YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 728:

 

“Chao ôi, ở đây có cô gái nào vừa xinh đẹp lại vừa tài năng vẹn toàn như cô không?” Vị bộ trưởng nào đó cười tủm tỉm nhìn cô, bắt đầu khách sáo giới thiệu: “Vị này là Tổng Giám đốc Lục, chắc là cô nhận ra chứ?”

 

Sắc mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn như cũ, đưa mắt nhìn Lục Cẩn Phàm chỉ ngồi cách mình một cái ghế sofa, nhoẻn miệng cười với anh: “Sao tôi lại không biết đại danh của Tổng Giám đốc Lục đây chứ?”

 

Lục Cẩn Phàm cũng nhìn cô, một cái nhìn lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc. Đôi mắt đen như mực của anh còn đen nhánh sâu thẳm hơn những ngôi sao nằm cách vô số năm ánh sáng trong bầu trời đêm.

 

Những người từng quen biết Lục Cẩn Phàm đều biết xưa nay anh rất ít để ý tới người lạ. Đối với phụ nữ lạ anh cũng sẽ không thân thiện, cho dù đối phương có làcủa công ty xí nghiệp nào đó.

 

Mấy người vừa mời Hạ Mộc Ngôn đến đây nhất thời lo lắng cho Hạ Mộc Ngôn. Một vị Tổng Giám đốc Hạ vừa mới về nước, thật sự còn rất trẻ tuổi, không biết có quen với cách cư xử lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm hay không.

 

Nhưng khi ánh mắt của Lục Cẩn Phàm rơi trên mặt cô thì lại không hề có ý lạnh nhạt hay bài xích như đối với những người phụ nữ trước đây. Anh còn mỉm cười sâu xa, mặc dù nụ cười đó khiến người ta không hiểu thấu. Nhưng ít ra Hạ Mộc Ngôn cũng là cô gái duy nhất trong mấy năm gần đây không bị Lục Cẩn Phàm lạnh lùng phớt lờ.

 

Trong đám người này có một vị tổng giám đốc biết nhà họ Lục và nhà họ Hạ đã từng có quan hệ thông gia. Tuy rằng người này không dám nói lung tung, nhưng giờ phút này thấy giọng điệu cố ý lạnh nhạt và vẻ mặt cười như thật nhưng lại giả của Hạ Mộc Ngôn đối với Tổng Giám đốc Lục thì lại không nhịn được mà nói một câu: “Tổng Giám đốc Hạ và Tổng Giám đốc Lục không chỉ quen biết nhau đơn giản như vậy.”

 

Lời vừa dứt thì mấy người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn.

 

Nhưng Lục Cẩn Phàm lại không bị ảnh hưởng bởi câu nói đó, anh vẫn nhìn Hạ Mộc Ngôn. Ánh mắt đó khiến người ta không đoán ra là anh định thuận nước đẩy thuyền vạch trần mối quan hệ trước đây của bọn họ, hay là dứt khoát tỏ ra xa lạ giống như Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm nhìn nhau. Cô cong môi, tiện tay lấy một tách trà không trên bàn, thản nhiên nói: “Cũng đúng, tuy bình thường khó gặp được nhân vật nổi tiếng như Tổng Giám đốc Lục, nhưng dù sao mọi người cũng đã từng chạm mặt nhau ở Hải Thành. Nhớ ngày đó công ty của chúng tôi chỉ là một phòng giao dịch. Khi đó tôi và Tổng Giám đốc Lục cũng xem là đã từng gặp nhau vài lần ở Hải Thành, chỉ là không nhiều. Đoán chừng Tổng Giám đốc Lục bận rộn như vậy, e rằng đã sớm quên một người bình thường như tôi rồi.”

 

Vị bộ trưởng nào đó ngồi bên cạnh lập tức cười phụ họa: “Hạ tổng xinh đẹp thế này, người đàn ông nào từng gặp cô cũng sẽ không quên. Dù Tổng Giám đốc Lục bận trăm công ngàn việc như thế nào đi nữa, thì chắc hẳn cũng có chút ấn tượng với Hạ tổng. Lục tổng nói xem có đúng không?”

 

Lục Cẩn Phàm không trả lời, chỉ nhìn Hạ Mộc Ngôn.

 

Nãy giờ Hạ Mộc Ngôn chỉ bình tĩnh mỉm cười, thái độ hiểu chuyện và biết ăn nói, hoàn toàn như được gặp gỡ nhân vật nổi tiếng nào đó..

 

Nụ cười của Lục Cẩn Phàm càng lúc càng sâu, âm điệu như thể đang đắn đo điều gì đó, nhưng lại giống như dễ dàng nắm vững mạch sống của người khác trong tay, khiến hơi thở của người ta trở nên yếu dần, anh trầm giọng nói: “Hạ tổng.”

 

Chỉ là hai chữ rất ngắn gọn, nhưng lại tựa như được anh vuốt ve trong miệng, lại như đang chất vấn, lại như đang thừa nhận điều gì. Ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu khó hiểu khiến người ta không nắm được suy nghĩ thật sự của anh. Nhưng nghe hai chữ Hạ tổng từ miệng anh thế này, mọi người có thể đoán được Hạ Mộc Ngôn này phải có gì đó thật đặc biệt, nếu không, với tính nết của Lục Cẩn Phàm, lúc này anh sẽ không thèm nhìn cô lấy một cái.

 

Người nào đó ban nãy suýt chút lỡ miệng ở phía sau nhất thời cũng không thể thăm dò xem hai vị này rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng thấy thái độ dở dở ương ương của Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm thì ngẫm lại thấy mình không nên nhiều lời là hơn. Thế nên anh ta dứt khoát im lặng, lặng lẽ đổi chỗ ngồi, để tránh tự chuốc họa vào thân.

 

Hạ Mộc Ngôn để tách trà không trên tay xuống, hờ hững đáp lại: “Lục tổng?”

 

Cái kiểu anh gọi một câu, tôi gọi một câu thế này khiến người xung quanh khó hiểu. Hạ Mộc Ngôn cười, nhưng ánh mắt lại rất hời hợt.

 

Ba năm trôi qua, Lục Cẩn Phàm ngày càng lạnh lùng ít nói, còn Hạ Mộc Ngôn thì lại tùy tính, nghĩ thoáng mọi việc. Dù sao trước khi về Hải Thành, cô cũng đã từng nghĩ qua, ở Hải Thành không yên bình như ở Luân Đôn, nhưng nếu đã dự định trở về thì cũng không cần phải bó tay bó chân. Giống như bây giờ vậy, dù là chuyện cũ bị bới lên hay là bị che giấu, bất luận thế nào thì cô cũng sẽ an lòng chấp nhận.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn vào đôi mắt thờ ơ đối với tất cả mọi việc, thậm chí vẫn luôn mang ý cười của cô. Một lát sau, giọng điệu anh vừa xa cách lại vừa khách sáo y như cô, rõ ràng là vẫn tôn trọng con đường cô chọn, hờ hững nói: “Chơi bóng không tệ.”

 

Nụ cười má lúm đồng tiền của Hạ Mộc Ngôn như hàm chứa ánh sáng. Giọng nói của cô có phần nịnh nọt anh như mấy vị tổng giám đốc khác, lại dường như vì sự nịnh nọt này mà càng xa cách: “Cảm ơn Lục tổng đã khen, kiểu chơi bóng dở dở ương ương của tôi e rằng chẳng là gì trước mặt Lục tổng cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi