bang chủ ác ma kia liền muốn trốn trong chăn, nhớ đến cái vẻ đẹp trai lãnh băng kia liền thu người lại.
Đại ác ma, hắn ta chính là đại ác ma… nhìn thôi đã sợ.
"Ukm…baba của cháu cũng bình thường thôi, cô Doãn còn gặp nhiều người đẹp hơn… chỉ là không bằng Vũ Vũ thôi."
Tiểu Vũ đọc tin nhắn xong liền cười hài lòng, sau đó chụp phần ăn sáng gửi qua cho Doãn Mộ Tư kèm tin nhắn:"Cô cũng xinh đẹp nhất, ba cháu ép cháu tắt điện thoại rồi, ông ấy ghen tị với nhan sắc của chúng ta."
Trong bức ảnh còn dính một bàn tay người đàn ông thon dài, trắng như sứ không tỳ vết… đây là tay của bang chủ ác ma sao?
Đại ác ma liền sinh ra một tiểu ác ma, mới sáu tuổi đã dẻo miệng như vậy.
"Tiểu Vũ buổi sáng vui vẻ, cô còn có việc phải làm… có thời gian sẽ nhắn tin với cháu."
Doãn Mộ Tư nhắn xong liền tắt điện thoại, trở về với hiện thực khó khăn hiện tại, ba cô vẫn còn nằm trong tay Doãn Danh.
Đại ác ma… phải tóm lấy anh ta.