YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 736:

 

“Đường ở khu nghỉ mát Hoàn Hải này mới được xây dựng, xe cộ bên ngoài còn chưa được phép qua lại. Để tới được nơi có thể đón xe phải mất ít nhất ba mươi đến bốn mươi phút. Hôm nay trời nóng như vậy, mới sáng sớm đã ba mươi mấy độ, làm sao cô có thể đi bộ chừng ấy thời gian? Lỡ trúng nắng thì sao?”

 

“Không sao đâu.” Hạ Mộc Ngôn nhẹ nhàng giơ điện thoại trong tay lên: “Tôi điện thoại gọi người tới đón là được.”

 

“Gọi xe cũng phải chờ rất lâu. Bây giờ cô ở đâu? Hay là cô muốn đến tòa cao ốc của Tập đoàn MN ở Hải Thành? Lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về!”

 

“Không cần!” Hạ Mộc Ngôn mỉm cười từ chối: “Các anh mau trở về đi thôi, cảm ơn!”

 

Cô nói là “các anh” vì chiếc xe này tuy do Thẩm Mục lái, nhưng tối hôm qua Thẩm Mục ở cùng Lục Cẩn Phàm, lúc này đương nhiên không có khả năng là cậu ta đi một mình. Bởi vậy cô biết Lục Cẩn Phàm đang ở trên xe.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn không hề có ý định bước lên xe, Thẩm Mục lại nói: “Từ đây đến khu vực thành phố cũng tiện đường. Cô gọi một xe tới cũng mất nhiều thời gian.”

 

“Không sao, sáng sớm tôi ăn nhiều, cũng vừa lúc đi bộ cho dễ tiêu. Dù sao thì con đường này cũng không có xe cộ qua lại, rất an toàn!”

 

Thẩm Mục: “…”

 

Đúng lúc này, cửa sổ phía sau xe Bugatti hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm.

 

Vẻ mặt anh hờ hững, đường nét khuôn mặt cũng lãnh đạm, đôi mắt thâm trầm điềm tĩnh nhìn cô, anh chỉ lạnh lùng nói hai tiếng: “Lên xe!”

 

Tám giờ rưỡi sáng, Hạ Mộc Ngôn về tới Tập đoàn MN.

 

Điều quan trọng nhất là cô ngồi xe của Lục Cẩn Phàm trở về.

 

Cả hành trình một tiếng đồng hồ ngồi trên xe, ngoại trừ lúc Thẩm Mục lái xe hỏi cô mang giày cao gót đi trên đường nhựa có mệt không, Hạ Mộc Ngôn thuận miệng trả lời hai câu, còn toàn bộ thời gian còn lại, mọi người đều không nói chuyện.

 

Tới tòa cao ốc văn phòng của Tập đoàn MN ở khu Thành Tây, Hạ Mộc Ngôn cảm ơn xong liền xuống xe. Cô rất sợ bị Tiểu Bát và Hạ Điềm phát hiện cô ngồi xe của ai trở về, nhất định là sẽ gặng hỏi này nọ, nên cô xuống xe rất nhanh và dứt khoát.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn đi vào công ty với tốc độ nhanh như vậy, Thẩm Mục hoài nghi không biết có phải cô bị ma đuổi hay không.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa quay về phòng làm việc, tiếng của Hạ Điềm đã từ ngoài cửa vọng vào. Vừa vào cửa cô nàng đã bắt đầu tán gẫu: “Không phải cậu nói sau khi triển lãm kết thúc thì chỉ nghỉ lại một đêm ở khu nghỉ mát sao? Vậy mà ở lại tới hai ngày! Nếu biết cậu ở lâu như vậy, mình đã giúp cậu chuẩn bị thêm vài bộ quần áo rồi. Có phải cậu chỉ mang theo một bộ quần áo không? Vẫn mặc như vậy mà ở lại hai ngày với đám ‘bố già’ ở khu nghỉ mát sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn vào phòng nghỉ thay quần áo, khi trở ra, cô nói: “Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, tùy ý chuyện trò là được, mặc cái gì cũng vậy thôi. Ở đó có bán đồ đi biển, mình mua đại một bộ mà mặc.”

 

Hạ Điềm nhíu mày: “Vậy cậu tự lái xe về hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn không đáp, ngồi vào bàn làm việc nghỉ ngơi một lúc, lại đưa tay lấy túi, định lấy điện thoại di động ra, kết quả là ngón tay chạm phải viên kim cương xanh lành lạnh kia. Cô nhớ lúc ở trên xe, mình đã có vài lần kích động muốn lấy viên kim cương xanh này trả lại cho Lục Cẩn Phàm, nhưng lại kiềm nén được.

 

Lúc đó trên xe rất yên tĩnh, Lục Cẩn Phàm luôn chăm chú xem mấy tài liệu công ty, cũng không có ý nói chuyện với cô, dường như chỉ là tiện đường cho cô quá giang. Tuy bầu không khí rất trầm lặng, nhưng dù sao xem như cũng đã xóa tan sự lúng túng giữa cô và anh khi ngồi chung một xe.

 

Cô không muốn phá vỡ bầu không khí có thể nói là bình thản đó. Một khi vì viên kim cương xanh này mà đột nhiên khơi chuyện, hẳn là dọc đường cũng sẽ không hòa thuận như thế.

 

Huống chi lúc đó còn có Thẩm Mục trên xe, Hạ Mộc Ngôn cũng không tiện trả viên kim cương xanh cho anh, cuối cùng đành kiềm nén sự thôi thúc. Giờ đây sau khi trở về, lại nhìn thấy viên kim cương kia, cô đưa tay day trán, khẽ thở dài.

 

Hạ Điềm thấy dáng vẻ im lìm của Hạ Mộc Ngôn, ánh mắt liền chuyển xuống túi xách của cô: “Hôm đó khi mình giúp cậu đeo dây chuyền, vì quá vội vàng nên mình vẫn chưa kịp hỏi, viên kim cương xanh này ở đâu ra? Trước kia chưa từng thấy cậu đeo nó, chẳng lẽ là vẫn để ở nhà? Không phải là có người tặng cậu hồi ở Anh đó chứ?

 

Hạ Mộc Ngôn đặt túi qua một bên: “Quà được tặng trước khi ly hôn, cậu nói là ai tặng đây?”

 

Hạ Điềm vừa nghe thì ánh mắt liền sáng lên, bước tới bên bàn làm việc, hỏi: “Cậu gặp ai ở hội triển lãm rồi? Lúc cậu ở khu nghỉ mát, Tổng Giám đốc Lục có ở đó không? Cậu có gặp Tổng Giám đốc Lục không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi