YÊU ĐỘI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Vịt

Từ Bắc Kinh về đại doanh Liệp Ưng, các đội viên trước ngồi xe lửa đến Thành Đô, rồi chờ máy bay trực thăng trong đội tới đón. Toa giường cứng huyên náo, hậu cần đặt giường mềm cho Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi cất xong hành lý liền chạy tới toa giường mềm, mỹ kỳ danh viết (*) xem đội trưởng có việc gì cần mình góp tay hay không, trên thực tế chỉ là muốn ỳ bên cạnh Tiêu Mục Đình.

((*) mỹ kỳ danh viết: 1 câu thành ngữ của TQ, ý là gọi một việc hoặc một vật bằng cái tên rất hay, ví dụ nhưởđây bạn Máy Bay gọi việc mình ỳở chỗ bên cạnh Tiêu Mục Đình là giúp đỡđội trưởng)

So với giường cứng ầm ầm, giường mềm bên này an tĩnh hơn nhiều, không ít chỗ nằm đều trống không, gian của Tiêu Mục Đình có ông chú trung niên, vali vừa đặt liền an vị ở trên ghế hành lang ngắm phong cảnh, không có ý tứ vào phòng nghỉ ngơi. Thiệu Phi giống như có chứng rối loạn vận động, một lát ngồi ở trên giường Tiêu Mục Đình, một lát ở trong phòng ngăn chật hẹp đi hai bước, nơi này sờ sờ nơi kia ngó ngó, giả bộ dáng vẻ tò mò, dư quang lại liếc về phía trên người Tiêu Mục Đình.

Tiêu Mục Đình lúc này ở giường mềm cũng không phải tạo ra đặc biệt, quả thực có báo cáo liên huấn cần chỉnh sửa. Cấp bậc của anh mặc dù cao, nhưng chức vụ thực tế ở Liệp Ưng lại không cao. Trung đội trưởng là một chức vụ dẫn dắt binh, rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm. Huống chi huấn luyện tổng hợp cũng không khô khan, quá trình chỉnh sửa còn có thể phát hiện thiếu sót và sở trường của các đội viên, sau này cũng dễ triển khai huấn luyện chuyên nghiệp có tính mũi nhọn.

Thiệu Phi nhìn nhìn liền nhìn nhập thần — đồ ngụy trang của Tiêu Mục Đình đã đổi lại thường phục, áo sơ mi quân đội xanh lục phối với quần dài, chân đi giày da đen; ống tay áo xắn tới cánh tay, đường cong cổ tay linh hoạt hữu lực, ngón tay gõ bàn phím thon dài, gân cốt trên mu bàn tay theo động tác lúc ẩn lúc hiện.

Thiệu Phi chống cằm, bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ hôn ngón tay Tiêu Mục Đình.

Ý nghĩ này làm bản thân cậu cũng sợ hết hồn, ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, muốn hôn cũng phải đợi đến nửa đêm canh ba, mọi âm thanh đều tĩnh không phải sao?

Lắc lắc đầu lung tung, muốn đuổi ý nghĩ không biết xấu hổ này đi, giương mắt liền đụng phải ánh mắt tìm kiếm của Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi ngẩn ra, chả lẽ bị phát hiện rồi?

Tiêu Mục Đình cầm lấy chén nước trên bàn, vặn mở nắp chén uống ngụm trà, cười nói: "Tôi bây giờ nhất thời một lát xử lý không xong, không có thời gian tán gẫu với cậu, tạm thời cũng không có chỗ cần hỗ trợ. Nếu không cậu trước tiên đi về?"

Thiệu Phi mới không muốn trở về, mặt dày cũng muốn ở lại, nhìn chén nước, lập tức tìm được chỗ "Cần hỗ trợ", "Đội trưởng, nước trà của ngài sắp hết, tôi giúp ngài đi lấy thêm."

Tiêu Mục Đình nhìn nhìn, đúng là còn lại không nhiều lắm, "Cẩn thận đừng bị bỏng."

Thiệu Phi cầm lấy chén nước đi tới hòm nước nóng chỗ nối tiếp toa xe, lúc xếp hàng chờ nhìn chằm chằm lưới lọc trong chén ngớ ra. Trước kia bà ngoại cũng uống trà, trà bánh chất lượng kém nhất, trên thị trường mấy đồng tiền đã mua được đống lớn trà bánh, về bẻ vụn đặt ở trong chén trà, nước sôi vừa giội vào, hương trà đầy phòng. Chén trà của bà ngoại không có lưới lọc, cậu cầm uống qua vài lần, lá trà nổi lên chạm vào môi, vừa đắng vừa chát, cậu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, lấy lá trà dính trên đầu môi xuống, giấu bà ngoại lén lút ném vào.

Đoàn xe lắc lư, Thiệu Phi lấy lại tinh thần, lại nhìn nhìn chén trà trong tay, mím khóe môi nghĩ, nếu như không có lưới lọc đáng ghét này là tốt rồi.

Không có lưới lọc, lúc đội trưởng uống trà nhất định sẽ đụng phải lá trà, vậy cậu hiện tại uống một ngụm, có lẽ sẽ đụng phải lá trà.

Đây có tính là hôn mội gián tiếp hay không?

Tính chứ! Sao lại không tính!

Ngón tay Thiệu Phi căng thẳng, không tự chủ được mà cười lên, mắt phá lệ sáng ngời, vui mừng đáy lòng căn bản giam không được.

Nhưng là lại cúi đầu một cái, lưới lọc ở chỗ đó á, lá trà toàn bộ đáng thương mà bị chặn ở dưới lưới, đâu có cơ hội được đội trưởng hôn môi.

Thiệu Phi khơi lông mày nghĩ, sớm biết đã không mua kính râm rồi, mua chén trà hẳn tốt hơn, cái hình dáng xinh đẹp này, vừa nhìn đã biết giá tiền không rẻ, chén trà nhưng không có lưới lọc.

Người xếp hàng phía trước lấy nước nóng xong rời đi, lúc đến phiên Thiệu Phi, đèn chỉ thị trên hòm nước nóng đã biến thành màu đỏ — nước sôi không còn, còn phải chờ mấy phút.

Thiệu Phi quay đầu lại nhìn nhìn toa xe, chỉ một lát, đã có chút nhớ Tiêu Mục Đình rồi.

Loại tâm tình này quá kỳ diệu, không cần thổi hơi đều sắp muốn bay lên, cả ngoài phiêu đãng, trong lồng ngực giống như nhét một đống bông mềm nhũn ngọt ngào, nhìn thấy cái gì cũng muốn cười.

Rất nhanh, đèn chỉ thị màu cam sáng lên, Thiệu Phi tiến lên một bước, vừa vặn mở chốt mở, đoàn xe đột nhiên nặng nề lắc một cái, nếu không phải cậu phản ứng nhanh, nước sôi khả năng đã vẩy lên ngón tay.

Bác gái xếp hàng phía sau ân cần hỏi: "Chàng trai, có bị bỏng hay không a? Xe này cũng không biết lái thế nào, lắc lư mãi. Chỗ bác có Lục Dược Cao (*), trở lại cùng bác bôi một chút?"

(*) Lục Dược Cao:



"Không bỏng, cám ơn bác." Thiệu Phi quay đầu lại hướng bác gái cười. Bác gái vui vẻ, khen nói: "Tiểu tử thật đẹp trai, nhìn bộ quân trang này của cháu, là làm lính hả? Con bác cũng làm lính, nhưng cực khổ lắm. Lần trước về thăm người thân, lóng ngóng vụng về, đổ nước sôi làm bỏng tay, làm cho bác đau lòng a......"

Thiệu Phi bỗng nhiên nhanh chí vừa động, lúc lại lần nữa vặn mở vòi, trái tim vắt ngang, thò đầu ngón tay trái tới.

Kỳ thực cũng không thật sự bị bỏng, ngay cả mụn nước cũng không lên, chỉ là nhìn qua có hơi đỏ. Bác gái khoa trương mà la: "Ai nha tiểu tử sao không cẩn thận thế? Nhanh tới bác xem xem, ai u chỗ này đỏ rồi, nhanh bôi thuốc."

Thiệu Phi rút tay về, "Cám ơn bác, thật sự không cần, cháu, cháu bây giờ phải về rồi."

Nói xong liền đi về phía toa giường mềm.

Bác gái tình cảm ấm áp, lại nhớ con trai làm lính, đuổi theo Thiệu Phi nói: "Mấy tiểu tử bọn cháu thật là, một chút cũng không quý trọng thân thể, bỏng thì phải bôi thuốc, đừng khách khí với bác."

Toa giường mềm cơ hồ không ai nói chuyện, cho dù có, thanh âm cũng không lớn. Bác gái ở hành lang la to, toàn bộ toa đều nghe thấy. Tiêu Mục Đình từ trong phòng y tế đi ra, Thiệu Phi lập tức nói: "Đội trưởng!"

Tiêu Mục Đình đi lên phía trước, ánh mắt rơi vào trên tay Thiệu Phi: "Bị bỏng nước nóng? Tôi xem xem."

Thiệu Phi liền nhanh chóng duỗi đầu ngón út tới, ngoài miệng lại nói: "Không có không có, chưa bị bỏng."

"Sao lại không có! Cháu thằng nhóc này......" Bác gái đều lười trách mắng cậu, chuyển hướng Tiêu Mục Đình: "Cháu là thủ trưởng của nó? Ai! Vậy cháu phải hảo hỏa nói nó chút, tay bị bỏng nước nóng sao có thể không bôi thuốc chứ? 100 độ đấy! Lan ra làm sao bây giờ? Cháu nhìn chút, đầu ngón tay bị bỏng bao nghiêm trọng, đều đỏ rồi, lát nữa là sưng lên!"

Thiệu Phi bị nói ngượng ngùng, lặng lẽ liếc Tiêu Mục Đình, chỉ thấy Tiêu Mục Đình vẻ mặt khiêm tốn, khóe môi mang theo cười, nghe tới hết sức nghiêm túc.

Bác gái càng nói càng hăng say, Tiêu Mục Đình gật gật đầu: "Cám ơn bác, bất quá Lục Dược Cao không cần, cháu mang theo thuốc, bây giờ bôi cho cậu ấy. Bác yên tâm, tuyện đối sẽ không lan."

"Thế mới đúng." Bác gái lúc này hài lòng, vỗ cánh tay Thiệu Phi nói: "Nghe lời thủ trưởng của cháu, nhất định phải bôi thuốc. Mấy đứa nhỏ bọn cháu a, mặc quân trang vào liền không sợ mệt không sợ khổ, còn treo "không sợ chết" ở khóe miệng, cho rằng mình là anh hùng là vĩ đại. Nhưng mà đi ngàn dặm mẹ lo lắng a, các cháu cái gì cũng không sợ, nhưng không biết người làm mẹ bọn ta ở nhà bao lo lắng......"

Thiệu Phi ngẩn ra nhìn bóng lưng bác gái, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận chua xót.

Tiêu Mục Đình từ trong vali lấy thuốc ra, cầm tay Thiệu Phi lên nhìn nhìn: "Đau không?"

"Không đau." Thiệu Phi lắc đầu, trải qua ồn ào vừa rồi, đầu ngón út đừng nói đã không đau, ngay cả màu đỏ dị thường đều sắp tan hết.

Vốn định nói "Bác gái bận tâm lung tung", nhưng lời đến khóe miệng, như thế nào cũng không nói ra khỏi miệng."

Cậu không có mẹ, mà ở đây lo chuyện bao đồng, từ trên người phụ nữ trung niên bình thường ồn ào lung tung thấy được tình mẹ sâu nặng.

Tiêu Mục Đình cười ở trên đầu ngón út của cậu niết niết, cậu cả kinh, thiếu chút nữa rút về. Tiêu Mục Đình lại đặt thuốc trở lại, ôn thanh nói: "Bác ấy quá lo lắng, quả thật không cần bôi thuốc. Bất quá theo phản ứng của cậu, sao lại sẽ bị bỏng ngón tay?"

"A......" Thiệu Phi lúc này không đáp được, "Tôi cái kia...... Ừm, lúc lấy nước xe lắc lư chút, nước, nước liền bắn ra."

"Không cẩn thận như vậy?"

Tai Thiệu Phi đỏ, nhìn lén Tiêu Mục Đình một cái, phát hiện Tiêu Mục Đình đang nhìn mình, ánh mắt lập tức giống như râu thu lại: "Bởi vì lắc rất lợi hại......"

"Lợi hại hơn nữa cũng không nên vung ra ngoài." Ngữ khí Tiêu Mục Đình trầm xuống: "Huấn luyện độ ổn định luyện tập công toi?"

Thiệu Phi thầm nghĩ hỏng bét, đây quả thực là dịch đá đập lên chân mình.

Tiêu Mục Đình lại nói: "Xem ra lần này trở về, còn phải tiếp tục luyện."

"Ờ." Thiệu Phi cong miệng lên, thầm mắng "ĐM".

Trong phòng ngăn an tĩnh chút, đầu Thiệu Phi càng rũ càng thấp, chợt nghe Tiêu Mục Đình cười cười, cầm chén nước qua nói: "Cám ơn trà tiểu đội trưởng pha."

Thiệu Phi lại cao hứng.

Suốt cả buổi chiều, Thiệu Phi đều ở bên cạnh Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình làm việc, cậu thì làm bộ mà nhìn chồng giấy tài liệu, mặc dù không nói chuyện, nhưng lại không cảm thấy nhàm chán.

Đoàn xe sắp đến trạm, bác gái "Lo chuyện bao đồng nhiều" đi quay lại, cầm một túi táo lớn cứng rắn nhét cho Thiệu Phi, trong mắt lệ quang lấp lánh: "Bác lâu lắm không gặp con bác rồi, nó thích ăn táo nhất. Tiểu tử, mấy quả táo này cháu cầm lấy trên đường ăn, ăn không hết thì mang về bộ đội, chia cho các chiến hữu ăn. Ăn nhiều trái cây mới tốt. Bác phải xuống xe rồi, cháu hảo hảo chăm sóc bản thân nha, lúc lấy nước đừng lóng ngóng nữa."

Thiệu Phi lỗ mũi hơi hơi chua, quay đầu lại nhìn nhìn Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình trầm mặc gật đầu. Thiệu Phi lập tức dìu bác gái, nhận lấy hành lý của bác gái: "Bác, cháu bồi bác đi xuống."

Đoàn xe dừng trạm thời gian dài, Thiệu Phi đưa bác gái tới cửa trạm ra, đưa mắt nhìn thân ảnh bác gái biến mất trong đám người, mới vội vã trở về.

Trong xe mới tới không ít hành khách, toa giường mềm lập tức náo nhiệt không ít, bất quá phòng ngăn của Tiêu Mục Đình vẫn là không có hành khách mới. Lúc Thiệu Phi trở về, Tiêu Mục Đình đã rửa xong một trái táo, giơ cằm lên với cậu: "Đi rửa tay."

Táo rất ngọt rất giòn, Thiệu Phi ăn, đuôi mắt liền lặng lẽ phiếm hồng.

Tiêu Mục Đình cầm toàn bộ táo còn lại đi rửa sạch, trở lại bỏ vào túi đưa cho Thiệu Phi: "Đi chia cho mọi người đi, đây là tâm ý của một người mẹ."

"Vâng." Thiệu Phi hít hít lỗ mũi, gặm xong sau dó ném hạt táo vào thùng rác, xách túi đi vài bước, lại vòng trở lại, từ trong túi lấy ra một quả đặt ở trên bàn Tiêu Mục Đình.

Tiêu Mục Đình ngẩng đầu, Thiệu Phi nói: "Ngài cũng là quân nhân, tâm ý của bác gái ngài cũng phải nhận."

Tiêu Mục Đình cười: "Được."

"Bất quá ngài trước đừng ăn. Tôi lập tức sẽ trở lại." Thiệu Phi nói xong liền xoay người đi, chen qua mấy toa ghế cứng chật chội không chịu nổi, mới trở về toa của mình.

Táo vừa bị cướp đã sạch bách, Tiêu Mục Đình nói về bác gái gặp trên xe, các chiến sĩ ồn ào an tĩnh lại, một lát sau Ngải Tâm mắng "Mẹ kiếp", có người lén lút lau nước mắt, có người nói lần này về liền gọi điện thoại cho gia đình.

Thiệu Phi không có người thân để gọi điện thoại, hít sâu một hơi, cười nói: "Từ từ ăn, tôi về giúp đội trưởng làm việc."

Lời tuy như thế, nhưng không có công việc gì cần cậu giúp.

Gấp không thể nhịn mà chạy về bên cạnh Tiêu Mục Đình, bất quá là bởi vì nơi đó có nhiệt độ khiến người nhớ nhung.

Quả táo vẫn hảo hảo đặt ở trên bàn, phía dưới lót một tờ giấy. Thiệu Phi tìm ra dao nhỏ và cặp lồng, ngồi ở trên giường nghiêm túc gọt.

Tiêu Mục Đình quay đầu lại, Thiệu Phi giương mắt, ánh mắt đan xen.

Thiệu Phi đưa táo đã gọt xong lên, chân thành lại đáng yêu: "Ngài là đội trưởng, ngài phải tạo ra chút đặc biệt, chúng tôi ăn cả vỏ, ngài ăn đã gọt. Nài!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi