YÊU ĐƯƠNG KHÔNG BẰNG HỌC TẬP



Nhiệt độ máy sưởi trong phòng vừa đủ, thiếu nữ chỉ mặc áo lông dài màu xanh nước biển, sau lưng là mái tóc dài hơi rối, cả người đều mềm mại như con mèo nhỏ.

Chỉ là ánh mắt thì không có chút gì gọi là mềm mại.

Thậm chí nhìn còn có vẻ hơi hung dữ.

Đường Vi Vi đặt bút xuống, đôi tay chống trên mặt bàn hơi nghiêng người nhìn về phía Hạ Xuyên.

Tóc mái bị anh vén ra sau tai, dùng ngón tay mang theo hơi lạnh nhéo nhẹ vành tai của cô, lòng bàn tay chầm chậm vuốt ve hai cái, động tác rất nhẹ nhưng lại làm cho nửa người cô tê rần.

“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên buông tay nhanh đi.” Giọng nói vẫn mềm mại như vậy, chỉ là hơi cố tình đè thấp, so với mọi ngày thì trầm đi một chút, còn mang theo ý cảnh cáo: “Nếu không tôi sẽ ra tay đó.”

Hạ Xuyên nhướng mày.

Chưa kịp nói gì thì trước mắt đã thoáng qua một bóng đen, mèo con xù lông đã giơ móng vuốt, trực tiếp nhào tới.

Đầu tiên Đường Vi Vi chụp lấy cánh tay không an phận đang để trên lỗ tai cô, bắt lấy tay Hạ Xuyên khóa ra phía sau lưng, tay còn lại ấn lên vai của anh, nhanh nhẹn đè lên trước một bước.

Toàn bộ động tác đều rất thuần thục, tốc độ rất nhanh, trực tiếp ép cằm anh tì lên mặt bàn.

“Cộp!”

Hạ Xuyên kêu một tiếng, đầu hơi lệch đi, lộ ra một bên sườn mặt sắc nét góc cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm, tầm mắt đảo quanh người cô, ánh mắt sâu xa.

Hàng mi dài hơi rũ xuống che hơn một nửa tròng mắt đen nhánh.

Giọng nói trầm thấp của thiếu niên truyền đến, làm bộ bắt đắc dĩ mà than thở: “Cậu ra tay thật hả?”

Cô gái nhỏ đứng sau lưng anh khẽ “hừ” một cái bằng giọng mũi, hơi đắc ý.

Sau đó tay lại dùng thêm lực đè anh xuống: “Biết sự lợi hại của tôi rồi chứ, sau này cậu chú ý vào, đừng có suốt ngày giở trò lưu manh với tôi.”

Hạ Xuyên nhướng mày: “Sờ lỗi tai cậu là giở trò lưu manh sao?”

Đường Vi Vi trừng mắt nhìn anh: “Còn không phải ư? Lỗ tai của con gái là thứ cậu có thể tùy tiện sờ chắc?!”

Cơ thể phía dưới tay cô đột nhiên giật giật, bả vai hơi run lên, có tiếng cười nhẹ mang theo chút rầu rĩ truyền đến. Đường Vi Vi không hiểu nhìn chăm chú người phía dưới, bốn năm giây sau, Hạ Xuyên cười đủ rồi, liếm liếm môi và nói: “Vậy cậu nói xem tôi có thể sờ chỗ nào của cậu?”

“……”

Đường Vi Vi xém chút nữa là cắn đầu lưỡi mình luôn.

Trong lúc cô ngạc nhiên đến khiếp sợ, người con trai phía dưới đột nhiên dùng sức, lập tức thoát ra khỏi tay cô, xoay người đứng lên, hai tay nắm chặt cổ tay cô, lại đè cô lên mặt bàn.

Chỉ trong giây lát, vị trí của hai người đã thay đổi bất ngờ.

Lưng cô đè trên cạnh bàn, cạnh bàn tuy không sắc nhưng vì quần áo mỏng nên lưng cô vẫn hơi đau.

Đường Vi Vi ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên đang đè trên người mình, vẫn còn đang trong trạng thái sửng sốt, khiếp sợ, không rõ vì sao chỉ chốc lát mà bản thân đã trở thành người bị giữ phía dưới.

Anh chỉ dùng một tay liền dễ dàng khống chế hai tay cô lên, ấn phía trên đỉnh đầu.

Chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ lúc này được thể hiện rất rõ ràng, mặc cho Đường Vi Vi cố gắng bao nhiêu vẫn không thể thoát ra được.

Tiếng “kẽo kẹt” vang lên do va chạm giữa ghế và nền đá cẩm thạch bóng loáng.

Một chân Hạ Xuyên quỳ tựa lên ghế, cơ thể nghiêng về phía trước, khi cúi người, mái tóc anh rủ xuống, sợi tóc nhẹ nhàng cọ qua gương mặt thiếu nữ, làm cho Đường Vi Vi thấy hơi ngứa.

Đôi mắt đen nhánh hẹp dài chăm chú nhìn thẳng vào cô, đuôi mắt cong lên, hơi híp lại: “Có cần tôi cho cậu thấy thế nào mới là giở trò lưu manh thật sự không?"

“……”

Đường Vi Vi đã sớm mất đi khí thế kiêu ngạo lúc nãy, đôi mắt hạnh hơi phủ nước, long lanh xinh đẹp, giọng nói cũng mềm mại: “Bây giờ đã là giở trò lưu manh rồi, anh à.”

“……”

“Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không nên làm vậy với anh.” Đường Vi Vi đặc biệt co được dãn được, còn làm ra biểu tình vô cùng đáng thương: “Anh à, anh tha cho em đi được không, xin anh đó anh trai.”

Giọng nói thiếu nữ trời sinh đã mềm mại, nói chuyện thì thầm như vậy lại càng xứng với câu nói mặt đẹp nhõng nhẽo, làm cho tâm người ta ngứa ngáy.

Yết hầu Hạ Xuyên khẽ động, nội tâm chửi thầm một tiếng.

Cuối cùng vẫn thả lỏng tay ra.

Đường Vi Vi nhanh chóng đứng dậy, đỡ eo, quai hàm hơi bạnh ra.

Tuy rất muốn mắng chửi người này một trận, nhưng lại sợ anh ra tay nữa nên đành phải uất ức nhịn xuống.

“Lại đây,” Hạ Xuyên đã nhìn thấy động tác của cô, cánh tay duỗi ra kéo cô gái nhỏ đến trước người mình, rũ mắt, lòng bàn tay đặt lên sau eo cô: “Để anh trai xoa cho.”

“……”

Bên hông truyền đến lực tay nhẹ nhàng, chầm chậm.

Bỏ đi.

Nếu đã không có biện pháp chống cự, không bằng cứ tận hưởng cho thật tốt.

Nghĩ như vậy, cơ thể cứng đờ của Đường Vi Vi cũng từ từ thả lỏng, hơi cúi đầu nhìn động tác xoa eo cẩn thận của Hạ Xuyên, chút xíu mất hứng trong lòng cũng tan đi.

Đường Vi Vi chớp mắt, đột nhiên gọi: “Anh ơi.”

Hạ Xuyên không ngẩng đầu: “Sao?”

Dường Vi Vi nói: “Cuốn album kia của cậu, tôi có thể xem không?”

Động tác trên tay Hạ Xuyên hơi dừng lại, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, cánh tay để xuống mặt bàn, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn rồi nói: “Đúng là cậu đã nghe thấy.”

“Ừ…” Đường Vi Vi đưa tay lên, ngón trỏ trắng xinh vuốt vuốt đầu mũi: “Ai kêu phòng sách nhà cậu cách âm kém như vậy.”

Lúc ấy cô muốn tìm Hạ Xuyên, nhưng anh lại không có ở trong phòng, hỏi dì Ngô thì biết anh đã đi đến phòng sách nên cô mới đi lên.

Không ngờ vừa đi đến cửa thì nghe thấy lời mẹ cô nói.

Cứ như vậy, giấc mơ cô thường mơ thấy đã có lời giải thích hợp lý.

Hạ Xuyên cầm cuốn album tới cho cô xem, lật đến bức ảnh cô muốn nhìn, ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve trên bức hình, đầu tiên là người phụ nữ đầy khí chất đứng bên phải.

Cô nhớ lại vừa rồi nhìn thấy Ngôn Tĩnh.

Thật sự… rất giống.

Phía trước là hai bạn nhỏ đang nắm tay nhau.

Đường Vi Vi nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc lâu, lông mi dài hơi giật giật, cô khép album lại “bụp” một tiếng, quay người lại đi nhanh đến trước mặt Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

“……”

Đường Vi Vi không nói chuyện, vươn tay phải nắm lấy tay anh, các ngón tay đan vào nhau, nắm rất chặt.

Anh cũng nắm chặt lấy tay cô.

“Tôi đột nhiên có chút cảm khái.” Cô gái nhỏ tựa đầu trước ngực anh, dựa vào lồng ngực anh nhẹ nhàng nói: “Chúng ta thật sự biết nhau, rất lâu trước kia đã biết nhau rồi.”

Anh từng nắm tay cô, cùng từng ôm cô.

Mà cô lại quên mất.

Thậm chí thiếu chút nữa đã có khả năng mãi mãi cũng không biết được.

“Nếu lúc ấy tôi không nghe thấy, cậu có lựa chọn nói ra không?” Đường Vi Vi đột nhiên hỏi.

“……”

Hạ Xuyên trầm mặc.

Thật sự lúc ấy anh cũng khá do dự, còn đang rối rắm không biết có nên nói ra hay không, chưa kịp thông suốt thì lại phát hiện ra cô đã nghe thấy, như vậy anh cũng không cần chọn lựa nữa.

Nhưng nếu là bây giờ.

Lòng anh đã có đáp án rất rõ ràng.

“Sẽ nói.” Hạ Xuyên thấp giọng trả lời.

“Vì sao?”

Ánh tà chiều xuyên qua lớp cửa kính phủ lên người họ, dường như không có độ ấm, nhưng nhiệt độ cơ thể của người con trai trước mặt lại nóng bỏng, xuyên qua quần áo, là loại nhiệt độ mang đến cho cô sự an tâm, cứ như vậy truyền cho cô.

“Bởi vì tôi rất ích kỷ.” Đôi tay ôm lấy cô thật chặt, Đường Vi Vi không nhúc nhích, cô cảm giác được có cái gì đó mềm mại chạm trên đỉnh đầu mình, thiếu niên trầm giọng nói: “Tôi muốn cậu luôn nhớ đến tôi.”

“Không cần biết là quá khứ, hiện tại hay tương lai.”

“Cậu đều không được phép quên tôi.”

.....

Lúc chuẩn bị ra về đã là chạng vạng, Vu Uyển Ngâm uyển chuyển từ chối lời mời ở lại dùng cơm chiều của đối phương rồi dẫn Đường Vi Vi trở về nhà.

Mùa đông ở Hi Thành rất lạnh, tuyết rơi rất lớn, cả thành phố đều là một mảnh trắng xóa.

Trên đường phủ đầy tuyết, đạp lên sẽ phát ra tiếng.

“Đúng rồi,” Đột nhiên Vu Uyển Ngâm hỏi cô một câu: “Con và đứa nhỏ Tiểu Xuyên có quan hệ rất tốt đúng không?”

“Dạ....” Đường Vi Vi ngẩn ra, miệng hơi hé, trong mắt có tia hoảng loạn lóe qua, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định: “Dạ, quan hệ rất tốt.”

Đây không phải lần đầu tiên mẹ hỏi cô vấn đề này, nhưng lúc này cô lựa chọn trả lời thẳng thắn.

Vu Uyển Ngâm cũng không bất ngờ gì, nhớ đến người bạn thân hồng nhan bạc mệnh của mình, gương mặt trái xoan, khí chất dịu dàng, nếu nhìn qua lần đầu cũng không giống Hạ Xuyên cho lắm.

Nhưng đánh giá cẩn thận, lại có thể nhìn thấy một ít chỗ giống nhau.

“Thằng bé là một đứa nhỏ tốt.” Vu Uyển Ngâm thở dài, “Lúc trước mẹ có nghe chú Hạ của con nói, hình như thành tích của thằng bé không tốt lắm, nếu các con đã ngồi cùng bàn rồi thì ngày thường hãy giúp đỡ thằng bé nhiều hơn.”

Đường Vi Vi ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.

Mặt khác.....

“Thật ra bây giờ thành tích của cậu ấy cũng rất tốt, trong lớp có thể xếp trong top 10.” Đường Vi Vi cảm thấy mình phải lấy lại chút danh dự cho bạn cùng bàn mới được. Cô vươn tay, ngón trỏ và ngón cái hơi miết vào nhau: “So với con cũng chỉ kém hơn một chút thôi.”

Vu Uyển Ngâm cười: “Cái con bè này.”

“Đúng rồi mẹ." Đường Vi Vi thay đổi chủ đề, “Sao lần này mẹ ở lại lâu như vậy, năm nay công ty không bận sao?”

Vu Uyển Ngâm sờ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Vẫn ổn.”

Làm sao mà không bận được.

Nhưng mỗi tối trước khi đi ngủ bà đều không tự chủ được nhớ lại ngày hôm ấy.

Đó là lần đầu tiên hai mẹ con cãi nhau.

Là lúc con gái khóc đỏ mắt, vừa tủi hờn vừa khổ sở nhìn bà, nói ra câu “Con chỉ muốn mẹ ở bên cạnh con nhiều thêm chút nữa, cũng không thể sao” kia.

Lúc ấy bà chỉ cảm thấy con gái tùy hứng không hiểu chuyện.

Nhưng sau này nghĩ lại, đó giống như vết dao cắt vào lòng bà.

Bà vẫn không đủ tư cách làm một người mẹ tốt.

Bà chỉ nghĩ dùng hết khả năng của mình cho con những thứ tốt nhất, nhưng lại quên mất con gái mình muốn điều gì nhất.

......

Trên hành lang dài, đèn hai bên tường sáng lên tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Hạ Xuyên dừng lại trước cửa phòng sách, cánh cửa gỗ vẫn đang đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng cãi vã.

“Thì ra ông đã sớm biết?” Giọng nói người phụ nữ vang lên trong sự phẫn nộ, khác với giọng nói nhẹ nhàng ngày thường rất nhiều: “Thế nên từ đó đến giờ ông vẫn luôn lợi dụng tôi?!”

“Đúng vậy.”

“Ông có từng yêu tôi chưa? Trong lòng ông chỉ có chị ta thôi đúng không, ông vẫn không quên được chị ta.”

“……”

Hai từ “chị ta” dùng để nói đến ai thì hiển nhiên không cần giải thích.

Hạ Xuyên cười lạnh một tiếng, anh hoàn toàn không có hứng thú với khúc mắc tình cảm của hai người họ, nhưng lúc chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy người bên trong nói.

“Đúng vậy, tôi nên sớm biết người sống không thể so với người chết.” Ngôn tĩnh tự giễu cười: “Thắng xe không hoạt động, ngay từ đầu ông đã biết đầu sỏ gây ra chuyện là ai, ông mặc kệ để tôi chủ động tiếp cận, không từ chối chính là muốn thông qua tôi nắm được điểm yếu của ba tôi.”

Hai chữ người chết như đã đụng vào miệng viết thương.

Hạ Thiêm nhắm mắt, bàn tay nặng nề hất đổ mọi thứ trên bàn, có thứ gì đó từ trên bàn rớt xuống phát ra âm thanh vỡ nát.

“Cô không có tư cách nhắc tới cô ấy.” Giọng nói người đàn ông rất trầm, lạnh nhạt và tuyệt tình: “Cho dù cô có bắt chước cô ấy, cô cũng không phải là cô ấy, không ai có thể thay thế cô ấy được.”

“……”

Đứng ngoài cửa, Hạ Xuyên rũ mắt, vẻ mặt phức tạp.

Khi phát hiện hóa ra những việc trước đây đều có lý do, anh cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Thứ đầu tiên lóe lên trong anh thế nhưng lại là hình ảnh căn phòng tràn đầy ánh sáng vào trưa nay, cô gái nhỏ bày ra vẻ mặt vô tội, đáng yêu vuốt đầu mũi, nói với anh: “Ai kêu phòng sách nhà cậu cách âm kém như vậy.”

Hình như là kém thật.

Hạ Xuyên thoáng nhếch khóe môi, nở một nụ cười rất nhạt, lông mi dài rũ xuống che đi một nửa tròng mắt đen nhánh, ở đáy mắt là một mảnh âm u, đen tối không rõ.

....

Cuối năm qua đi, lại đến đầu học kỳ mới.

Chương trình của học kỳ hai lớp 11 bận hơn học kỳ một nhiều, có rất nhiều bài tập, ngày nào cũng viết mềm cả tay.

“Tôi không dám nghĩ lớp 12 sẽ đáng sợ như thế nào nữa.” Đường Vi Vi dừng bút, xoa xoa tay, ngữ khí giống như sắp điên rồi “Ngay bây giờ tôi đã không chịu nổi nữa.”

Bây giờ đang là tiết tự học, tuy giáo viên không có ở lớp nhưng phòng học lại rất yên tĩnh.

Nghe thấy âm thanh từ bên cạnh truyền đến, Hạ Xuyên cũng dừng bút, nghiêng người qua, rất tự nhiên nắm lấy tay cô nhẹ nhàng xoa bóp, ánh mắt thuận tiện liếc qua bài thi trên bàn một cái: “Bài cuối cùng viết sai rồi.”

“Làm sao?” Đường Vi Vi vội vàng cúi đầu xuống nhìn lại, “À, đúng là bị sai thật rồi.”

Đây cũng không phải bài quá khó.

Có lẽ lúc làm đến khúc cuối cô thật sự quá mệt mỏi, đầu óc cũng không tỉnh táo nên mới tính sai đáp án.

“Bây giờ cậu giỏi ghê nha.” Đường Vi Vi vừa xóa đáp án cũ, viết lại đáp án mới vừa nói đùa: “Không hổ là học sinh của tôi mà, cậu nói xem có một ngày nào đó sóng sau xô sóng trước, tôi sẽ là lớp sóng trước bị cậu đẩy dạt vào bờ cát không?”

“Sẽ không.” Hạ Xuyên cất giọng bình tĩnh, sắc mặt hiển nhiên: “Tôi cùng lắm chỉ đẩy ngã cậu trên giường thôi.”

“…. Cậu im miệng đi.”

Hạ Xuyên hơi nhướng mi nhưng vẫn rất phối hợp im lặng, quay người lại, tiếp tục vùi đầu vào vở làm bài tập Tiếng Anh.

Đường Vi Vi lại cầm bút lên, dùng ngón tay xoay vài vòng nhưng vẫn chậm chạp chưa viết gì.

Tầm mắt yên lặng nhìn về sườn mặt của thiếu niên.

Mái tóc ngắn màu đen, đồng phục trắng xanh, khóa kéo kéo thấp hơn phần ngực vài cm để lộ ra xương quai xanh thon gầy, nhìn lên trên một chút là yết hầu hơi nhô ra, phía trên là đường cong xương hàm nhẵn nhụi.

Gương mặt lạnh nhạt, nhưng lại chăm chú và nghiêm túc.

Đường Vi Vi không hiểu sao lại thấy hơi hốt hoảng.

Mới một năm trước, anh là người luôn không mặc đồng phục, luôn ngủ trong lớp, nếu đến trễ thì sẽ trốn học luôn, chính là đứa con trai bất lương hút thuốc đánh nhau.

Thay đổi quá lớn.

Mặc kệ là vì cô, hay là vì chính anh, Đường Vi Vi thấy vui từ tận đáy lòng.

Thật tốt quá.

Thế giới rộng lớn, biển người mênh mông.

Có thể gặp được cậu, có thể gặp lại cậu, tớ phải may mắn đến nhường nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi