Chuyện lễ phục chỉ trong 1 ngày đã giải quyết xong, vượt ngoài dự đoán cho nên tâm trạng của Tô Gia Yến rất tốt, tuy phần lớn vẫn là do thiếu niên bí ẩn ở trung tâm thương mại chỉ dẫn.
Tô Gia Yến quyết định, nếu có duyên gặp lại anh ta, nhất định phải mời một bữa để cảm ơn.
Cậu đang tâm ý viên mãn gõ bàn phím nên không để ý Vương ba ba đến gần cậu từ khi nào.
Ông mặt không chút cảm xúc nào nhìn cậu hỏi.
"Lễ phục của Rivia cậu chuyển cho Lô Nhã rồi nhỉ ?"
Giọng điệu ông gấp gáp và ẩn nhẫn sự tức giận không hề nhẹ.
Tô Gia Yến gật đầu xác nhận, một nỗi bất an len lỏi trong lòng: "Đúng vậy, có chuyện gì sao Vương tổng ?"
Sếp Vương cũng lười giải thích nhiều, phát tay với cậu: "Nếu là cậu thì đứng dậy rời khỏi chỗ đi! ! "
Nhân lúc Tô Gia Yến còn đang ngơ ngác, sếp Vương bồi thêm một câu: "Tiện thể dọn đồ đạc luôn! !.
"
Tô Gia Yến chết đứng tại chỗ, không lẽ cậu bị đuổi việc sao, vì lí do gì ? Chẳng lẽ liên quan đến bộ lễ phục đó.
Hốc mắt Tô Gia Yến hơi đỏ, giọng nói không khỏi có chút run rẩy theo: "! ! Vương tổng, tôi có thể biết lí do không ?"
Sếp Vương không kiên nhẫn: "Nhanh nhanh dọn đồ đi !"
Vài chị gái bên cạnh thấy Tô Gia Yến cúi đầu dọn đồ với gương mặt thất thần, chiếc mũi nhỏ xinh dần dần đỏ hoe, tay dọn đồ có chút run rẩy.
Đám chị gái nhao nhao thay cậu xin xỏ.
"Vương tổng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy ?"
"Người đừng đuối việc em út, có gì từ từ nói !"
"Mọi người!.
" Tô Gia Yến đã thu dọn xong, cậu chỉ mới đến đây hơn một tuần nên đồ cũng không tính là nhiều, giọng cậu có hơi khàn khàn: "Cảm ơn mọi người thời gian qua đã giúp đỡ em rất nhiều, tuy rằng rất tiếc nhưng em xin phép rời đi trước, mọi người ở lại vui vẻ!.
"
Nói xong Tô Gia Yến cúi đầu với tất cả mọi người.
Cậu ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ hoe đã phủ một tầng sương lạnh nhưng vẫn kiên định không rơi xuống, cổ họng khô khốc hỏi sếp Vương.
"Vương tổng, trước khi rời khỏi công ty tôi có thể hỏi lí do mình bị đuổi việc không ?"
Vương baba chột dạ ho khan một tiếng: "Ai nói cậu bị đuổi việc chứ ?"
Tô Gia Yến và cả phòng trợn mắt kinh ngạc: Hả ???
Tô Gia Yến: "Nếu không phải do tôi phạm sai lầm bị đuổi việc thì sao người có vẻ tức giận vậy ?"
"Tôi giả bộ đó !" Vương ba ba gãi đầu khó xử: "Ai biết chỉ dọa chút thôi mà mặt cậu đã mếu máo cả rồi !"
"Vương ba ba, người đùa hay quá ha !"
"Em út suýt chút nữa thì khóc thật rồi !"
Đám nhân viên nhao nhao.
Vương tổng tội lỗi nói: "Được rồi, không phải thấy cậu ta sắp khóc tôi không đùa nữa sao ?"
"Vào chuyện chính đi!.
.
" Vương ba ba vỗ tay tự hào nói to: "Chuyện lễ phục đã được giải quyết êm xuôi, Tô Gia Yến sau này sẽ làm ở phòng thư ký, các con mau mau vỗ tay !"
Tô Gia Yến kinh ngạc mở to mắt, dường như không tin vào tai mình nữa.
Tuyệt vọng biến mất nhường chỗ cho sự kinh hỉ chốc lát này, cậu cảm thấy hạnh phúc trong người mình quá lớn, chỉ muốn chia sẻ chuyện này với thật nhiều người.
Tiếng vỗ tay bộp bộp truyền ra ngoài cùng tiếng chúc mừng rôm rả khiến cả tầng 31 chìm trong huyên náo.
"Em út, chúc mừng em !"
"Lên đó rồi đừng quên tui này đó !"
"Huhu, từ ngày mai tui không được thấy khuôn mặt thiên thần của em ấy rồi, làm sao có động lực làm việc đây!.
"
Phòng kĩ thuật điện ảnh sát vách phòng chuyên viên hỗ trợ, vậy nên cũng bị làm phiền không kém.
Triệu tổng vác khuôn mặt giận dữ của mình sang, tỏ vẻ bề trên nhắc nhở.
"Chỗ này là công ty hay chợ họp ở ngoài đường vậy ? Công việc lười biếng làm việc không đâu vào đâu còn có thời gian để mất trật tự"
Chị gái tóc xoăn phản bác: "Triệu tổng, ông ăn nói cho cẩn thận, ai làm việc không đâu vào đâu hả ?"
Triệu tổng khoanh tay hừ lạnh: "Các cô các cậu tự rõ !"
Thanh niên bỗng nhiên nhớ ra gì đó, kêu lên: "Triệu tổng, bộ lễ phục của Rivia Tô Gia Yến đã xử lý xong xuôi rồi, ngài có phải nên giữ lời hứa xin lỗi Vương tổng đi ?"
Khuôn mặt của Triệu tổng biến hóa nhiều màu sắc, hết trắng bệch lại đến đen sì, cuối cùng là thẹn quá hóa giận nói: "Hồ nháo ! Sao cậu ta có thể giải quyết được chứ, mấy người đừng nói bậy !"
Vài người nói: "Sao chúng tôi có gan lừa gạt Triệu tổng ngài chứ, Tô Gia Yến đã được bổ nhiệm làm thư ký chủ tịch, chứng cứ rành rành ra đấy, không tin ngài có thể đi hỏi chủ tịch !"
Sắc mặt Triệu tổng tái nhợt, sao ông ta dám đi hỏi chủ tịch loại chuyện này chứ ? Cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo rồi sao ?
Thanh niên thấy ông ta câm nín không nói được câu nào, huýt sáo ngả ngớn: "Đừng quên lời ông nói, phải quỳ xuống xin lỗi nha !"
"Đúng đó, đúng đó !"
Vương tổng đau đầu xua tay, cảm thấy hai phòng sát vách vẫn là nên giữ quan hệ hòa hợp, không nên xích mích như này, liền nói.
"Thôi, không cần ! Mọi người tiếp tục làm việc đi !" Sau đó nhìn qua Triệu tổng: "Ông cũng trở về phòng của mình được rồi !"
Triệu tổng cảm thấy ông đang làm bộ làm tịch, điệu bộ rất đáng ghét: "Không phải chỉ một lời xin lỗi thôi sao, tôi nói là được chứ gì !"
Ông ta nhìn Vương ba ba, ánh mắt tưởng chừng tóe ra lửa, gằn giọng nói một câu xin lỗi rồi rời đi.
Vương tổng đau đầu xoa mi tâm, quan hệ của hai phòng ngày càng tệ rồi, trừng mắt nhìn đám con nghịch ngợm của mình: "Tất cả tật trung làm việc đi, cuối giờ tăng ca, không cho phép xin nghỉ !"
Cả phòng: Oa, ba ba thật độc ác !
Vương tổng nói xong, bỗng nhớ ra gì đó liền vẫy tay với Tô Gia Yến sau đó cùng cậu đi ra ngoài.
Đứng ở hành lang là một nam nhân mặt mày lạnh nhạt, trên sống mũi có đặt một chiếc kính gọng vàng, nhìn anh ta toát lên vẻ tri thức và lễ độ.
Vương tổng khó xử nhìn anh ta nói: "Thư ký Bạch, để anh đợi lâu rồi !"
Bạch Thời Cẩn không để ý lời nói của ông, ánh mắt dài hẹp lạnh lẽo sau thấu kính âm thầm quan sát Tô Gia Yến, lạnh nhạt trả lời: "Không sao !".