YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 179:

 

Tối qua…

 

Anh đắc ý lắm sao?

 

Bởi vì cô thật sự đã ghen.

 

Hạ Mộc Ngôn phác họa khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình bằng ánh mắt. Khi ngủ, vẻ lạnh lùng xa cách của Lục Cẩn Phàm đều được dỡ bỏ, thay vào đó là vẻ gần gũi bình dị. Nhất là khí thế lạnh lùng thường ngày có thể đóng băng người khác bất cứ lúc nào và thái độ xa cách nghìn dặm làm người ta run sợ, giờ đây đã biến mất hoàn toàn.

 

Anh như một giống mèo vừa đắt đỏ lại cao Hạ lạnh lùng, khi ngủ say còn toát ra chút ấm áp dịu dàng, khiến người ta rất muốn đến gần.

 

Hạ Mộc Ngôn khẽ trở mình trong vòng tay anh, cứ nhìn chính diện anh như thế. Thấy anh yên tĩnh nhắm mắt từ đầu đến cuối, cô chớp chớp mắt rồi giơ tay lên, phác họa đường nét tao nhã tinh tế của anh.

 

Khuôn mặt đẹp trai của Lục Cẩn Phàm ngược sáng, ấm áp mà mờ tối vì sấp bóng. Hạ Mộc Ngôn khẽ mơn trớn hàng lông mày đẹp đẽ của anh, sau đó đến đôi mắt đang nhắm nghiền, rồi đến sống mũi cao…

 

Ngón tay cô dần dần lướt xuống môi anh. Cánh môi nhạt màu của anh còn lưu lại vết tích bị cô cắn tối qua. Vết cắn rất nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy ở khoảng cách gần thế này.

 

Chuyện này cũng không thể trách cô, ai bảo tối qua anh hung bạo như thế. Cô kêu khóc xin tha thế nào cũng không được, tức đến nỗi chỉ có thể cắn anh.

 

Hạ Mộc Ngôn nhướng mắt nhìn ra sau lưng anh một chút. Tối qua cô không chỉ cắn anh, mà còn cào lên lưng anh mấy lần.

 

“Em nhìn đủ chưa?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh cô bỗng vang lên.

 

Hạ Mộc Ngôn giật nảy mình, lập tức rụt tay về. Lục Cẩn Phàm chỉ hờ hững nói một câu như thế mà không mở mắt, đưa tay ôm lấy Hạ Mộc Ngôn trần trụi vào lòng. Cánh tay đặt trên hông cô cũng siết chặt hơn vài phần.

 

“Mấy giờ rồi?” Anh ôm cô, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn, lười biếng lại quá mức gợi cảm .

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết nữa, nhìn sắc trời chắc cũng đã hơn sáu giờ.”

 

Bàn tay anh áp lên lưng cô, khẽ vỗ về: “Tối qua em ăn ít như vậy, giờ có đói bụng không?”

 

Hạ Mộc Ngôn muốn nói tối qua mình tiêu hao sức lực nhiều như thế, bây giờ quả thật là đói đến tỉnh ngủ. Nhưng được anh ôm thế này, cô bằng lòng chịu đói cũng không muốn rời khỏi giường.

 

“Không, em còn buồn ngủ.” Cô vùi đầu vào ngực anh, nói lí nhí như nũng nịu.

 

Tiếng cười khe khẽ của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu, tay vuốt ve sau gáy cô: “Vậy em ngủ tiếp đi.”

 

***

 

Lần này Hạ Mộc Ngôn ngủ không được yên giấc, có thể là do Lục Cẩn Phàm không ngủ tiếp nữa, trên giường chỉ còn lại mình cô.

 

Chưa đầy một tiếng thì cô đã tỉnh lại.

 

Vừa ngồi dậy Hạ Mộc Ngôn đã thấy Lục Cẩn Phàm Lục áo choàng tắm màu nâu đậm lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất.

 

Cô vừa định xốc chăn xuống giường thì nhớ lại tối qua quần áo trong phòng tắm đều đã ướt, lại còn bị anh kéo rơi xuống đất. Bây giờ cô đoán chừng chúng đã bị chất thành đống bên trong, căn bản không thể nào Lục lại.

 

Cô liếc mắt, trông thấy quần áo của Lục Cẩn Phàm để trên ghế sofa cách giường không xa.

 

Cô lặng lẽ với tay lấy áo sơ mi Lục vào người, sau đó rón rén đi chân trần vào phòng tắm.

 

Lục Cẩn Phàm phát hiện ra cử động của cô, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang Lục áo sơ mi của mình, toàn bộ chân đều lộ ra. Đôi chân nhẵn mịn, thon dài trắng như sứ, lúc bước đi thỉnh thoảng có thể trông thấy phong cảnh dưới áo sơ mi.

 

Hạ Mộc Ngôn không chú ý anh đã phát hiện mình tỉnh giấc, vẫn rón rén đi vào phòng tắm. Cô khẽ đóng cửa lại rồi nhặt quần áo dưới đất lên để trên bệ thủy tinh màu bên cạnh, sau đó đi rửa mặt.

 

Men rượu tối qua cuối cùng cũng tan hết, Hạ Mộc Ngôn vừa nhớ lại chuyện xảy ra trong tiệc rượu tối qua, vừa lấy sữa rửa mặt của khách sạn xoa lên tay.

 

Cửa phòng tắm là kính mờ, trước cửa có một bóng đen tiến lại gần. Động tác xoa sữa rửa mặt của Hạ Mộc Ngôn hơi ngưng lại, vừa ngước lên đã thấy cửa mở ra, Lục Cẩn Phàm đang rũ mắt nhìn cô, sắc mặt ung dung, nhưng lại chặn cửa phòng tắm.

 

Phòng tắm trong khách sạn này không lớn như ở nhà, cửa cũng thấp hơn rất nhiều so với chiều cao của anh.

 

Rõ ràng chỉ bị chặn cửa mà thôi, nhưng không hiểu sao Hạ Mộc Ngôn lại cảm thấy vẻ mặt anh mang theo cảm xúc như vẫn chưa thỏa mãn chuyện tối qua.…

 

Nhất là ánh mắt lạnh nhạt trước giờ của Lục Cẩn Phàm giờ phút này lại dường như có lửa, suýt nữa đốt cháy áo sơ mi trên người cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi