YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 283:

 

Hạ Mộc Ngôn cầm bưu phẩm chuyển phát nhanh quay người vào thang máy.

 

Cô vừa quay về trước cửa phòng làm việc thì Phong Lăng nhìn thấy cái hộp trong tay cô: “Đây là cái gì vậy?”

 

“Bưu phẩm chuyển phát nhanh vừa lấy lên, không biết bên trong là cái gì.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa định đi vào.

 

Sắc mặt nghiêm nghị của Phong Lăng bỗng dưng cảnh giác lên, chợt xoay người đi vào phòng làm việc cùng Hạ Mộc Ngôn.

 

Vừa đi cô vừa nói: “Để tôi giúp cô mở, cổ đứng xa ra một chút.” Hạ Mộc Ngôn dừng lại, định nói không sao, chỉ là bưu phẩm chuyển phát nhanh thôi.

 

Nhưng cô đã nhìn thấy Phong Lăng nhanh nhẹn ôm lấy cái hộp bước đến bên bàn làm việc.

 

Cô biết bình thường Phong Lăng rất cẩn thận và có trách nhiệm với công việc nên cô cười trêu chọc: “Được thôi.

 

Vậy cô mở ra đi.

 

Cẩn thận đấy, đừng bảo có bom gì gì đó ở bên trong đấy nhé.” Hạ Mộc Ngôn đang nói chuyện thì Phong Lăng đã mở lớp bọc chống nước bên ngoài ra rồi mở nắp hộp.

 

Sau khi nhìn vào đồ vật ở bên trong, Phong Lăng ngừng một lát rồi quay đầu lại nhìn Hạ Mộc Ngôn.

 

“Cái gì vậy?” Hạ Mộc Ngôn bước đến, cúi đầu nhìn thấy bên trong hộp là một con búp bê không quá lớn cũng không phải nhỏ.

 

Con búp bê rất xinh đẹp đáng yêu trong bộ váy cưới màu trắng.

 

“Ô! Sao lại là búp bê? Ai tặng loại quả này cho tôi nhỉ?…

 

A!”

 

Hạ Mộc Ngôn duỗi tay nâng con búp bê lên.

 

Thế nhưng tay cô vừa đụng vào búp bê thì lòng bàn tay đau nhói khủng khiếp.

 

Cố thốt lên một tiếng kêu khẽ, máu cũng từ lòng bàn tay chảy từng giọt từng giọt vào bộ váy cưới của búp bê.

 

“Cẩn thận!”

 

Phong Lăng nhanh mắt nhìn thấy vội vàng kéo cánh tay Hạ Mộc Ngôn ra, rồi lại đạp chiếc hộp văng xuống đất.

 

Hạ Mộc Ngôn đảo mắt, khiếp sợ nhìn con búp bê chỉ trong nháy mắt tách ra thành từng khúc nằm trên mặt đất.

 

Cô không để ý đến lòng bàn tay đau đớn, chỉ nhìn chòng chọc con búp bê hình như đã bị cắt ra từng khúc rồi ghép vào, đặt trong hộp.

 

Hơn nữa những lưỡi dao còn rơi đầy ra đất…

 

Áo cưới trên người con búp bê nhuộm đỏ máu, đầu và tay chân tách rời, thoáng nhìn qua đã thấy đáng sợ! “Cô không sao chứ?” Phong Lăng lạnh mắt nhìn con búp bê đáng yêu bỗng trở nên đáng sợ nằm dưới sàn, kéo cánh tay Hạ Mộc Ngôn lại.

 

Phong Lăng nhìn thấy ngón tay và lòng bàn tay Hạ Mộc Ngôn bị lưỡi dao cắt vào, chỗ bị thương nông sấu khác nhau.

 

“Không sao đâu.” Hạ Mộc Ngôn lắc đầu.

 

Tay cô không quá đau, chẳng qua lưỡi dao cứa vào hơi sâu nên máu chảy cũng khá nhiều.

 

Cô lại liếc mắt nhìn con búp bê nằm dưới sàn, đuôi lông mày khẽ nhướng, rơi vào trầm tư.

 

Trò đùa ác ôn này là của ai? Hay là ai đó có ý đổ khác? Phong Lăng kéo Hạ Mộc Ngôn lùi về phía sau một bước, phòng trường hợp trên người con búp bê lại còn có vấn đề khác.

 

Sau khi chắc chắn Hạ Mộc Ngôn đã đứng ở khoảng cách khá an toàn, cô mới bước đến cúi người xuống, cởi chiếc váy nhuốm máu trên người búp bê ra.

 

Bây giờ cô mới nhìn thấy cả người búp bê đều bị cắm lưỡi dao, lớp trong của váy cưới giấu không ít lưỡi dao rất nhỏ, rất sắc.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm đống lưỡi dao kia rồi lại tư lự nhìn xuống tay mình.

 

Phong Lăng kiểm tra xong thì đứng dậy nói: “Chỗ bị cắt trên tay cô rất sâu, trước tiên chúng ta vào viện cầm máu băng lại đã.” Hạ Mộc Ngôn gật đầu rồi lại quay đầu liếc nhìn hộp bưu phẩm chuyển phát nhanh.

 

Phong Lăng như rất hiểu ý cô, bước đến giật từ biên lai chuyển phát nhanh ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi