Nghe xong câu nói của David, khuôn mặt của Lưu Khiết bỗng trở nên xấu xí, nào còn bộ dạng tự cao tự đại như lúc đầu nữa.
Cô ta giận run người quát lên với giọng điệu khó hiểu.
"Cũng không phải chuyện của cậu, đừng có lo chuyện bao đồng !"
David dường như nghe được một câu chuyện khôi hài, cười như không cười: "Tôi cứ thích lo chuyện bao đồng thế đấy, cô làm gì được tôi ??"
"Cậu....." Lưu Khiết giận dữ trừng mắt với David nhưng ngập ngừng nửa ngày vẫn chưa thể thốt lên nổi.
Cô ta quay sang phía cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh non nớt ấy có vẻ dễ nói chuyện hơn.
"Chẳng phải cậu rất có năng lực sao ?" Lưu Khiết khẽ nở một nụ cười trào phúng, khích tướng: "Chứng minh thực lực của cậu bằng cách xử lí chuyện này đi !"
David gằn giọng nhìn cô ta: "Đừng có mà quá đáng !"
Lưu Khiến nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Tôi quá đáng lúc nào, chỉ là giao chuyện quan trọng cho người có năng lực xử lý thôi mà !"
David giận dữ muốn xông lên buộc mồm cô ta để không phải nghe mấy lời ghê tởm này nữa nhưng lại bị Tô Gia Yến ngăn lại.
"Em bỏ tay anh ra, anh phải cho cô ta một bài học để chừa cái việc đi ức hiếp người khác này lại !" David xắn tay áo định gạt tay cậu ra nhưng Tô Gia Yến lại giữ tay anh lại, ra hiệu lắc đầu.
Cậu quay người sang nói với Lưu Khiết: "Hợp đồng này tôi sẽ xử lý, cô cứ yên tâm !"
Lưu Khiết nghe vậy có chút ngạc nhiên, không ngờ Tô Gia Yến lại có thể chấp nhận dễ dàng như vậy.
Giọng cô ta vẫn hất lên đầy kiêu ngạo nhưng lần này lại không nhịn được mà pha chút cảm kích.
".....!Cảm ơn, mong cậu sẽ làm thật tốt !"
Cũng đã quá giờ tan ca nên thỏa thuận xong Lưu Khiết cũng không nán lại lâu mà thu dọn đồ về trước.
David nhượng bộ cậu nên đợi bóng dáng cô ta khuất sau thang máy mới gấp gáp nói.
"Sao em lại dễ dàng đồng ý với cô ta như vậy ? Cô ta rõ ràng biết em không xử lý được nên mới để em làm nhằm móc mỉa em đó !"
Tô Gia Yến quay về phía bàn làm việc của mình dọn đồ, nghe David nói xong không khỏi bật cười: "Em tin chắc cô ấy không có suy nghĩ như vậy !"
David nhìn cậu khó hiểu nói: "Sao em biết cô ta không có ý đó !" Anh khoanh tay hừ lạnh: "Ý đồ của cô ta viết rõ ràng trên mặt cả rồi !"
"Cái đó là anh có thành kiến với cô ấy nên mới nghĩ như vậy !" Tô Gia Yến thở dài nói: "Lưu Khiết cũng rất đáng thương !"
David cười lạnh hỏi: "Cô ta đáng thương thế nào ? Suốt ngày châm chọc đồng nghiệp mà đáng thương lắm sao ?"
Tô Gia Yến chậm rãi lắc đầu: "Anh đừng nói vậy, dạo này cô ấy có vẻ chịu nhiều áp lực quá nên hơi cáu gắt ! Anh không thấy cô ấy có vẻ mệt mỏi hơn thường ngày sao ?"
Lưu Khiết là cô gái luôn chú trọng vẻ bề ngoài nhưng vì lo chuyện của anh trai mà thời gian chăm chút cũng không còn, tinh ý một chút còn thấy quầng thâm đen dưới mắt mà phấn phủ không thể che đậy nổi.
David nhún vai: "Thì chuyện nhà cô ta thì để cô ta xử lý, em quên thái độ khó chịu của cô ta với em rồi sao ?"
"Em không có, nhưng chúng ta là đồng nghiệp, đã là đồng nghiệp phải giúp đỡ lẫn nhau chứ !" Tô Gia Yến chậm rãi giảng giải cho anh hiểu.
Nghe vậy, hai hàng lông mày của David chau lại, lát sau mới khó khăn kết luận: "Em.....!Không phải thích cô ta đấy chứ ?"
Tô Gia Yến có chút ngạc nhiên mà mở to mắt, dở khóc dở cười vì suy nghĩ của anh: "Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, em không có ý gì với cô ấy cả ! Nếu đổi lại là anh gặp khó khăn, em cũng sẵn lòng giúp đỡ !"
Nghe Tô Gia Yến thẳng thừng nói mình không thích Lưu Khiết, David nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Đợi cậu nói xong câu cuối, anh hừ hừ đắc ý nói: "Chắc chắn sẽ không có chuyện anh nhờ em giúp đỡ đâu ! Vậy nên em cứ yên tâm mà sống đi !"
Tô Gia Yến nhìn David dương dương tự đắc như vậy có chút buồn cười, phỏng chừng đã đạt level max.
Cậu lườm nguýt anh, không mặn không nhạt nói: "Anh nhớ lời mình nói đấy ! Đợi đến lúc anh gặp khó khăn thật, em cũng không đến giải cứu anh đâu !".