YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 597:

 

“Mày làm gì đấy?” Vì hành động không thể hiểu nổi của Hạ Mộc Ngôn mà vẻ mặt Tô Tuyết Ý đầy phòng bị.

 

Hạ Mộc Ngôn không để ý đến cô ta, giơ giày cao gót lên nện mạnh vào tấm chắn trước mặt. Hiện giờ xe đang chạy với tốc độ kinh hồn, thỉnh thoảng hai bên còn xuất hiện những chiếc xe lớn nhỏ. Hơn nữa, cô phát hiện chiếc xe này vẫn luôn chạy theo đường thẳng, nhất định phải nghĩ cách khiến xe dừng lại.

 

Tiếng đập mạnh làm Tô Tuyết Ý sợ hãi lùi qua một bên, nhất thời cô ta không biết nên duỗi tay bóp cổ Hạ Mộc Ngôn hay nên làm gì.

 

Hạ Mộc Ngôn biết đối với người từng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại còn điên điên như Tô Tuyết Ý mà nói, tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ta. Vì vậy, cô im lặng không nói tiếng nào, dồn sức đập vào vách ngăn, không ép hỏi cô ta nữa.

 

Bây giờ không phải là lúc ẩu đả cãi vã. Bọn họ là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, lỡ như xảy ra chuyện gì, cả hai không chết thì cũng bị thương.

 

Hạ Mộc Ngôn dồn sức đập vách ngăn vài cái, rốt cuộc cũng xuất hiện một khe nứt ở giữa. Tay Hạ Mộc Ngôn đã tê rần, cô lại đổi tay khác đập tiếp, cho đến khi vách ngăn bị đập thành một lỗ thủng lớn. Trong nháy mắt, Hạ Mộc Ngôn không hề có bất kỳ cảm giác mừng rỡ hay thả lỏng nào, mà tâm trạng lại càng nặng nề hơn.

 

Phía trước không có một bóng người!

 

Chiếc xe này không hề có người lái!

 

Từ khi bọn họ bị ném lên xe, đến khi tỉnh lại rồi đến bây giờ, ít nhất đã qua mười mấy phút đồng hồ, vậy mà chiếc xe vẫn phóng nhanh về phía trước, duy trì tốc độ một trăm năm mươi cây số một giờ. Đường cao tốc thẳng tắp rất phổ biến ở Mỹ, nhưng chuyện chắc chắn không đơn giản chỉ là cố định tốc độ và ném bọn họ lên xe.

 

“Đến bây giờ mà cô còn tin chị họ của mình sao?” Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm chỗ tài xế trống không, giọng điệu âm u nặng nề.

 

Vẻ mặt Tô Tuyết Ý khiếp sợ. Cô ta vẫn còn chưa phản ứng kịp, việc xe không có người lái có liên quan gì đến Tô Tri Lam?

 

“Có người muốn mượn tay cô diệt trừ tôi, nhưng lại không định để cô sống. Tô Tuyết Ý, cô thật đáng thương. Từ nhỏ đến lớn, cô thay mặt chị họ làm không ít chuyện, cuối cùng người lãnh trách nhiệm đều là cô, mà người chị họ được cô luôn che chở lại giống như một đóa sen xanh cao quý không nhuốm bùn lầy, đúng không?” Hạ Mộc Ngôn nhìn cô ta giễu cợt.

 

Tô Tuyết Ý ngồi ở phía sau cứng đờ người, dường như còn chưa hoàn hồn sau lời nói của Hạ Mộc Ngôn.

 

Vốn cô ta đã là kẻ ngu xuẩn, bây giờ điên rồi thì càng nói càng không thông.

 

Hạ Mộc Ngôn thu hồi ánh mắt đặt trên người cô ta, nhanh chóng lấy giày cao gót mở rộng lỗ thủng trước mặt, cho đến khi hơn một nửa tấm vách ngăn đều bị đập vỡ, cô mới chui lên chỗ ngồi tài xế, giơ tay muốn khống chế tay lái. Nhưng lúc này cô mới phát hiện không chỉ xe bị cố định tốc độ, ngay cả tay lái cũng bị khóa, cô không còn cách nào để khống chế phương hướng chiếc xe, càng không có cách nào phanh xe lại.

 

Cho dù là phanh xe hay bàn đạp ly hợp đều bị nới lỏng, không thể sử dụng được. Hạ Mộc Ngôn cúi đầu xuống quan sát phía dưới, lúc này cô mới phát hiện bên trong chiếc xe đã bị người ta lắp đặt lại, bên dưới chỗ ngồi có dấu vết bị động chạm.

 

Cô nhìn thấy vài sợi dây to màu đỏ, vàng, xanh lam, xanh lá đan xen nhau ở bên dưới. Trong nháy mắt, sống lưng Hạ Mộc Ngôn lạnh toát.

 

Chẳng lẽ xe này… bị người ta cài đặt hệ thống tự bốc cháy sao?

 

Tô Tuyết Ý thấy sắc mặt Hạ Mộc Ngôn không tốt, cô ta run rẩy, bám ở sau lưng ghế ngồi của Hạ Mộc Ngôn, ló đầu qua: “Có thể dừng xe được không?”

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng, nhìn cô ta một cái.

 

Bảo Tô Tri Lam có chứng hưng cảm, chi bằng nói Tô Tri Lam là kẻ vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Người em họ lúc nào cũng suy nghĩ cho cô ta, thế mà lại bị cô ta lợi dụng đến nông nỗi này. Hiện giờ vì để diệt trừ cô, cô ta không tiếc hi sinh mạng sống của Tô Tuyết Ý.

 

Nếu như bọn họ chết ở trên chiếc xe này thật, làm gì có ai còn suy xét xem người khởi xướng có phải là Tô Tri Lam hay không.

 

Bởi vì mọi người đều biết Tô Tuyết Ý và Hạ Mộc Ngôn có ân oán, biết Tô Tuyết Ý hận Hạ Mộc Ngôn, cũng biết Tô Tuyết Ý bị điên. Mà người điên thì chuyện đáng sợ đến đâu cũng dám làm.

 

Cho nên chỉ có kẻ điên như Tô Tuyết Ý mới làm ra hành động đáng sợ kiểu ôm nhau chết chung này thôi!

 

Đến lúc đó Tô Tuyết Ý chết rồi, người chết không đối chứng, cô ta thành công diệt trừ tình địch, đồng thời lại có thể thoát khỏi hiềm nghi.

 

Phong Lăng từng bảo cô đừng nghĩ Tô Tri Lam quá đơn giản.

 

Quả nhiên, cô ta không đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi