YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 143:

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn thư ký “Dẫn đầu khởi nghĩa”, gật đầu tán thưởng: “Được lắm, tự giác cũng là một loại bản lĩnh. Trước khi đi, cô nhớ tắt đèn văn phòng, điện này không phải để cô núp sau máy tính tô son trát phấn, mà là để chiếu sáng.”

 

Đúng lúc Tiểu Bát vừa chạy về, trên tay cầm hồ sơ cá nhân của từng người. Hạ Mộc Ngôn nhận lấy, tấm hình hồ sơ ở trên cùng chính là hình của người vừa chủ động khiêu khích cô.

 

Thư ký đó giở giọng chanh chua châm chọc: “Cô Cả nhà họ Hạ còn thiếu mấy đồng bạc cắc tiền điện sao? Chúng tôi cũng không hiểu rõ hoàn cảnh cá nhân của cô, nhưng hình như nghe nói cô gả cho nhà họ Lục nổi tiếng gần xa ở Hải Thành. Tổng Giám đốc Lục thị là chồng cô đúng không? Cô kết hôn cũng lâu rồi mà đến giờ cái bụng vẫn chẳng có tin tức gì, hay là cô bị vô sinh. Tôi đoán sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đá ra ngoài thôi, chắc chắn người nhà họ Lục cũng không thèm cái loại gà không biết đẻ trứng.”

 

Vừa dứt lời, những thư ký khác đều đồng loạt nở nụ cười châm chọc.

 

Hạ Mộc Ngôn không giận mà ngược lại còn cười. Cô tiện tay ném một hồ sơ lên bàn: “Hồ sơ này là của cô phải không? Cô đã ba mươi tuổi rồi mà còn chưa lập gia đình, đắm mình trong cái công ty nhỏ này cả năm trời không chịu đi, cô đang ảo tưởng bám víu vào nhà họ Hàn sao? Đừng nói đến việc bây giờ Hàn Thiên Viễn đã không thể bước ra ánh sáng, cho dù là anh ta của trước kia, phụ nữ từng ngủ với anh ta có cả đàn. Với sắc đẹp loại như cô, sợ là ngay cả cái giường của khách sạn đàng hoàng cũng không leo lên được.”

 

Trong khoảnh khắc, thư ký kia trợn mắt lên trừng cô: “Cô nói bậy gì đấy? Tôi mới hai mươi ba tuổi thôi!”

 

“À, xem ra còn cố ý nói dối tuổi tác với người khác nữa. Nhưng thẻ căn cước trong hồ sơ của cô ghi rõ ràng là ba mươi tuổi, chắc chắn không sai.” Đồng thời Hạ Mộc Ngôn nhìn xuống ngực cô ta: “Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi cô đây, cô phẫu thuật ngực ở đâu vậy? Có thể từ sân bay mà vươn lên thành sóng cả mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn chẳng có dấu hiệu rũ xuống. Trình độ của bệnh viện thẩm mỹ này thật không tệ.”

 

Cô chỉ chỉ tấm hình hồ sơ trên tay, tấm hình này đã chụp hơn một năm, có thể thấy rõ vóc dáng nửa người trên của cô ta.

 

“Cô Hạ muốn vu khống người khác sao? Ngực tôi là đồ thật!” Thư ký kia nổi giận trợn mắt đến nỗi con ngươi sắp lọt ra ngoài.

 

“Đừng kích động như thế, vật liệu độn trên cằm sắp bị tức đến méo luôn rồi kìa. Mắt hai mí này chắc là đã làm nhiều năm rồi hả? Khóe mắt phẫu thuật không đẹp lắm, chẳng có phong cách mắt to của châu Âu gì cả. Lúc chỗ đuôi mắt xếch lên, ít nhiều gì cũng thấy vài nếp nhăn mỏng.” Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn rất bình thản, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười nhạt.

 

 

Cô ta rất đắc ý, nói: “Hàn tổng cũng chỉ là một trong những người đàn ông theo đuổi tôi thôi. Chỉ cần tôi ngoắc một đầu ngón tay, đám đàn ông giàu có sẽ xếp hàng từ đầu này đến tận đầu kia văn phòng. Bà cô đây chẳng thèm ở lại chỗ rách nát này của cô đâu!”

 

Dứt lời, cô ta lắc mông đi thẳng vào thang máy.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn bóng dáng kia, vô thức cong khóe môi.

 

Cô không định tranh cãi ầm ĩ với người khác, nhưng đám phế vật và bình hoa di động này đều là do Hàn Thiên Viễn tuyển vào, cô chẳng rảnh đâu mà đi nuôi bọn họ.

 

Hạ Mộc Ngôn xoay người, trở về phòng làm việc của mình.

 

Mười phút sau, Hạ Mộc Ngôn rời khỏi công ty, bước xuống lầu. Tại cửa xoay ở mặt tiền tòa nhà, cô nhìn thấy cô thư ký vừa rồi đang đứng ở đó, bên cạnh còn có hai thư ký đồng nghiệp khác.

 

Một chiếc siêu xe trị giá tiền triệu đỗ lại trước cửa, thư ký kia nhất thời đắc ý, nhướng mày. Cô ta quay đầu lại thì thấy Hạ Mộc Ngôn cũng đứng đó, vì vậy càng trưng ra nụ cười khoái chí với cô.

 

Trước ánh mắt hâm mộ của hai đồng nghiệp bên cạnh, cô ta giơ túi che trên đỉnh đầu, chạy xuống bậc thềm. Khi đến cạnh cửa xe, cô ta mở cửa ra, cúi người nói với người ở bên trong: “Cưng à, đồng nghiệp em không có người đến đón, anh có tiện đường đưa họ về nhà được không?”

 

Thư ký kia quay đầu gọi hai nữ đồng nghiệp lên xe, sau đó xoay đầu nhìn Hạ Mộc Ngôn bằng nửa con mắt. Cô ta lắc chiếc eo thon ngồi vào trong xe, vô cùng sảng khoái, nghênh ngang đóng cửa xe lại.

 

Trong xe, hai nữ đồng nghiệp không ngừng thán phục tán dương: “Đúng là có tiền mà! Đây là chiếc Porsche kiểu dáng mới nhất đấy!”

 

“Tôi cũng muốn có một người bạn trai giàu có như vậy… Thật ngưỡng mộ quá đi…”

 

“Ôi, trên xe còn có bó hoa hồng xanh dương nữa! A a a, cục cưng à, bạn trai của cô thật là lãng mạn…”

 

Thư ký kia vui vẻ cười rộ, quay đầu hôn người đàn ông trong xe một cái, đồng thời quét ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn vẫn đang đứng đơn độc trước cửa tòa nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi