YÊU ĐƯƠNG CÙNG TỔNG TÀI THÊ NÔ


Sau bao ngày tìm hiểu, hôm nay 2 bạn nhỏ Jerry và Cherry quyết định đi gặp baba của chúng.
Hai anh em thay quần áo tươm tất, Jerry mặc một áo sơ mi trắng quần âu đen.
Cherry ngọt ngào cùng chiếc váy màu hồng phấn.
"Anh 2 em xong rồi, mình đi được chưa?"
"Anh chờ em từ nãy đến giờ đó! mau đi thôi, giờ này chắc chắn Daddy đang ở công ty đi"
"Mình thế nào vào được công ty của ông ấy?"
"Bình thường không phải em rất nhiều quỷ kế sao? bây giờ lại không tự tin như thế?".

Jerry nhướng mày nhìn em gái.
Cherry suy nghĩ chốc lát liền mỉm cười.
Nó tung tăng đi ra xe trước mặc kệ anh trai.
Jerry nhìn nụ cười của em gái mà sống lưng lành lạnh.
Nó cầu mong cái người Daddy kia đừng dạy dột chọc giận em ấy, nếu không thì....!
"Cô chủ, cậu chủ muốn đi đâu ạ?" thuộc hạ cung kính hỏi.
"Đến Đào thị".

Cherry lạnh lùng lẻn tiếng.
Thuộc hạ nghe mà bất an, đưa mắt nhìn Jerry cầu cứu.


Jerry chỉ biết nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Cứ như vậy chiếc xe lao trên đường, chưa đến 30 phút sau đã dừng trước Đào thị.
Từ ngoài nhìn vào, tòa nhà nguy nga đồ sộ, xa hoa nhưng không lố lăng, nhàm chán.
Tòa nhà với hai màu chủ đạo là xanh dương và xám.
Dàn vệ sĩ dũng mãnh đứng nghiêm trang canh gác.
"Cô bé à, cháu đến đây tìm ai vậy?".

Một vệ sĩ thấy Cherry dễ thương đã đi đến làm quen.
Cherry tỏ vẻ ngọt ngào cười "Cháu muốn gặp ba ạ! chú đẹp trai giúp cháu được không?"
Vệ sĩ bị nụ cười của Cherry hớp hồn "Ừm có thể, mà ba cháu là ai vậy?"
"Ba cháu là nhân viên trong tập đoàn ạ"
"Vậy chú đưa cháu vào trong, nhờ lễ tân gọi cho ba cháu nhé!" Vệ sĩ ôm Cherry đi vào sảnh.
"Cô Lê, giúp tôi liên hệ với ba của bé này nha, mà ba cháu họ gì để cô Lê tìm giúp?".
"Dạ ba cháu tên Nguyên Đình".

Cherry ngọt ngào, chớp mắt vô tội nhìn lễ tân họ Lê kia.
Lễ tân đâu như vệ sĩ mà bị hớp hồn được "Bé có thể nói rõ họ của ba mình không?".
*
Trong khi em gái đánh lạc hướng chú ý của vệ sĩ cùng lễ tân, Jerry đã dừng kỹ năng hacker đỉnh cao của mình, ung dung đi vào tòa nhà.
Cậu bấm thang máy lên thẳng phòng làm việc của chủ tịch.
_Cốc Cốc Cốc
"Vào đi" Đào Nguyên Đình lạnh lùng nói vọng ra.
Vì anh đơn giản nghĩ đó là thư ký.
Jerry đường đường chính chính mở cửa bước vào, đến trước mặt anh cậu còn chưa kịp lên tiếng.

Đào Nguyên Đình đã...
"Có gì mau báo cáo".
"Có vẻ Đào tổng không hoan nghênh cháu?".
Đào Nguyên Đình lúc này mới chịu ngẩng đầu nhìn Jerry.

Anh cau mày khó chịu, tập đoàn tại sao lại để cậu nhóc này đến được đây, đám thuộc hạ dưới kia nuôi làm gì nữa.
"Đào tổng, đừng vội tức giận với thuộc hạ! là do cháu tự lên đây" Jerry ung dung bước đến chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng anh ngồi xuống.

"Có thể nói cho chú biết, nhóc thế nào lên được đây không?".

Tập đoàn bao nhiêu con người mà không ai thấy cậu nhóc sao?.
"Với trình độ bảo mật này của tập đoàn, cháu chỉ cần 5 phút đã giải xong".
"Chú rất tò mò, rốt cuộc cháu thế nào lên được đây? và tìm tôi có việc gì?".

Anh đứng dậy khỏi ghế chủ tịch, đi đến sofa ngồi đối diện Jerry.
"Khách đến, không phải nên mời họ một ly nước sao ạ? tập đoàn lớn mạnh như vậy, đến ly nước điều không có sao?".

Jerry kiếm chuyện chê trách đủ điều.
Cậu muốn xem người Daddy này có đủ kiên nhẫn với mami cậu không.
Đào Nguyên Đình không nói gì, đi đến bàn làm việc nhấc máy gọi một cuộc.
Chưa đầy 5 phút sau, thư ký đã mang vào hai ly nước lọc.
"Không biết đi làm hay đi quyến rũ sếp nữa? ".

Jerry nhỏ giọng lầm bầm.
Đào Nguyên Đình nghe thấy rồi ngẫm nghĩ.

Ừm ha, tại sao thằng nhóc này vào đây mà anh vẫn kiên nhẫn với nó thế.
"Này nhóc, cháu tìm tôi có chuyện gì?".

Mặt anh lạnh tanh nhìn Jerry.
Jerry cũng không yếu thế, nhìn thẳng vào mắt anh, công sức mami cho đi huấn luyện đâu phải để trưng.
Hai cha con đấu mắt hơn mười phút mới chịu ngừng lại.

Lý do là Thiên Hạo dẫn Cherry lên phòng anh.
"Jerry, anh đi lâu quá".

Cherry chu môi hờn dỗi anh trai.
Đào Nguyên Đình nhìn thấy cô bé đã sốc toàn tập, Thiên Hạo đẩy tay anh mấy lần, anh mới hoàn hồn.
"Thiên Hạo, cậu mang cô bé này từ đâu đến đây?".
Thiên Hạo thật thà chỉ "Dưới sảnh tập đoàn, cô bé còn bị Vu Mỹ Tú đánh nữa đó"
Jerry nghe em gái bị đánh liền tức giận "Bà ta vậy mà dám động đến bảo bối?"
"Cherry không phải bình thường em lạnh lẹ lắm sao? Giờ để thế này?".

Cậu quay sang em gái chấp vấn.
"Mụ ta tấn công bất ngờ, với lại lúc đó em đang tập trung giải quyết lễ tân".
"Anh yên tâm mụ ta lên đến bây giờ".

Cherry vừa dứt lời, ngoài cửa phòng chủ tịch đã vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi