YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 720:

 

Hạ Mộng Nhiên nghe ra được hai người này thấy cô ta và Hạ Mộc Ngôn quá im ắng nên muốn khơi ra chút chuyện gì đó đây mà. Cô ta thì chẳng hề gì, có thể làm Hạ Mộc Ngôn khó chịu, cô ta rất sẵn lòng phối hợp.

 

Hạ Mộng Nhiên mỉm cười, rồi sờ lên sợi dây chuyền kim cương hồng trên xương quai xanh của mình: “Chẳng qua chỉ là một viên kim cương nhỏ mà thôi. Các cô cứ nhắc đi nhắc lại thế này, tôi nghe mà ngại, sau này chắc không dám tùy tiện đeo ra ngoài nữa. Lúc anh Thịnh tặng sợi dây chuyền này cho tôi, tôi cũng không ngờ nó lại quý giá như vậy.”

 

Hai cô thiên kim kia vẫn luôn miệng hâm mộ và ghen tị, Hạ Mộng Nhiên càng cười tươi hơn.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn im lặng, nãy giờ cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không tham gia vào bất cứ chủ đề gì.

 

Cho đến khi thợ trang điểm làm tóc cho cô xong, cô ta nhỏ giọng nói: “Hạ tổng, lúc nãy cô vừa ăn và uống rượu xong, cần phải dặm lại son môi. Dùng son của tôi hay là dùng son do cô tự mang tới ạ?”

 

“Dùng của tôi đi.” Hạ Mộc Ngôn chỉ vào chiếc túi xách mình để trên bàn.

 

Thợ trang điểm gật đầu, đi qua mở túi xách của Hạ Mộc Ngôn. Cô ta đang định tìm kiếm bên trong thì trông thấy một thỏi son màu nude, định cầm lấy thì kết quả một viên kim cương xanh bỗng nhiên rơi từ trong túi xách ra bàn trang điểm. Âm thanh phát ra không lớn nhưng lại vang lanh lảnh.

 

Tiếng động này thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng trang điểm, Cô thợ trang điểm đang cầm túi xách của Hạ Mộc Ngôn luôn mồm xin lỗi: “Xin lỗi Hạ tổng, tôi không biết trong túi xách của cô còn có dây chuyền, tôi cất lại cho cô…”

 

Kết quả, cô thợ trang điểm chưa kịp chạm tay vào sợi dây chuyền thì đã nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của cô thiên kim nào đó đứng bên kia: “Viên kim cương xanh hình tròn mười cara này…?”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới mở mắt ra, cô thấy cô thợ trang điểm muốn nhặt lại sợi dây chuyền kia đang sợ hãi, ngay cả chạm cũng không dám chạm vào, lùi sang bên cạnh một bước. Viên kim cương xanh được đặt giữa dây chuyền bạch kim rạng ngời rực rỡ dưới ánh đèn trước bàn trang điểm.

 

“Hạ tổng, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi…” Cô thợ trang điểm luôn mồm xin lỗi.

 

“Không sao, đã tìm thấy son môi chưa?” Hạ Mộc Ngôn nhẹ giọng hỏi.

 

Thợ trang điểm gật đầu: “Tìm được rồi ạ, là cây màu nude này đúng không?”

 

“Ừm.” Hạ Mộc Ngôn lại nhắm mắt lần nữa, cũng không vội cất dây chuyền vào túi xách của mình, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chờ thợ trang điểm dặm son môi cho mình.

 

Nhưng rõ ràng người ở trong phòng hóa trang lại không thể bình tĩnh như Hạ Mộc Ngôn.

 

Hai cô thiên kim kia thỉnh thoảng liếc qua bàn trang điểm của cô, giống như là muốn xác định điều gì đó, đứng gần nhau nhỏ giọng thầm thì: “Viên kim cương đó có phải là viên kim cương lớn nhất, hoàn chỉnh nhất, độ tinh khiết đạt đến mức FL* cao nhất được tìm thấy ở Nam Phi hơn ba năm trước không? Lúc đó mấy quốc gia đều đưa tin, nhưng viên kim cương xanh này vừa được tìm thấy không lâu thì đã bị ai đó mua lại. Tôi luôn nghĩ là nhà sưu tập nào đó đã bỏ ra số tiền lớn để sưu tập viên kim cương xanh quý hiếm nhất thế giới này cất giấu trong nhà, ai ngờ lại…”

 

(*) FL là ký hiệu độ tinh khiết đứng đầu của kim cương. FL là viết tắt của Flawless (hoàn mỹ, không có khuyết điểm). Sau FL là IF, VVS1, VVS2, VS2, VS1, SI1, SI2, SI3, I1, I2, I3.

 

Một cô thiên kim khác cũng tỏ ra kinh ngạc, không dám tin: “Không thể nào? Có khi nào là giả không?”

 

“Sao có thể là giả được, cô nhìn thử kiểu dáng của viên kim cương xanh chưa qua nhiều lần chế tác kia đi, vẫn là hình tròn thuần túy. Cô nhìn độ tinh khiết kia đi, với hiểu biết cơ bản về kim cương của tôi, vừa nhìn là biết ngay đó là hàng thật!” Cô thiên kim nào đó vừa nói vừa vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Hạ Mộc Ngôn, hạ giọng: “Lúc trước viên kim cương xanh này đã gây chấn động giới đá quý toàn cầu. Gia đình tôi kinh doanh đá quý, lúc ấy ba tôi còn định ra nước ngoài quan sát học hỏi, kết quả ngay cả cơ hội nhìn một chút cũng không có. Viên kim cương ấy đã có chủ, nhưng không ngờ bây giờ lại ở chỗ cô ta.”

 

Hai cô thiên kim đó đè giọng thật thấp, nhưng trong phòng trang điểm rộng lớn chỉ có tiếng gió điều hòa vẫn nghe rõ mồn một.

 

Thoáng chốc, hai cô thợ trang điểm đứng sau lưng Hạ Mộc Ngôn và Hạ Mộng Nhiên không dám nói lung tung gì nữa. Người đứng sau lưng Hạ Mộc Ngôn đến giờ vẫn còn run tay vì vừa nãy đã bất cẩn động phải viên kim cương xanh ấy.

 

Hạ Mộc Ngôn biết viên kim cương xanh ấy rất quý giá, nhưng khi ông nội Lục gửi tặng nó cho cô, cô không nghĩ nó lại quý giá đến mức này. Cô nhìn qua viên kim cương xanh đang tỏa ánh sáng nhạt trên bàn, cảm thấy lúc trước mình đoán nó trị giá mấy trăm triệu hình như vẫn còn quá ít. Loại kim cương đạt tới độ tinh khiết FL gây chấn động giới đá quý toàn cầu này ngàn năm cũng khó gặp một lần.

 

Bên kia, sắc mặt của Hạ Mộng Nhiên đã tệ đến nỗi không thể dùng từ khó coi để hình dung. Nhân lúc không ai chú ý, cô ta bèn giật sợi dây chuyền kim cương hồng trên cổ mình xuống, vứt vào túi xách, sau đó lại ghé mắt nhìn viên kim cương xanh của Hạ Mộc Ngôn, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Mặc dù cô ta chưa từng nghe ai nhắc tới viên kim cương xanh này, nhưng nghe hai cô thiên kim Hải Thành kia bàn luận, lại nghe các ả nói về thời gian viên kim cương này có mặt trên thế giới, thì lập tức đoán ra rốt cuộc viên kim cương này rơi vào tay Hạ Mộc Ngôn như thế nào.

 

Là Lục Cẩn Phàm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi