YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 716:

 

Đúng lúc đó, đột nhiên có hai người quen cũ bước đến.

 

Lúc Hạ Mộng Nhiên kéo tay Thịnh Dịch Hàn xuất hiện trước mắt Hạ Mộc Ngôn, nhưng ánh mắt Hạ Mộc Ngôn chỉ dừng lại trên người Hạ Mộng Nhiên thêm mấy giây, tựa như chỉ muốn xác nhận cô ta vẫn còn sống. Còn trong ánh mắt Hạ Mộng Nhiên lại ẩn chứa sự sắc bén mạnh mẽ, nhìn Hạ Mộc Ngôn như là muốn châm thẳng một mồi lửa lên người cô.

 

Hạ Mộc Ngôn chỉ hờ hững nhìn cô ta, thoáng nâng ly tỏ ý. Hạ Hoằng Văn đã kể cho cô nghe vài chuyện của Hạ Mộng Nhiên, nên cô cũng không định nói gì nhiều với cô ta.

 

Trái lại, Hạ Mộng Nhiên lại kéo cánh tay Thịnh Dịch Hàn, thân mật dựa sát vào. Lúc Hạ Mộc Ngôn hơi nâng chén rượu, cô ta nhướng mày cười với cô: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ định cư lâu dài ở Anh, không về đây nữa chứ. Không ngờ chỉ ngắn ngủi ba năm mà cô đã trở lại Hải Thành rồi. Chẳng lẽ cô ở Luân Đôn không làm ăn được gì, cho nên mới vác mặt về thành phố nhỏ như Hải Thành sao?”

 

Tầm mắt Hạ Mộc Ngôn lại hờ hững quay trở về trên người cô ta, sau đó lại liếc sang Thịnh Dịch Hàn đứng bên cạnh, rồi lại trở về trên người Hạ Mộng Nhiên, lạnh nhạt nhếch môi cười: “Đúng là Hải Thành rất nhỏ, vừa về đã có thể gặp hai người, cô nói xem thành phố này nhỏ đến cỡ nào nhỉ? Nhỏ cỡ nào mới có thể khiến Mộng Nhiên cô mất tích bấy lâu nay vẫn chạy trở về. Rốt cuộc là do cô không chạy ra Hải Thành nổi, hay là ở bên ngoài chẳng làm ăn được gì nên mới trở về nơi này kiếm cơm qua ngày?”

 

Hạ Mộng Nhiên cười khẽ, đảo mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh: “Anh Thịnh, chắc lâu rồi anh đã không liên lạc với Hạ Mộc Ngôn nhỉ? Hình như cô ta chẳng biết gì về chuyện giữa hai chúng ta cả.”

 

Tay Thịnh Dịch Hàn đặt hai bên người vẫn luôn bị Hạ Mộng Nhiên nắm chặt, dù Thịnh Dịch Hàn không định thân mật trước mặt mọi người, nhưng anh ta chỉ khựng lại một chút rồi vẫn không đẩy cô ta ra, chỉ nhìn Hạ Mộc Ngôn còn rực rỡ hơn xưa. Sau một phút im lặng, anh ta lãnh đạm nói: “Chỉ mới mấy năm, em từ một cô gái nhỏ đã lột xác thành người phụ nữ tài giỏi trong giới kinh doanh rồi, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt. Nhưng Hải Thành này lại tập họp quá nhiều người phức tạp, có nhiều chuyện ngoài tầm kiểm soát của em. Nếu đã trở về nước thì em nên bớt sắc sảo tí đi, cố gắng khiêm tốn chút thì mới phải.”

 

Lời này nghe như là nhắc nhở hảo tâm, nhưng vì sự có mặt của Hạ Mộng Nhiên mà nó lại giống hệt một lời chế nhạo.

 

Dĩ nhiên Hạ Mộc Ngôn hiểu, chỉ những người biết tiến biết lùi mới có thể tự bảo vệ mình trong giới kinh doanh trong nước. Hiện giờ mặc dù Tập đoàn MN rất nổi tiếng trong giới người Hoa, nhưng dù sao số tuổi thành lập còn ít, nếu người ta muốn giẫm dưới chân cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

 

“Đây là lời nói thật lòng của Thịnh tổng à?” Hạ Mộc Ngôn lẳng lặng nhìn anh ta, bàn tay tùy ý vuốt ve ly rượu Champagne vẫn chưa uống, giọng nói dịu dàng bình tĩnh: “Sự nghiệp của tôi, tôi tự hiểu, cũng coi như có kinh nghiệm trải qua thăng trầm. Trái lại, tôi nghe nói…”

 

Cô ngừng một chút, rồi lại nhìn qua Hạ Mộng Nhiên, lạnh lùng cười: “Mộng Nhiên cầm số tiền lớn mà anh đầu tư cho cô ta, để mở một phòng giao dịch bất động sản ở Hải Thành?”

 

Nói đến đây, Hạ Mộc Ngôn liền cười như không cười, nhìn cô ta: “Cô cũng muốn kiếm chác chút đỉnh trong ngành bất động sản à?”

 

Sắc mặt Hạ Mộng Nhiên cứng đờ, cô ta hung dữ quét mắt về phía Hạ Mộc Ngôn: “Cái gì mà gọi là cũng muốn? Hiện giờ Hải Thành có không ít phòng giao dịch bất động sản. Chẳng qua do nhu cầu thị trường quá cao, tôi đã chẳng còn trẻ, cũng cần tìm việc gì đó để làm. Anh Thịnh chỉ đầu tư cho tôi một khoản tiền mà thôi, sao, cô sợ phòng giao dịch của tôi từ từ lớn mạnh sẽ cướp việc kinh doanh của các người à?”

 

“Làm gì đến mức đấy, e là cô muốn tha miếng thịt từ trong miệng tôi cũng không dễ vậy đâu.” Hạ Mộc Ngôn cười lạnh nhạt, lại nâng ly rượu về phía cô ta: “Dù sao chúng ta cũng từng là chị em lớn lên bên nhau, cô đã nhất quyết muốn xông vào ngành này, vậy tôi xin kính cô một ly trước, chúc cô mã đáo thành công, nhé?”

 

Trong mắt Hạ Mộc Ngôn là ý cười, nhưng hiện rõ sự lạnh lùng và chế nhạo. Hạ Mộng Nhiên tức tối đến nỗi mặt mày kém sắc, không đón lấy ly rượu của cô mà nép vào người Thịnh Dịch Hàn: “Anh Thịnh, đã chào hỏi người quen xong rồi thì chúng ta đi thôi. Đêm nay còn phải ghé qua khu du lịch Hoàn Hải nữa, không biết mấy giờ mới có thể ngủ, hay là chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi?”

 

Ánh mắt Thịnh Dịch Hàn nặng nề rơi trên người Hạ Mộc Ngôn. Cô có thể nhận ra mấy năm nay Thịnh Dịch Hàn đã thay đổi khá nhiều. Anh ta đã không còn là anh Thịnh mang chủ nghĩa anh hùng cá nhân thuở niên thiếu nữa, cũng không còn là bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng với dáng vẻ thanh tao được người người kính nể ở Hải Thành. Trên người anh ta đã nhuốm đầy sự lọc lõi và dã tâm của người trong giới kinh doanh. Thậm chí anh ta còn không thèm che giấu phần dã tâm này.

 

Nhưng trước mặt Hạ Mộc Ngôn, ít nhiều gì ánh mắt anh ta cũng bớt lộ liễu hơn, anh ta nói: “Tạm biệt.”

 

Hạ Mộc Ngôn cũng không dừng mắt lên người anh ta lâu, lập tức xoay người đi, không định nói câu chào tạm biệt.

 

Lúc thấy Hạ Mộc Ngôn bỏ đi mà ánh mắt Thịnh Dịch Hàn vẫn dán lên lưng cô, Hạ Mộng Nhiên cười nói: “Gặp lại người xưa, anh cảm thấy mình vẫn là tình thế bắt buộc với Hạ Mộc Ngôn à? Hạ Mộc Ngôn khi xưa anh đã không lấy tới tay, cô ta bây giờ e rằng anh càng không chiếm được. Đàn bà quá xinh đẹp vốn dĩ rất đáng sợ, phụ nữ ngoài xinh đẹp lại còn không có trái tim thì không phải ai cũng có thể chống cự nổi.”

 

Nói đến đây, Hạ Mộng Nhiên buông tay ra, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi rói: “Anh thấy không? Ngay cả gặp lại Lục Cẩn Phàm mà cô ta cũng có thể tỉnh bơ xem như không còn ân oán, lướt qua nhau một cách vô tình, huống hồ là nổi lên sóng gió gì đó với anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi