YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Buổi sáng, Lục Hân Nghi đưa Tiểu Vũ đến biệt thự Doãn gia, trên tay còn cầm một hộp quà lớn.

Bảo mẫu nhìn một thân nhỏ bé tuấn tú vô cùng vui vẻ:"Đây là con của ai vậy, dung mạo thật đẹp, nhìn gương mặt từ nhỏ đã rất tuấn tú rồi, lớn lên sẽ đẹp đến đâu.

"
Tiểu Vũ chưa từng nhìn thấy người bà này trước giờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra bộ dạng lạnh lùng.

Phớt lờ bảo mẫu, Tiểu Vũ nâng hộp quà chạy về phía Doãn Mộ Tư, đem quà tặng cho cô.

Doãn Mộ Tư mỉm cười ôm lấy Tiểu Vũ, cầm hộp quà trong tay, tay còn lại bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé kéo đi:"Tiểu Vũ, đây là bảo mẫu của mẹ, ngoan… chào bà.

"
Bảo mẫu, là người chăm sóc từ bé của mẹ nhóc, lúc này Tiểu Vũ cúi đầu trước mặt bảo mẫu, trong vô cùng lễ phép.

"Dì Hứa, đây là con trai của con ở Lục gia mà con từng nói với dì, tên là Tiểu Vũ.

"
Bảo mẫu cũng không trách một đứa trẻ, bà nhìn cậu cười nói:"Thì ra cháu là Tiêu Vũ, ngoan quá, khó trách tiểu thư lúc nào cũng khen cháu.

"
Đôi mắt Tiểu Vũ sáng lên, gương mặt có chút đỏ ửng nhìn Doãn Mô Tư, mẹ thật sự khen nhóc sao.

Tiểu Vũ đặc biệt dính người, ôm Doãn Mộ Tư không buông, đôi tay vòng qua cổ cô, vùi cái đầu nhỏ vào tóc cô, dụi dụi vào người cô như một chú cún con bám người.


Bảo mẫu nhìn thấy hộp quà liền mỉm cười hỏi:"Đây là quà của Tiểu Vũ sao, con mang sang tặng cho tiểu thư nhà chúng tôi sao.

"
Tiểu Vũ nhìn về phía bà, nghiêm túc gật đầu.

"Tiểu Vũ sang chơi còn biết tặng quà cho mẹ, yêu con quá.

" - Doãn Mộ Tư hôn lên má Tiểu Vũ.

Đôi môi Tiểu Vũ cong lên, sau đó cọ người muốn xuống đất, tự mình mở hộp quà, bên trong là một chiếc vòng tay màu bạch kim được đính những viên đá long lanh vô cùng đẹp mắt, cậu nhóc kéo tay Doãn Mộ Tư đeo vào.

"Cô nhỏ, buổi sáng Tiểu Vũ đã kéo cháu đi mua quà cho cô nhỏ, vòng tay là biểu thị cho tình yêu bền vững, tình cảm bền chắc cũng giống như… giống như Tiểu Vũ là đối với cô nhỏ thật muốn gắn kết lâu dài.

" - Lục Hân Nghi giải thích, quà là do Tiểu Vũ chọn nhưng thẻ là quẹt của đại ác ma.

Doãn Mộ Tư nhận ta hàm ý, nhưng không muốn làm Tiểu Vũ mất hứng liền mỉm cười:"Tiểu Vũ cảm ơn con, đáng yêu quá.

"
Tiểu Vũ cẩn thận từng li từng tí đeo chiếc vòng tay vào cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Mãi đến khi ăn cơm trưa, Lục Hân Nghi chờ Doãn Mộ Tư hỏi thăm Lục Vũ Thần một câu nhưng một chữ cũng không hỏi lấy.

Ăn cơm trưa xong, Doãn Mộ Tư nghe một cuộc điện thoại thông báo căn nhà của cô ở khu chung cư Bạch Đường xảy ra chút vấn đề cần phải có chủ nhân đến giải quyết, lúc này Doãn Mộ Tư mới tới năm trước, cô và Hứa Dĩnh mỗi người có đầu tư vào căn hộ ở nơi này, một chút nữa lại không nhớ tới.

Bảo mẫu tuy không muốn cô ra khỏi nhà khi còn bệnh nhưng Doãn Mộ Tư nói bản thân đã ổn định, không cần phải lo lắng.

Lục Hân Nghi lái xe đưa cô và Tiểu Vũ đến căn hộ ở Bạch Đường.

Chiếc xe lái đến trung tâm Nam Sơn, dừng phía dưới khu căn hộ cao cấp bật nhất Nam Sơn, lúc mua căn hộ này Hàn Dĩnh rất thích nên bọn họ mua hai căn sát nhau, cô ấy nói phong thủy ở nơi này rất tốt.

Không ngờ, chuyện đời đôi khi thật tình cờ, Doãn Mộ Từ vừa giải quyết xong việc muốn ra xe rời khỏi, tay nắm chặt Tiểu Vũ đứng một bên, liền nhìn thấy xe của Cố Triết đi vào, ghế phụ còn có Bạch Giai Giai.

Xe của Cố Triết dừng ở cách đó không xa, sau đó Cố Triết bế Bạch Giai Giai vào căn hộ bên cạnh, bọn họ trao ánh mắt đưa tình cho nhau nên không thể nhìn thấy Doãn Mộ Tư.

Doãn Mộ Tư sắc mặt tối sầm lại, lập tức gửi tin nhắn cho Hàn Dĩnh, nói cho cô biết chuyện này.

Cố Triết mang Bạch Giai Giai đến nơi này, là muốn để cô ta ở đây dưỡng thương.

Nhà họ Bạch tuy suy yếu sau khi Doãn Danh bị bắt, nhưng cũng không đến mức không có nhà để về.

Khi Hàn Dĩnh mua căn hộ này thì đã kết hôn với Cố Triết, nên đây là tài sản chung của hai vợ chồng.

Bàn tay Doãn Mộ Tư siết lại thành đấm, Cố Triết này đúng là không còn thuốc chữa!
Sau khi lên xe, Doãn Mộ Tư lơ đãng nhìn ra cửa sổ, khi xe chạy ra khỏi khu dân cư, cô lại nhin thầy Lâm Y Đình và người đại diện của cô ta.


Cô ta không phải đang ở căn hộ của Lục Vũ Thần, sao lại chuyển đến đây.

Doãn Mộ Tư xoa xoa mi tâm, xem ra cô nên sớm bán đi bất động sản ở nơi này, ghê tởm chết được.

Lúc Lục Hân Nghi lái xe đưa cô quay về Doãn gia, bên trong đã nhìn thấy Lục lão thái thái đang ngồi nói chuyện với bảo mẫu nhà họ Doãn.

Lúc Doãn Mộ Tư bước vào còn nghe thấy Lục lão thái thái nắm tay bảo mẫu nói nhà họ Doãn khéo sinh, sinh cho Lục gia một đứa con dâu vừa xinh đẹp lại nấu ăn ngon, đem cô thổi phòng lên so sánh với tiên tử, Doãn Mộ Tư nghe xong liền không khỏi xấu hổ.

Bảo mẫu nghe xong liền không ngậm được miệng cười.

“Bà nội, sao bà lại đến Nam Sơn không báo để con đi đón bà.

” - Doãn Mộ Tư lễ phép chào hỏi.

Lục lão thái thái nhìn thấy Doãn Mộ Tư lại còn đang nắm tay Tiểu Vũ thì trái tim như tan chảy ra, bà vội nắm lấy tay Doãn Mộ Tư cười nói:”Mộ Mộ con xem, chuyện lần này có bà nội làm chủ cho con… bên nhà con đã nói mời thầy Từ Trúc về trừ tà cho cái nơi lạnh lẽo đó, chuyện này bà nội đồng ý, không cho Thần Thần có ý kiến.


Chuyện của họ, cũng không phải chỉ là một chuyện trừ tà kia.

Nhưng Lục Vũ Thần nhường một bước như vậy, cô cũng không thể không quay về.

Bọn họ vẫn chưa giải trừ hôn nhân, vẫn là vợ chồng hợp pháp, cô không thể cứ ở bên Doãn gia mãi, vả lại còn có Lục lão thái thái ra mặt.

Bảo mẫu thấy Lục lão thái thái không có chút toan tính, tình cảm dành cho tiểu thư nhà họ là thật tâm, nói ra muốn trừ tà liền đồng ý không một chút suy nghĩ thiệt hơn.

“Lục phu nhân, tiểu thư, sắp đến giờ cơm tối, mời Lục phu nhân ở lại Doãn gia dùng cơm… hôm nay cũng đã trễ rồi, ngày mai sau khi thầy Từ Trúc làm lễ cúng xong, chúng tôi sẽ đưa tiểu thư quay về Lục gia.


Lúc này, Lục lão thái thái liền nói:”Mộ Mộ, con xem gọi cho Thần Thần đến ăn cơm, cũng sắp đến giờ tan tầm.



Lục Hân Nghi len lén nhìn Doãn Mộ Tư.

Theo kế hoạch thì hôm nay Lục Vũ Thần sẽ cùng Tiểu Vũ đến Doãn gia chăm sóc cô ấy, nhưng buổi sáng cô hỏi chú nhỏ thì chỉ nghe nói một câu:”Chờ một chút.


Cũng không biết là chờ cái gì, thì ra là chờ Doãn Mộ Tư gọi tới.

Doãn Mộ Tư tuy không muốn gọi cho hắn, nếu cô không gọi cho hắn thì chắc chắn sẽ khiến dì Hứa và Lục lão thái thái nhìn ra bọn họ có khuất mắc, chuyện của bọn họ lại càng không muốn người lớn lo lắng.

Cuối cùng, Doãn Mộ Tư vẫn mang điện thoại gọi cho hắn.

Điện thoại reo mấy lần nhưng Lục Vũ Thần cũng không nghe máy, Lục Hân Nghi lòng như lửa đốt, hôm nay rõ ràng không hề đến công ty, lúc cô mang Tiểu Vũ rời đi trước, chủ nhỏ vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại mong chờ.

Chú nhỏ từ nhỏ đã bình tĩnh lãnh đạm, trong công việc luôn bày mưu tính kế, cô ở bên cạnh chú nhỏ nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy chú ấy mong chờ điều gì như vậy, cũng chưa từng bày ra bộ dạng đợi điện thoại của bất kỳ ai.

Nhưng rõ ràng đợi cuộc điện thoại này cả ngày, sao lại không nghe máy?
Đợi không được nhưng đã từ bỏ?
Phát tiết khi phải chờ đợi?
Nhưng rơi vào những tiếng bíp cuối, bên kia cuối cùng cũng kết nối.

Giọng Lục Vũ Thần vẫn lạnh lùng như trước:”Chuyện gì?”
Nghe giọng nói của Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư nghĩ đến những oan ức mà mình phải chịu đựng trong khoảng thời gian này, cảm thấy cực kỳ không vui, giọng nói lãnh đạm:”Bà nội đến anh cơm, bảo tôi gọi anh đến, anh có đến không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi